☆7: Con đường phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái chết của Takeda, phía quản lý yêu cầu chính phủ cấp thêm nhân lực cho nhà tù. Mấy ngày sau, cảnh ngục mới cuối cùng đã đến.

ZONE lúc nào cũng bị bao phủ bởi một cảm giác tối tăm. Nó là một thế giới hoàn toàn cách biệt so với bên ngoài. Bên trong là nơi khởi nguồn của tội ác, đạo đức, logic đều không có ý nghĩa gì. Chỉ có kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng. 

Cảnh ngục mới đến vào ban đêm. Hắn nhiệt tình đi kiểm tra từng phòng giam. Một đầu tóc đỏ chói mắt, thật phù hợp với nhiệt huyết của người mới.

"Ha, bé xinh đẹp. Đúng rồi, xoay mông như vậy đó."

"Em yêu, em dâm quá."

"Đừng. . . Ô... Uh uh..."

Lúc đi qua một phòng giam, hắn nghe thấy tiếng cơ thể va chạm cùng tiếng người thô bỉ. Hắn biến sắc, định đi đường khác. Trong phòng có ba chiếc giường, hai chiếc để trống. Ba bốn nam nhân đứng tụm lại. Qua khe hở, hắn thấy có một chàng trai nằm trên giường, hai mắt mê man, mặt ửng đỏ, miệng khẽ rên.

Người này rõ là bị bỏ thuốc!

Hắn nheo mắt đi qua. Hai tay đẩy bọn chúng sang một bên, mặt phẫn nộ. "Các người đang làm gì vậy?"

"He he, sĩ quan cũng muốn tham gia hả? Thằng này chơi sướng lắm, vừa mềm vừa trắng." 

 Kagami Taiga không nói gì. Dần dần, tù nhân vừa trêu hắn cũng phát hiện có điểm khác thường. Có người nhìn sắc mặt đen dần của hắn, cẩn thận hỏi. 

"Sĩ quan, tên này không phải người của anh đó chứ?"

Mọi người lập tức đánh mắt về phía thiếu niên mê mang đang khó chịu cọ người vào ga giường mười phần dụ hoặc. "Nếu biết là người của anh, vậy anh em tôi đã không sờ tới rồi."

Trong ngục giam, nếu gây hấn với bạn tù, cùng lắm là ăn vài cái đấm đá. Ngược lại, nếu đắc tội với cảnh ngục thì chắc chắn sẽ có tội danh gì đó rớt xuống đầu, sống không bằng chết.

Kagami cau mày. "Đừng nói các anh thường xuyên làm chuyện như này nhé?"

Bọn họ vội vàng xua tay. "Bọn tôi xin thề, đây là lần đầu tiên làm thằng nhóc này."

"Sĩ quan, anh cũng có mắt nhìn đấy. Đồ này chơi được lắm."

"Các người..." Sắc mặt Kagami càng thêm khó coi, hắn nhìn đám người. "Chẳng lẽ không ai nhận ra đây là hành vi phạm pháp sao?"

Trong phòng giam bất chợt lặng thinh.

Một tiếng phì cười phá tan bầu không khí này. "Haha, anh là người mới à?" Một tù nhân quàng vai Kagami. "Ở đây không ai phạm pháp gì cả. Chill đi~"

Kagami bắt lấy tay y, trong nháy mắt cánh tay đã bị bẻ gãy khiến tên kia kêu la thảm thiết. Sau khi buông tay, hắn lại gần ôm lấy người trên giường bước ra ngoài. Đi được nửa đường, Kagami quay đầu, vẻ mặt hung ác. "Đừng để chuyện như hôm nay lặp lại lần nữa, không thì chuẩn bị đi."

Hắn vừa đi khỏi, bên trong tràn đến tiếng hừ lạnh khinh miệt.

"Bố ẻ vào. Nghĩ mình là Chúa cứu thế hay gì."

"Tự nhiên lại có sứ giả chính nghĩa đến đây vậy."

Kagami đá cửa phòng y tế. Liếc nhanh căn phòng, hắn đặt người nãy giờ không ngừng cọ xát vào hắn lên giường. Kagami đứng đối diện người đang đọc sách dở trên bàn làm việc. "Bác sĩ, kiểm tra cậu ta giúp tôi."

"Bị làm sao?" Midorima tiếp tục đọc sách, liếc mắt cũng lười hỏi.

"Bị người khác chuốc thuốc." Kagami cau mày, nhìn người kia lấy ga giường cọ cọ. "Đcm."

Midorima cất sách, mở ngăn tủ lấy một lọ thuốc. Hắn gói lại chút bột phấn bên trong, ném cho Kagami.

"Hả? Đây là..." Kagami bối rối bắt lấy.

"Pha tỉ lệ 1:1 với nước ấm. Cngười bệnh uống trước khi ngủ. Sáng hôm sau cậu ta sẽ hết." Midorima đẩy kính, rút một dải băng từ ngăn kéo, chậm rãi bỏ băng cũ trên tay ra thay bằng cái mới.

"Cảm ơn." Kagami gật đầu, làm theo chỉ dẫn.

Đợi cậu ta uống thuốc xong, cơ thể đã bình tĩnh lại, Kagami cuối cùng mới thở phào một hơi. Vết nhăn giữa lông mày bấy giờ mới giãn ra. Hắn giúp tù nhân ổn định lại vị trí mới chuẩn bị rời đi.

Midorima nhìn văn phòng phía trước, ánh mắt lơ đãng rơi xuống người tóc đỏ. "Lính mới à?"

"Phải, tôi mới đến hôm nay." Kagami tự hào đáp lời.

"Cậu thuộc cung gì?" Midorima lật trang sách nãy đọc dở.

"A..?" Kagami không nghĩ sẽ bị hỏi câu này. Hắn gãi đầu, suy nghĩ một lát. "Hình như là Sư Tử."

"Cự Giải và Sư Tử đối nghịch nhau tới 80%." Midorima đẩy kính, ngẩng đầu đánh giá phía đối diện. "Lính mới nhớ kỹ, đừng để sự tốt bụng mang phiền toái cho tôi."

"Phiền toái? Ý cậu là?" Kagami nhướn mày.

"Tôi biết mỗi người có một tư tưởng khác nhau, huống chi cậu còn là cảnh sát." Midorima gập sách, tựa lưng vào ghế. Kính mắt dưới ánh đèn như có như không phát sáng, khiến người khác không thể nhìn thẳng. 

"Cậu cần hiểu rõ, đây là nhà tù. Nơi giam giữ những thành phần đi ngược với tiêu chuẩn xã hội. ZONE là cội nguồn của tội ác. Ở đây, đừng mong tù nhân nghĩ đến tôn ti đạo đức."

Midorima chỉ vào người con trai ngủ say trên giường. "Người này được cậu cứu một lần. Vậy còn lần hai, lần ba thì sao? Có câu đau dài không bằng đau ngắn, thay vì chống cự thì chấp nhận đi."

Kagami giật giật khóe mắt, miệng há hốc. "Cậu? Cậu chỉ lớn hơn cậu ta có một chút thôi đấy. Người ta còn là đàn ông nữa? LÀ.ĐÀN.ÔNG! Chuyện này biến thái tới cỡ nào chứ?"

Midorima cười hừ, cúi đầu đọc sách, chỉ nói hai chữ: "Ngu ngốc!"

Kagami đột nhiên vọt tới trước mặt Midorima, tay đập bàn vô cùng tức giận. "Tù nhân trong đây không phải người à? Cho dù như nào, tôi muốn ở đây phải có công lý."

"Công lý?" Khóe miệng bác sĩ khẽ cong, ẩn hiện một tia khinh bỉ. "Tôi khuyên cậu đừng nên phí công vô ích. Nơi này, cả chính phủ cũng bỏ rơi rồi."

Kagami trừng mắt, tay miết chặt cạnh bàn. 

"Biến đi, tôi không dư thời gian nói nhảm với người ngốc." Midorima đẩy kính.

"Cậu..." Kagami bực bội bĩu môi, không nói gì rời đi.

Bầu trời đêm bên ngoài đen như đổ mực, thi thoảng ló ra vài cụm sao xa xôi. Có vẻ, trời ngày mai sẽ nhiều mây.

Kagami ngước nhìn trời, nhiệt huyết trong mắt dần lụi tàn.

Nghe nói, cậu ở đây.

Một người tốt đẹp như cậu, liệu có an toàn không?

******

Hôm sau, thời tiết lại nắng to ngoài ý muốn, trời không mây có gió nhẹ.

Từ sớm, các tù nhân đã tập hợp điểm danh ngoài sân.

Chuyện Kagami cứu người tối qua đã được truyền khắp nơi. Từng người nhìn hắn với ánh mắt kì quặc. Đối với bọn họ mà nói, một cảnh ngục có trái tim nhân hậu là chuyện khó tin, cũng vô cùng mỉa mai.

Kagami đứng đối diện đám phạm nhân hô to, thanh âm như sấm rền. 

"Hôm nay, tôi là người giám sát. Lối sống bê bối trước nay muốn thay đổi luôn thì khó. Ít nhất, các anh phải hiểu sống an phận thủ thường là như nào!"

"Tôi đoán việc hôm qua rất nhiều người đã biết. Vậy không nhiều lời nữa, để tôi thấy việc đó một lần nào tôi chém đứt từng đấy ngón tay."

"Địt, thằng thần kinh."

"Mẹ nó, tao chúc nó sẽ bị đuổi sau một tuần."

Tiếng rì rầm vang vọng khắp nơi.

"TRẬT TỰ." Kagami mặt không đổi sắc, chỉ vào đám người. "Bắt đầu điểm danh."

"Số 1!"

"Có!"

"Số 2!"

"Có!"

"..."

"Số 115!"

"Có!" 

Giữa tiếng đàn ông tục tằng, một thanh âm dễ nghe vang lên.

Kagami cả kinh, cả người khẽ run nhìn quanh.

"Xin lỗi sĩ quan, tôi ở sau anh." Thanh âm đó lần nữa vang lên.

Kagami quay đầu lại, thấy người đó cúi đầu. Tóc xanh màu trời mềm mại che khuất 2/3 khuôn mặt. Cậu đứng giữa đám người to lớn càng làm nổi bật dáng vẻ đơn bạc. Kagami trừng to, kích động nắm hai vai thiếu niên. "Đội trưởng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu."

"Xin lỗi, anh nhận sai người rồi." Kuroko bình tĩnh ngẩng đầu.

Khuôn mặt cháy nát của thiếu niên lộ rõ dưới ánh nắng. Kagami sửng sốt, lập tức buông tay. "A...Là lỗi tôi, nhầm người rồi."

Nhất thời, đám người không an phận, bắt đầu sôi nổi bàn tán.

"Ha hả, ma lem này, lọt vào mắt xanh của quan lớn là phước phần đấy. So với thằng Takao còn tốt hơn bội phần."

"Đúng đúng. Dù mày xấu nhưng dáng người thì chắc là..."

"Tất cả im lặng." Kagami tức giận. "Ai còn nói nữa xác định đi xe lăn cả đời đi."

Kuroko cúi đầu, quay về hòa trong đám người, vẻ mặt không rõ.

******

Xế chiều, Kise trở lại phòng giam. Takao trước giờ đều hiếm khi ở trong phòng. Chỉ có Kuroko ở đó, lẳng lặng nhìn hắn.

"Ui~ Kurokocchi đang đợi tôi à?" Kise tủm tỉm cười nói.

Kuroko lạnh nhạt nhìn bạn cùng phòng. "Kise-kun, cậu với tôi đấu một trận đi." 

"Tôi..."

Kise vừa cất lời, Kuroko từ trước mặt đột nhiên biến mất. Hắn chỉ thấy một giận gió sượt qua tai. Nam nhân nheo mắt, nhanh nhẹn nhảy ra sau, cúi người xuống.

Một đấm tay phát vào không trung. Kuroko nhấc chân nhanh như chớp hướng tới, Kise đã kịp thời trở mình ra sau mấy chục bước. Hắn ngồi xổm xuống, khóe miệng giương lên một vòng cung tuyệt đẹp. "Kurokocchi à, đá chân thấy sợ quá."

Mặc dù phản ứng của hắn rất nhanh, dấu chân mờ trên áo cho thấy vừa rồi Kuroko đã kịp hạ một cú.

"Tiếp không?" Kuroko khó thấy bộ dạng lạnh lùng hỏi.

"Cung mình nhận lệnh!"

Kise lao tới, cú đấm hướng thẳng đến mặt Kuroko. Vận tốc nhanh như tên bắn, Kuroko cẩn thận lách người tránh né, người cong xuống một hình vòng cung. Kise nhảy lên, bắt lấy vai của Kuroko xoay người ra sau. 

Thiếu niên cùng lúc xoay người lại, hai nắm đấm va vào nhau cái bịch. Hai người nheo mắt, bắt lấy cổ tay đối phương. Kết cục, đôi bên ngã nhoài ra sàn đất.

Kise ngã nằm trên người Kuroko. Hắn ngẩng đầu, đối diện cặp mắt xanh của thiếu niên tràn ngập kiên định, vừa lãnh đạm nhưng thừa sức đánh kẻ khác thừa sống thiếu chết.

Hơn nữa, mùi của cậu cho dù trộn lẫn với mồ hôi vẫn thật dễ ngửi, khiến Kise quyến luyến.

Kise cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh. Vốn định đứng dậy, ai ngờ hắn lại hụt tay, đè chặt bả vai Kuroko không cho cậu đứng lên.

"Xin lỗi, Kise-kun đứng lên trước đi đã." Thanh âm của Kuroko đã khôi phục được sự ôn nhu.

"Kurokocchi." Kise dịu dàng gọi tên cậu, đối mặt với người dưới thân. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên cậu, ánh mắt nhẹ nhàng như nâng niu bảo vật. "Tự nhiên, tôi muốn hôn cậu là sao nhỉ."

"Kise-kun, tôi xin phép được từ chối." Kuroko đáp lại, tay chống trước ngực, ý định đẩy hắn sang một bên.

Kise nở nụ cười, nhanh chóng bắt được hai tay của Kuroko ấn lên trên đầu, cúi xuống hôn nồng nhiệt. Môi hắn ngăn lại những tiếng rên rỉ. 

Thiêu niên thật mềm, cũng thật mịn. Kise thoải mái híp mắt, đầu lưỡi gian xảo tiến vào dò xét, tìm kiếm thứ đang không ngừng né tránh bên trong. Tiếng nước bọt ngập tràn phòng giam.

Qua một lúc lâu, hai người mới tách nhau ra. 

Kise vô lại cười hì hì. "Xin lỗi nha Kurokocchi, tôi không kiềm chế được."

Kuroko lạnh nhạt lau môi, bình tĩnh đáp. "Kise-kun, lần sau làm ơn chú ý một chút. Bằng không, tôi rất khó xử."

"Được!" Kise cười cười, lăn qua bên cạnh kéo Kuroko đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. "Kurokocchi muốn cùng tôi lên khu bảy không? Vì tôi đã đánh bại Haizaki, địa bàn của hắn do tôi làm chủ từ hôm nay."

Kuroko lắc đầu.

Kise quay đầu, ôm Kuroko vào lòng nũng nịu.

"Ưmm ~ Kurokocchi đi cùng tôi đi mà ~"

Thiếu niên dứt khoát đẩy hắn ra. "Xin lỗi, cho phép tôi từ chối."

Kise nhíu mày, tủm tỉm cười. "Nghe nói, Sakurai mới hôm đầu lên tầng bảy đã ám sát Aominecchi. Chắc chắn sắp tới sẽ khó sống lắm đây."

Kuroko lạnh nhạt. "Giúp được gì tôi cũng giúp rồi. Sakurai-kun, xem ra là muốn rèn luyện."

"Ây da ~ Khu bảy xịn lắm ý Kurokocchi à. Có giường ngủ thoải mái, còn có phòng tắm riêng. Không cần phải chen chúc với một đống người một gian nữa. Với cả, cảnh ngục cũng không đi tuần trên đó đâu ~"

Kise nói gì, Kuroko đều không có hứng thú. Tuy nhiên, nghe tới câu cuối, Kuroko cuối cùng dừng bước, ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng như thiêu đốt bên ngoài.

"Tôi đi cùng cậu."

"Thật sao? Kurokocchi thật biết cách làm tôi vui vẻ mà~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro