Xách cậu giống như xách chó con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vạn phát hiện sư phụ của cậu đặc biệt thích xách cậu.

Không quá thô bạo, nhưng cũng không phải là kiểu nhẹ nhàng, giống như đang xách một con vật nhỏ, vòng tay một cái là có thể từ vị trí eo nhỏ của Tô Vạn nhấc được đứa nhỏ, làm cho chân tay dài trắng nõn của cậu lắc lư trên không trung.

Sau đó, cho dù là ném đi đun nước hay là nấu cơm, Tô Vạn đều không thể kiểm soát được.

Tô Vạn không hề tức giận, Hắc Hạt Tử xách cậu đi đâu thì cậu đi theo đó làm việc, tính tình hiền hòa như một con cừu non. Hắc Hạt Tử cười thì cười, nhưng cũng không dám xem nhẹ. Chỉ có hắn biết rõ nhất, đứa nhỏ này tinh quái, thực sự là một nguyên liệu tốt để trở thành một con cáo nhỏ.

Đáng tiếc Tô Vạn cũng không muốn làm hồ ly tinh, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện muốn lừa sư phụ cậu như thế nào.

Tô Vạn thèm muốn sư phụ cậu đã lâu.

Mỗi ngày đều quan sát qua khe cửa, Tô Vạn khổ sở suy nghĩ muốn đưa ra một kết luận to lớn —— sư phụ không chừng cũng thích cậu. Tuy rằng nhìn vừa lười vừa hung dữ, cũng không ném cậu xuống ao cá sấu giống như sư huynh, mua dưa hấu còn chia cậu một miếng. Ông chủ Ngô từng nói, sư phụ trước giờ không muốn tiêu tiền, chỉ mua ăn một mình, để ông chủ Ngô chết đói. Tô Vạn dễ bị lừa, lập tức cảm thấy đãi ngộ của mình đặc biệt tốt, việc vặt gì cũng cam tâm tình nguyện làm.

Để đảm bảo cuộc sống không có gì phải lo lắng, lá gan của Tô Vạn lớn hơn từng ngày. Từ bên cạnh cửa thò đầu ra, cậu tính toán một chút muốn thử lòng của sư phụ cậu. Cao giọng, đứa trẻ hét lên: "Sư phụ! Giúp em! Một mình em làm cá không được, anh giúp em xuống tay đi!"

Hắc Hạt Tử ở trong gian chính tứ hợp viện xem TV, nhìn chằm chằm chương trình hẹn hò, hắn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng cũng không muốn động đậy. Vung tay lên cho có lệ với Tô Vạn: "Đi đi, tự mình làm đi, không thấy sư phụ cậu đang xem chương trình yêu thích sao?"

Tô Vạn lẻn vào, thấy nữ khách mời số 2 lắc đầu giới thiệu hoàn cảnh gia đình, vô cùng bất mãn nói: "Nói dối là chó con. "

Hắc Hạt Tử hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi làm chuyện xấu bị phát hiện, làm kẻ ác động thủ trước, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Vạn, làm bộ muốn lấy đầu cậu đập hạch đào.

Tô Vạn giống như con cá trượt ra ngoài, xoay người muốn chạy: "Mặc kệ anh, anh không vào phụ, hôm nay em sẽ không nấu cơm!"

Chỉ là cậu không ngờ chân Hắc Hạt Tử lợi hại như vậy, còn chưa chạy ra khỏi cửa cậu đã bị bắt. Mắt thấy sư phụ vớt cậu lên, cậu cũng lười chạy. Quay đầu nhìn lại, áo vest phủ lên cơ bắp của Hắc Hạt Tử, trông rất căng. Sau lưng còn có một tầng mồ hôi mỏng, Tô Vạn hít mũi, cảm thấy không tính là khó ngửi.

Trong khi loạng choạng, cậu hỏi hắn: "Sao chân của anh dài như vậy?"

Hắc Hạt Tử trả lời: "Đây là chân thần, chưa từng thấy qua? Ngoan ngoãn đi làm cá, nấu cơm xong tôi cho cậu mượn xem."

Tô Vạn bị xách một đường, ném về nhà bếp đấu tranh với con cá diếc. Lần này cậu cảm thấy Hắc Hạt Tử không chỉ không đáng tin cậy, mà còn khá gian xảo. Nghĩ như vậy, cậu cảm thấy chuyện này phải hỏi đến sư huynh cậu.

Hắc Hạt Tử chỉ thấy cậu ngoan ngoãn làm cá, không nghĩ Tô Vạn có nhiều tâm tư như vậy. Hắn nghĩ nuôi một đứa trẻ như vậy ở nhà thật tốt, nếu gặp nó sớm hơn vài năm nói không chừng đã sớm ra tay rồi. Vừa nghĩ vậy hắn cảm thấy làm người không thể quá đê tiện, ba Tô Vạn còn ngóng trông ôm cháu trai, hắn lăn qua lăn lại như thế nào không thể đáp lại Tô Vạn. Thở dài một hơi, hắn dập tắt ngọn lửa cháy trong lòng.




Tô Vạn ồn ào muốn đi Phúc Kiến tìm sư huynh cậu đã lâu, Hắc Hạt Tử không thể trói đứa nhỏ ở nhà, đành phải mượn xe tải lái vào thôn Vũ.

Đáng tiếc sư môn hắn không có uy nghiêm gì, đại đồ đệ nhìn hắn, chỉ nói: "Mẹ nó, lại đến ăn chùa." Tiểu đồ đệ thì nhảy nhót đi trước, để lại cho hắn một đống bọc trên vai.

Hắn khẽ thở dài, cảm thấy đúng là sư môn bất hạnh.

Ranh con hình như rất thích Ngô Tà, lập tức lựa chọn vứt bỏ hắn, thân thiết kêu một tiếng: "Ông chủ Ngô!" Rồi lao đến. Trương Khởi Linh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hắn, Hắc Hạt Tử nói cho hắn một câu: "Để mắt tới nó." Người nhìn hắn, gật đầu một cái, xoay người trở về.

Hắc Hạt Tử chỉ có thể đi tìm Bàn Tử. Bàn Tử thấy hắn thì rất vui mừng, hai người quyết định lên núi.

Tô Vạn thấy hắn đi rồi, nhảy nhót đến sofa, ngồi đối diện Ngô Tà, bắt đầu ấp a ấp úng nói không đầu không đuôi.

Ngô Tà đã thấy qua nhiều đứa nhỏ như vậy, lười cùng cậu ta lừa người gạt mình, nói vài câu liền đi thẳng đến chủ đề: "Nói đi, tìm tôi muốn hỏi cái gì."

Tô Vạn nhìn Trương Hắc Diện Thần vẫn còn ở bên cạnh, tuy rằng trông giống như đang ngủ gật, nhưng không dám xem nhẹ, đưa tay để ở trước miệng, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, anh kể cho tôi về sư phụ đi."

Ngô Tà thắc mắc: "Anh ta không phải cũng là sư phụ của cậu sao, cậu trực tiếp tìm anh ta mà hỏi."

Tô Vạn vừa nghe, lập tức nhăn nhó. Ngô Tà và Trương Khởi Linh năm đó cũng từng như vậy, thoáng cái đã hiểu rõ chút tâm tư của cậu, đành cố nén cười nói: "À, ra là vậy, hiểu rồi. Hai người đã xảy ra chuyện gì à?"

Tô Vạn vốn ngồi thẳng, lúc này lại tiến lại gần một chút: "Sư huynh, để tôi nói cho anh biết, tôi nghi sư phụ có ý đồ bất chính với tôi."

Ngô Tà nhướng mày, thô lỗ vạch trần: "Nói rõ ràng một chút, hai người rốt cuộc là ai có ý đồ với ai."

Tô Vạn lập tức im lặng: "Được rồi, thật ra là tôi có ý đồ với anh ta." Nhưng ngay lập tức vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng tôi thấy có gì đó rất lạ, vì vậy tôi mới đến đây hỏi anh."

Nhân lúc Ngô Tà còn chưa kịp từ chối, cậu vội vàng một hơi nói xong: "Thì là, sư phụ anh ta, thường xuyên xách tôi, anh ta trước kia có xách qua anh không? Nắm lấy cổ áo đỡ eo, có tính không? Còn nữa, anh ta thật sự không cho anh ăn gì sao? Mùa hè ăn dưa hấu có phần của anh không? Đánh anh có nặng tay không? Lấy cái gì để đánh?"

Một tràng chữ lớn đập xuống như súng máy, Ngô Tà nghe xong, không trả lời thật không có nghĩa khí, cẩn thận nghĩ lại một chút, nói: "Xách, nhất định là không, đụng chạm nhiều nhất chỉ có anh ta đuổi tôi tới bên vách núi sắp ngã xuống mới kéo lại. Còn chuyện ăn uống thì..."

Cuộc trò chuyện này còn chưa dứt, Trương Khởi Linh bên cạnh đột nhiên mở mắt ra. Đưa tay vỗ vỗ người bên cạnh, hắn nói ngắn gọn: "Ngô Tà."

Cái này gần như không khác gì ám ngữ, Tô Vạn không hiểu được, nhưng ông chủ Ngô hiểu được, lập tức cười một chút rồi ngắt đề tài, ngược lại nói: "Thật ra trước kia tiểu ca và Hạt Tử làm việc với nhau, bọn họ quen nhau lâu nhất, muốn hỏi thì hỏi anh ta đi."

Tô Vạn biết không móc ra được gì từ trong miệng hắn, cúi đầu nhíu mày, đang hy vọng Hắc Diện Thần có thể nói chút tin tức hữu dụng, đã thấy Trương Khởi Linh cầm lấy chân chó trắng* đặt lên trên bàn, cân nhắc một chút, chuẩn bị động thủ.

*vũ khí của Ngô Tà

Tô Vạn kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy sắc mặt hắn bình tĩnh không hề gợn sóng, không có vẻ là đùa giỡn, lập tức đứng lên, giống như thỏ hướng cửa trước đạp ra ngoài rồi nói sau. Bị Hắc Hạt Tử đuổi đánh nhiều năm, cậu gần như đã có khả năng chạy thoát khỏi đại đa số mọi người. Đến cửa, quay lại nhìn, phát hiện Trương Khởi Linh ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, chân chó trắng chỉ đang gọt một quả táo, đưa tới trong tay ông chủ Ngô.

Ngô Tà mỉm cười nhìn cậu, Tô Vạn chỉ cảm thấy xấu hổ. Đang muốn quay trở lại ngồi xuống, lại cảm thấy phía sau có vật nặng lập tức vọt tới, đụng cậu đến lảo đảo, chuẩn bị té ngã, lại bị một đôi tay to quen thuộc xách ngang lên.

"Bàn Tử chết tiệt, đi không nhìn đường à?" Tô Vạn nghe Ngô Tà mắng, Bàn Tử ở một bên nói: "À, tiểu bằng hữu, thật ngại quá." Tô Vạn biết người phía sau bắt cậu là ai. Hắc Hạt Tử không đặt cậu xuống, không thể xoay người, đứa trẻ nhỏ giọng hỏi: "Sao anh trở lại nhanh vậy?"

Hắc Hạt Tử vừa nghe, tức giận bật cười: "Nghe xem bên ngoài mưa như thế nào, còn muốn tôi ở ngoài dầm mưa?" Vừa rồi Tô Vạn chuyên tâm nói chuyện, bây giờ mới nghe rõ tiếng mưa đã lớn dần lên, tiếng côn trùng kêu đều bị dìm xuống. Chớp mắt cậu cảm thấy không thoải mái: "Được rồi, thả em xuống." Hắc Hạt Tử lại phớt lờ cậu.

Lúc này Ngô Tà đột nhiên "vụt" một cái đứng lên: "Hạt Tử, không ổn rồi, đồ đạc của anh! Phòng cho khách nhà chúng tôi trời mưa sẽ bị dột nước, không thể ở được!"

Hắc Hạt Tử nghe xong, có hơi hoảng hốt, hắn nhớ hình như Tô Vạn mang theo mấy mô hình, đều đặt trên mặt đất. Hắn không để ý thả người xuống, rồi cúi người che Tô Vạn, mở cửa xe tải nhét cậu vào xe, chạy đến phòng ngủ cứu đồ ra, thứ đầu tiên lấy ra là đồ chơi của Tô Vạn.

Chạy hai chuyến, gói đồ cuối cùng cũng vào bụng xe tải. Hắc Hạt Tử mắng một câu mẹ nó. Buổi sáng mới đến, buổi chiều hắn lại phải lái xe tải lớn trở về Bắc Kinh.




Trên xe lắc lư, Tô Vạn mơ mơ màng màng ngủ một lát, tỉnh dậy đã đến Bắc Kinh. Mặt trời ló rạng khỏi những đám mây. Gãi gãi mái tóc rối bời, cậu không nghĩ sư phụ cậu lái xe đêm nhanh như vậy. Còn đắp một tấm chăn trên người cho cậu, cậu lấy chân đá văng ra, ngồi dậy trên giường. Hắc Hạt Tử không biết đi đâu rồi, tóm lại là không có ở nhà, đủ để cậu sắp xếp kỹ chuyện ngày hôm qua.

Cậu 100% chắc chắn rằng sư phụ cậu thích cậu —— mặc kệ thích đến mức nào, dù sao cũng là thích. Nhưng nếu không để cho sư huynh nói rõ, chứng tỏ không muốn để cho cậu biết. Nếu cậu nói thẳng vào thời điểm này một câu "Em yêu anh", xác suất thành công là bao nhiêu? Tô Vạn tính không ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt đê tiện của sư phụ cậu. Nếu người ta không đồng ý, da mặt mình mỏng, có lẽ không thể sống chung ở dưới một mái hiên nữa, vậy sau này đi đâu? Nhưng lại có rất nhiều chỗ để đi, nhà Lê Thốc, hoặc là về nhà, nếu không đủ, liền đi nương tựa sư huynh —— đường lui ở khắp mọi nơi. Tô Vạn suy nghĩ lung tung, trong lòng thoáng chốc có động lực. Mở điện thoại lên, đầu ngón tay cậu kéo màn hình, định tìm vài lời lãng mạn để nói rõ một lần.

Lúc Hắc Hạt Tử về đến nhà, thấy Tô Vạn đang xem điện thoại di động, không để ý tới hắn, khom lưng nhặt nhân hạch đào trước kia mình phun ra, khoa tay múa chân một lúc lại thả xuống, đổi lại hạt dưa hấu bên cạnh, ngắm về phía Tô Vạn mà bắn qua. Hạt dưa hấu nhỏ, nhưng Tô Vạn vẫn cảm thấy đau, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hắc Hạt Tử cười tủm tỉm dựa vào khung cửa: "Dậy rồi à? Đi mua bữa sáng đi."

Tô Vạn rên khẽ, đầu giật giật: "Không đi! "

Vừa nói xong liền thấy Hắc Hạt Tử đi tới, làm bộ muốn xách cậu từ trên giường xuống: "Này, ngồi xe cả đêm, ranh con cậu lá gan hình như to hơn thì phải."

Tô Vạn nhìn hắn từng bước đi tới, lập tức rụt vào chân tường. Nhìn sư phụ của cậu chặn mép giường, cậu kiên trì nói: "Em, em có chuyện muốn nói."

Hắc Hạt Tử lạnh lùng cười: "Nói đi, coi như là di ngôn. "

Tô Vạn trong đầu nổi gió như vũ bão, không nhớ nổi bất cứ cái gì mình vừa đọc, vắt hết óc nghĩ ra một câu cực kỳ khó nghe và tệ hại.

"Có nói hay không?" Hắc Hạt Tử bắt đầu đe dọa cậu.

Tô Vạn tâm đã quyết, khó nghe đến đâu cũng phải nói ra: "Em muốn nói, em yêu anh như yêu đời vậy."

Hắc Hạt Tử lập tức ngây người, đây là nói cái giống gì vậy, hắn nghe đến sững sờ một lúc, vất vả lắm mới kìm nén được ngọn lửa nổ thành hoa trong lòng. Tô Vạn cách hắn quá gần, thứ tỏa ra ánh sáng trẻ trung, tràn đầy năng lượng này làm cho hắn không tự chủ được mà thèm muốn, không thể kiềm chế được. Hắn kéo kính râm xuống một chút, lộ ra một đôi mắt tối đen như mực: "Thật sao?"

Tô Vạn nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, cảm thấy hắn sẽ từ chối, trong lòng có chút hối hận, chỉ nghĩ đến chuyện ngày sau chậm rãi thu phục hắn, liền nói: "Cắt, lừa anh thôi, đồ ngốc." Nói xong xuống giường đi tìm dép lê.

Hắc Hạt Tử một tay ngăn cậu lại, vòng eo đơn bạc của thiếu niên rơi vào trong khuỷu tay mạnh mẽ của hắn, cả người bị xách ngang lên. Hắc Hạt Tử thu tay lại, môi tiến đến bên tai tiểu đồ đệ không biết phải trái: "Nói dối là chó con."

Tai Tô Vạn đột nhiên chuyển sang màu hồng: "Vậy thì em không phải nói dối, em yêu anh như yêu đời vậy."

Hắc Hạt Tử toàn thân như điện giật rùng mình, sợ chuyện kế tiếp làm bẩn ga giường Tô Vạn, liền nắm lấy người đi về phía phòng của mình: "Tôi thấy xách cậu giống như xách chó con vậy."



Tô Vạn cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng của mình, lăn lộn trên chiếu giường mơ ước, xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt to của sư phụ cậu đè xuống.

Hắc Hạt Tử bẻ chân cậu ra và đọc từng chữ một: "Tô, cún, con."


---------------

Tác giả: Bạch Đàn

Nguồn: https://shinianniana190.lofter.com/post/20297d2d_1c66cad95

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro