II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kuroko Tetsuya là ai?

Nếu có thể phỏng vấn trực tiếp tại trường quay câu này, Akashi nhất định sẽ trả lời như sau.

"Tôi biết em ấy. Tetsuya hiện là nhân vật nổi tiếng nhất giới kinh doanh chạm vào là nóng bỏng tay. Team của em ấy đã đầu tư và phát triển lĩnh vực IT khi cách mạng 4.0 đang không ngừng lớn mạnh tại đế quốc. Bằng sáng chế cấp thế giới đã đem lại nguồn thu khổng lồ, nhờ đó hai năm trước Seirin đã ra đời. Tạp chí kinh tế tài chính nổi danh nước Nhật "Tokyo Economic" mỗi kỳ sẽ đề cập tới một nhân vật đặc biệt cùng một bài phỏng vấn độc quyền. Lần trước, Kuroko Tetsuya và tập đoàn Seirin được ra mắt vào số thứ bảy. Đến giờ sức ảnh hưởng vẫn có thể thấy rất rõ."

Nhưng hắn không ngờ người đó lại trẻ như này.

"Xin thứ lỗi cho sự thất lễ vừa rồi của tôi. Hi vọng Tetsuya có thể không phiền hà bởi đó."

Akashi dùng thái độ vô cùng cẩn trọng xin lỗi thiếu niên.

"Chỉ là, tôi thật sự không nghĩ rằng..."

Kuroko vội vàng xua tay.

"Không không. Tôi mới là người nên nói câu đó. Đáng lẽ từ đầu phải chủ động giới thiệu bản thân trước. Khiến Akashi-kun bị khó xử là lỗi tôi."

Nhìn vật nhỏ bộ dáng vô cùng cẩn trọng, Akashi đột nhiên cảm thấy bản thân có cái nhìn quá định kiến lỗi thời. Hóa ra người dựng nên cơ ngơi bằng hai bàn tay trắng, khiến giới kinh doanh mưa đổ sấm rền theo lời đồn kia thực ra chỉ là một con thỏ trắng trẻo thơm mềm.

Bé thỏ nhỏ...

Akashi im lặng nhìn Kuroko, không hiểu sao bản thân lại chọn cụm từ này để miêu tả người trước mặt.

Hắn nhìn một đầu tóc xanh nhạt của em, cố gắng vận dụng trí nhớ mấy chục năm tồn tại tìm trên người kia một điểm được coi là dữ tợn già dặn. Nghĩ thật nhiều, cuối cùng chỉ đúc kết được bằng mấy từ miêu tả động vật ăn cỏ ngoan ngoãn dễ bị bắt nạt.

"Cho nên mới phải chạy đến đây trốn."

Kuroko một hơi giải thích lí do bản thân lưu lạc ra ban công, phát hiện người tóc đỏ dường như không có phản ứng gì. Em nhẹ nhàng hỏi lại.

"Akashi-kun?"

"Xin lỗi." Akashi đột nhiên tỉnh lại khỏi đồng cỏ động vật dễ thương. "Tetsuya vừa nói gì vậy?"

Hắn bẩm sinh đã đẹp tới hít thở khó thông. Đuôi lông mày nhẹ nhàng giương lên, giống như điệu múa kabuki thời trước. Điểm này của hắn khiến người đối diện khi nói chuyện không hẹn sinh ra cảm tình. Chỉ là tiếp sau đó, ánh mắt vốn sắc bén lại lộ ra sự hoảng hốt.

Kuroko nhìn bộ dạng phát ngốc của Akashi, không đổi biểu tình cong cong đuôi mắt.

"À, không có gì. Tôi đang nói, mà thôi quên nó đi. Nhưng mà, tại sao Akashi-kun cũng trốn tới đây vậy?"

"Chuyện này?"

Akashi quay người lại nhìn em. Hắn thấy cặp mắt thiên thanh kia chăm chú nhìn mình. Một dòng nước ấm, đem theo cảm giác an toàn nhẹ nhàng lấp đầy trái tim hắn.

Ánh mắt trong suốt trước sau như một. Những tranh đấu gia tộc tầm thường, những ham muốn thể xác nam nữ nhạt nhẽo, những khiêu kích ngấm ngầm hay công khai, tất cả hắn đều không thể thấy được.

Em ấy giống như có thể khiến hắn buông bỏ được đề phòng, gạt lo lắng sang một bên. Chỉ đơn giản là hỏi hắn tại sao lại trốn ra ngoài này, cùng hắn bắt đầu một cuộc nói chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, Akashi mỉm cười với em. Một nụ cười so với những xã giao giả tạo trước đó hoàn toàn khác biệt. Hắn đột nhiên phát hiện mình và em có một vài thứ giống nhau lạ thường. Cho dù với người khác, nó chẳng đáng giá là bao.

Một giây đó, Akashi vì điểm bé nhỏ này mà âm thầm vui vẻ.

"Nhảy cùng tôi một điệu đi." Akashi nhìn đôi mắt to tròn của em, nói nhẹ.

"Lí do sẽ được tiết lộ khi hai ta kết thúc."

Thanh âm của đàn dương cầm trong đại sảnh không biết bị ngừng lại từ lúc nào. Xuất phát từ một góc, tiếng vĩ cầm theo tĩnh lặng lan tỏa khắp không gian, theo sau là hợp tấu piano vui tươi.

Mọi người nghe thấy tiếng nhạc của điệu Waltz vang lên, không hẹn cùng lui ra tạo thành một vòng tròn ở giữa. Không ít nam nhân đứng khoanh tay. Sắp tới, trên tay họ sẽ không còn là ly rượu vang đắt tiền nữa mà là bàn tay của bạn nhảy.

Lúc này, gần ban công đột nhiên nổi lên một trận xôn xao. Một đồn mười, mười đồn trăm. Thoáng chốc, tiếng xì xào như sóng dữ lan ra khắp sàn nhảy.

Người bên cạnh hắn là ai? Tôi cũng không biết, xem ra tối nay sẽ nhiều người chết trong lòng một chút đây.

Ngài Akashi muốn khiêu vũ tối nay sao? Partner là ai vậy? Hả, sao lại là một người con trai?

Không nói dối cậu. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy hắn chủ động mời ai khiêu vũ cả. Chuyện hôm nay là như nào vậy?

Bảo sao thấy hắn chẳng gần gũi gì với các tiểu thư khác. Hóa ra đây mới là nguyên nhân đằng sau.

Giữa muôn vàn bàn tán to nhỏ, nhân vật chính của đầu câu chuyện Akashi lại như không có chuyện gì. Hắn thản nhiên nắm tay bạn nhảy đi đến trung tâm đại sảnh, vượt qua muôn trùng thì thầm, né tránh, cả những ánh mắt hỗn loạn không ngừng đặt lên hai người.

Với tình huống là nhân vật chính của những lời bàn tán như này, Kuroko không có được sự quyết đoán cùng tự tin như Akashi. Dọc đường đi, thiếu niên không ngừng nhìn chằm chằm mũi giày. Em thầm cầu nguyện trong lòng. Cha nội này, anh có thể mau cảm thấy vô vị với trò nhảy múa này được không.

"Làm sao vậy?"

Akashi cúi người, ghé thấp lại thì thầm với em.

Hắn cảm thấy bình thản hơn bao giờ hết. Thanh âm trầm thấp cố tình nói nhỏ, như thể thổi thêm một đoạn mê người vào điệu Waltz vốn dĩ đã thanh nhã hoa lệ.

Kuroko có hơi không chống lại được mị hoặc đó, trộm nhéo lòng bàn tay đối phương.

Akashi-kun đúng là quỷ mê hoặc người!

"Ha, em đúng là không quen với cảnh này nhỉ."

Akashi nói ra một câu trần thuật, ngay từ đầu vốn dĩ không cho em quyền trả lời.

Tiếp theo, hắn đứng lại, cầm lấy bàn tay phải trắng nõn của em, nâng niu đặt lên hông mình.

Kuroko nhẹ nhàng để tay còn lại lên vai người, tự nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu đỏ rượu vang của Akashi.

"Em lo lắng?" Akashi bắt đầu di chuyển chân, dẫn dắt em theo nhịp nhạc truyền tới. "Có chuyện muốn nói sao?"

Thời điểm hắn quay đầu nói chuyện, vành tai nhỏ giấu dưới mái tóc lam nhạt giống như chỉ một chút nữa là đụng phải phiếm môi của Akashi. Bên trong sảnh dạ hội không đặt gương, nếu không Kuroko sẽ thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng như màu tóc nam nhân của mình mất.

"Tôi muốn hỏi...Tại sao Akashi-kun lại cho tôi đứng vai người nữ trong điệu này?"

"À, cái này?"

Akashi kéo tay em làm động tác nghiêng. Vẻ mặt em ấy sau động tác này khi đối mặt với lồng ngực của hắn càng thêm phức tạp. Akashi đầy thưởng thức nhẹ nhàng đáp lại.

"Tất nhiên tôi sẽ nhảy bước nữ."

"Xin đừng dùng lí do cho có để chống chế."

Kuroko thả theo cú xoay tròn của hắn, chắc như đinh đóng cột nói.

"Akashi-kun chỉ muốn trêu đùa thôi."

Nam nhân vẻ mặt không có gì thay đổi.

"Tetsuya cũng nghĩ oan cho tôi rồi."

Kuroko âm thầm bực bội, tự nhiên lại không nghĩ được lí lẽ gì để phản bác.

Một giây phân tâm dẫn đến hậu quả khôn lường. Đó là dẫm vào chân của Akashi.

"!"

Kuroko toát mồ hôi lạnh. Thậm chí bản thân cũng tí thì khuỵa xuống. Cánh tay rắn chắc vòng bên hông đột nhiên phát lực, vững vàng đỡ lấy thân hình nhỏ hơn. Thiếu niên vội vàng nói.

"Thật xin lỗi. Tôi..."

Akashi: "Đau ghê."

Kuroko: "..."

Hai người không nói gì, im lặng tiếp tục điệu nhảy dang dở. Một lúc sau, Akashi mở miệng lần thứ hai.

"Nhưng mà, nếu Tetsuya thật sự nghĩ tôi đang trêu chọc, có phải em cũng chuẩn bị sẵn sàng để bị đùa giỡn không?

"!"

Kuroko lập tức ngẩng lên nhìn hắn.

Akashi lại dẫn em vào một động tác xoay tròn. Hắn di chuyển tầm nhìn, thu vào mắt bộ dạng nửa xấu hổ nửa giận dữ của bé con. Bàn tay đặt bên hông âm thầm nắm chặt, hắn thật vất vả mới nhịn xuống được ý cười tụ lại nơi khóe môi.

Bé thỏ con...đáng thương ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro