15. Cuộc Gặp Gỡ Không Báo Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vô thức, tôi liền liếc sang người bên cạnh, đôi mắt lập tức mở to.

Mùi hương, cặp sừng linh dương, con ngươi hẹp và nhỏ, chiếc khẩu trang che đi gương mặt. Đó là Melon – không lẫn đi đâu được, chính là Melon của sáu năm trước!

Haha, trái đất hình tròn thật nhỉ?

Ánh mắt cả hai chạm nhau, và trong khoảnh khắc, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình. Không khí dường như đặc nghẹn lại.

Melon, người bạn cũ đang đứng ở đó. Cách hắn nhìn tôi rất thư thái, ít nhất là không lườm huých hay thách thức gì. Nhưng lạ thay, lông tôi lại cứ thi nhau dựng ngược.

"Alice, đã lâu không gặp nhỉ?" Người kia mỉm cười. Khác với trước kia, giọng nói của hắn không còn nhẹ nhàng nữa, thay vào đó lại như tiếng ngân nga kiêu ngạo.

Tôi trơ mắt ra. Có gì đó không đúng trong phản ứng của Melon, nhưng lại không biết nên làm gì ngoài giả ngốc.

"M- Melon? Cậu... À không, anh nhìn khác thật đấy," Tôi bối rối, quyết định thay đổi cách xưng hô cho phù hợp hoàn cảnh. "Anh làm gì ở đây thế?"

Ánh mắt của Melon thoáng liếc về phía người quản lý, rồi lại quay sang tôi. "Anh đến đây để xăm hình, như những người khác."

Tôi không nói gì mà lia mắt đến ông bác ấy, trông như vừa được một phen hú vía. Như nhận ra gì đó, y liền lên tiếng. "À, à, có vẻ như hai người có việc phải làm. Vậy ngài Melon này, tôi xin phép rời đi đây."

Ngài? Tôi hoài nghi nhìn người bên cạnh.

"Không sao đâu. Cháu có thể đợi Melon rồi nói chuyện sau mà."

"Đột nhiên không còn hứng nữa rồi," Melon nói với thái độ ngả ngớn, người kia nhướng mày, quay sang quản lý của tiệm. "Có phiền nếu tôi nán lại trò chuyện một chút không? Em nghĩ sao, Alice?"

Không rõ vì lý do gì, nhưng cách Melon gọi tên tôi lại khiến tôi không rét mà run. Tôi bắt chéo tay, dù tông giọng ấy rõ ràng là rất hòa ái, dễ gần.

Thấy tôi gật đầu, người quản lý kia liền đưa bọn tôi đến chỗ của Holger, vừa đi vừa nói. "Tất nhiên là không rồi, ngài Melon. Tới nơi, ngài có thể ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và thoải mái."

Melon thấp giọng cười. "Ahaha, thế thì tốt quá."

Tôi không nói gì mà chỉ khóc ròng, hình ảnh cậu nhóc dè dặt lúc trước cứ thế mà tan nát vậy sao? Trừ khi nào mà hắn lại tự tin ứng xử thế chứ? 

Ý tôi là, thế thì tốt cho hắn thôi.

Khi ngồi vào ghế, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Không rõ mục đích của Melon là gì khi tiếp cận tôi như vậy, có thật chỉ là gặp bạn cũ nên muốn tâm tình một chút không?

Hay là đang thừa cơ hội cầm chổi đánh chết tôi, do đi mà không báo trước một lời, và cũng không liên lạc hắn?

Tiếng máy xăm bắt đầu kêu vo vo và cơn đau lan khắp mắt cá chân tôi. Tôi nhăn mặt nhưng cố giữ bình tĩnh, lần này đã quen rồi nên bớt đau hơn lần đầu. Liếc nhìn Melon, tôi nhận thấy hắn đang quan sát quá trình diễn ra, trông như đang suy tính gì đấy.

"Anh đã thay đổi," Tôi nói, phá vỡ sự im lặng. Trò chuyện để đánh lạc hướng cơn đau cũng được.

Melon nghiền ngẫm. "Chà, anh sẽ nói điều ngược lại về em, trừ ngoại hình thì có chút khác."

Phải, tôi đã qua tuổi dậy thì ở kiếp trước, tính cách đều đã định hình hết.

"Do tôi tỉa lông ấy mà, lông dày không hợp tôi đúng chứ?" Tôi cười xòa, nhìn xuống hình xăm đang được hoàn thành của mình. "Tôi dự đó sẽ xăm cỏ ba lá, có vẻ được nhỉ?" 

"Đôi khi thứ chúng ta cần là sự may mắn nhỉ?" Melon thấp giọng cười, tôi có thể bảo đó là cười giả.

Tôi không để tâm mấy mà tiếp tục cuộc trò chuyện, thầm cảm thán, thời gian thay đổi con người nhanh thật đấy. "Cơ mà anh đã hai mươi tuổi rồi nhỉ? Anh theo học ngành gì?"

"Hiện đang theo đuổi bằng tiến sĩ lịch sử. Hai đến ba năm nữa là anh sẽ tốt nghiệp bằng ấy," Melon vẫn treo tên mặt nụ cười kia, ánh nhìn vẫn chưa rời khỏi tôi một giây. 

"Cái gì?! Tiến sĩ rồi???" Tôi trợn mắt trắng.

Tỉnh nhẩm bằng toán mẫu giáo cũng ra. Sắp tới Melon tầm 21 hoặc 22 tuổi, trong khi bằng tiếng sĩ lịch sử cũng phải mất đến bảy năm mới có được.

"Anh nhảy lớp."

"...."

Tôi quên mất, ngày xưa tên này cũng có học hành cái khỉ khô gì đâu. Vậy mà năm lần bảy lượt, thành tích đều đứng đầu bảng, nhất là môn lịch sử.

Tôi nhìn lại bản thân, dù đã sống một kiếp nhưng vẫn lưu ban, rồi lại nhìn Melon đang thản nhiên ngồi đấy. Được rồi, hắn là thiên tài, người qua đường như tôi sao dám mạo phạm so sánh.

"Có lẽ em đang thắc mắc, vì sao anh lại muốn trò chuyện với em đúng chứ?" Melon lên tiếng, lần này tông giọng hắn trầm đi. Tròng mắt đen sâu hun hút kia tưởng như không có điểm dừng, làm như bản thân hắn chưa từng đặt bất kỳ sự tồn tại nào lên bàn cân.

Tôi đổ mồ hôi lạnh. Đại ca à, có chuyện gì thì hãy bình tĩnh, đừng dọa sợ trái tim yếu đuối này chứ. "Vì ta là người quen cũ?"

"Nghe ông bà em nói rằng em chuyển nhà nhỉ?" Trong thoáng chốc, con ngươi hắn loé lên một tia sáng nhạt màu, rất nhanh liền như chưa có gì. "Anh không hề biết đấy, anh đã từng cố gắng liên lạc em, nhưng lại không có hồi âm nào..."

Tôi nuốt khan. "Anh- không giận chứ?"

"Giận? Ồ không, anh không phải kiểu người thù hằn gì đâu. Anh chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra thôi."

"Xin lỗi, tôi quên kể với anh. Tôi chuyển đi trong ngày, lúc họ vừa đến mà, haha," Tôi khó khăn nhả ra từng chữ. "Với lại, tôi không muốn dính líu gì đến nơi đó nữa, tôi muốn buông bỏ quá khứ. Mong anh sẽ thông cảm."

"Hiểu rồi. Vậy em muốn ăn tối cùng nhau chứ?"

"Thế thì phiền quá, không cần đâu," Tôi vội xua tay. Đùa chứ tôi cũng có liêm sỉ đàng hoàng, không phải cứ rủ là đi đâu.

Cả hai ngồi mặt đối mặt ở nhà hàng: "...."

Không trách tôi được, người kia miệng lưỡi quá trơn tru đi! Trò chuyện một lúc, tôi cũng không biết bằng cách nào mình lại ở đây.

Melon, tên này, rốt cuộc đã có chuyện xảy ra trong suốt sáu năm qua chứ? Từ khi nào mà hắn lại giỏi câu kéo đến vậy!?!

Cơ mà, đối diện với người mình từng cắt đứt liên lạc, tôi nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho đúng. 

Chà, tôi sợ phải kết nối với ai một thời gian quá dài, dẫn đến mình bắt đầu lệ thuộc. Nhưng điều đó cũng không khiến hành động của mình khá hơn.

Nhận thấy tôi đang khó xử, Melon liền lên tiếng. "Thư giãn nào, anh chỉ muốn trò chuyện nhiều hơn thôi mà. Đã quá lâu rồi."

"Anh muốn gì?"

"Anh nói rồi đấy, anh muốn trò chuyện."

"...." 

Tôi nhìn quanh, đây là quán ăn ở khu chợ đen. Tôi không biết vì sao lại là nơi này, trong khi còn nhiều lựa chọn khác. Có lẽ vì tiện lợi.

Tôi liếc thấy các loài ăn thịt ở bàn khác đang xì xầm gì to nhỏ với nhau, có lẽ bất ngờ vì có loài ăn cỏ ở nơi này. Melon trông giống linh dương mà.

Nhưng, người kia lại có thể tự tin ra vào cái nơi mịt mù chướng khí như vầy, xem ra hắn không hề tầm thường rồi.

"Vậy, cuộc sống của em dạo này như thế nào?" Melon lên tiếng.

Tôi thở dài. "Chẳng có gì đặc biệt, đang là lớp chín nên thi cử hơi căng thẳng."

Melon nghiêng đầu. "Năm sau em sẽ chuyển cấp nhỉ?" 

"Ừ, nhưng tìm một ngôi trường chịu nhận những loài lai như tôi còn khó hơn trúng số. Tôi đang tìm trường đây."

"Hoài niệm thật đấy, trước kia anh cũng từng gặp tình trạng này," Melon ngân nga. Có lẽ người tài giỏi như hắn thì vẫn có nhiều trường nhận hắn hơn, bọn tôi không thể đối chiếu được.

Ngay lúc đó, một người phục vụ xuất hiện. Cô ấy treo lên nụ cười chuyên nghiệp, đặt từng chiếc đĩa xuống.

"Của quý khách đây~ Gà nướng và bánh mì kẹp phô mai cổ điển."

"Đồ ăn đến rồi nhỉ? Sao ta không dùng bữa thôi," Melon quay sang tôi, hắn đưa một tay ra sau đầu. "Khẩu trang vướng víu thật đấy."

Tôi chưa kịp cầm nĩa liền ngồi đấy chết lặng, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Đây sẽ là lần tiên tôi nhìn thấy gương mặt người kia, ngay thời điểm mà tôi chẳng ngờ đến.

"...."

Bộ bây giờ hắn tùy tiện đến vậy à!?! Ngày xưa có mà đánh chết hắn thì chắc gì hắn chịu gỡ khẩu trang ra.

Trước đây, tôi cũng từng nghe mấy lớp trên ở vùng ngoài ô bảo rằng, Melon có hàm răng của loài báo. Nhưng nhìn tận mắt mới khó tiếp nhận, dễ hình dung hơn thì hãy tưởng tượng một con linh dương có hàm răng nhọn hoắt xem.

Tôi lắp bắp. "Khuôn mặt của anh... chẳng phải anh luôn-"

Không còn trí óc để xử lý những gì mình đang nhìn, tôi nhìn chằm chằm bộ hàm răng kia trong khoảng thời gian mà tôi cảm thấy như vô tận—như thể  đang nhìn vào một con chimera lần đầu tiên, tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác cho điều đó. 

Không. Hắn hoàn toàn là...ảo ảnh của một con chimera, tôi đã bị lừa. Không. Có. Không?

Melon khúc khích, có vẻ thích thú với phản ứng của tôi. "Ngạc nhiên chứ? Anh thường đeo khẩu trang vì mọi người sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng chúng ta là bạn cũ, anh không cần nó đâu, nhỉ?"

"Ừ, anh khác với những gì tôi tưởng tượng," Tôi gật đầu, cố gắng không tỏ ra quá ngạc nhiên. "Phải rồi! Tôi quên mất, tôi không thể ở lại lâu được. Ngày mai tôi có bài kiểm tra và tôi cần phải học."

Không những thế, tôi còn phải về nhà sớm nữa! Kẻo mẹ nuôi sẽ mắng tôi còn cay hơn con gà nướng này!

"Bài kiểm tra? Ham học nhỉ?" Melon bật cười, một bên tai hắn giật giật. 

Người kia hờ hững liếc nhìn tôi một cái, cũng tiện tay buông nĩa xuống:

"Vậy Alice này, mọi thứ đã thay đổi. Hãy cẩn thận."

Lời nói ấy đọng lại trong không khí, để lại cho tôi một cảm giác bất an sắp xảy đến. Hắn kéo ghế đứng dậy, tiện tay nhét một mảnh giấy vào cạnh dĩa ăn tôi. "Đây là lựa chọn của em, anh không ép. Còn hóa đơn thì anh đã trả trước rồi, chúc ngon miệng."

Melon nói, trước khi hắn đeo lại chiếc khẩu trang của mình và rời đi.

Tôi chán thường nhìn dĩa đồ ăn của mình, và dĩa đồ ăn còn y nguyên của Melon. Như nhớ ra gì đấy, tôi quay sang mở mảnh giấy lúc nãy ra.

Ồ, là dãy số điện thoại sao?  

-------o♡o-------

Từ từ rồi mới tới ngược 😔😔💦💦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro