17. Trường Cherryton

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chỉ mặc mỗi quần áo lót, quan sát bản thân trước gương phòng tắm. Tôi săm soi từng bộ phận cơ thể, như các đường cong, bộ lông không đều màu hoặc bị rẽ lệch, móng tay được cắt ngắn không dài ra hay kệch ở vị trí nào.

Trước đây tôi từng nghĩ, việc mình xuyên thành động vật cuối cũng thoát được các tiêu chuẩn sắc đẹp. Nhưng tôi đã sai hoàn toàn, cho dù có thay hình đổi dạng, cái thứ lẽ-ra-không-nên-tồn-tại đó vẫn tiếp tục đày đọa tôi.

Xoay một vòng trước gương, tôi khẽ thở dài, việc thừa hưởng thân hình của loài thỏ kiểng khiến tôi không được thon gọn cho lắm. Vì thế nên chân tôi khá thô vì hệ cơ bắp phát triển, chiều cao tương đối thấp.

Do không cảm nhận được hương vị nên tôi cũng chẳng thiết tha gì với ẩm thực, khẩu phần ăn của tôi thường rất ít. Nhờ đó mà tôi ít nhiều cũng ốm bớt so với thân hình tôi lẽ ra đã có.

"Lông xù của cậu rất đẹp, cậu nên để chúng tự nhiên đấy," Hirose, chị em tâm tình của tôi lên tiếng. Hiện tại, tôi đang ở nhà cô ấy, cùng với Carola, cũng là một người bạn khác nữa.

Tôi cầm kéo lên, cũng không ngại ngùng khi chỉ mặt mỗi đồ lót trước mặt họ, ở đây đều là con gái cả mà. "Tớ lại ghét nó, nó khiến tớ trông béo hơn và chẳng gọn gàng chút nào."

Hirose tặc lưỡi. "Chậc chậc, gái à, bộ lông kia là một phần tạo nên vẻ đẹp của cậu đấy."

"Lớp lông dày của cậu trông thật khỏe mạnh!" Carola, người đang trò chuyện điện thoại với bạn trai mình, buông đủ lời sến đến gắt cổ từ nãy đến giờ cũng lên tiếng.

Ừ, giá như. Tôi có thể hài lòng với thứ đó thì tốt biết mấy.

"Ôi thôi, tớ lại muốn bộ lông của hai gái hơn đấy," Tôi cười xòa, vừa nói vừa đưa kéo lên, nhấp bỏ những chỗ lông quá dài, bộ lông không ngừng phát triển của thỏ Angora khiến tôi thật mệt mỏi. "Sẵn thì cậu có serum dưỡng lông nào tớ dùng được không? Chỗ này mọc không đều rồi."

"Điệu đà quá nhỉ~ Dù gì cũng sắp tựu trường rồi mà," Hirose huých vai tôi. "Tớ cũng muốn vào trường đấy với cậu và Carola lắm, nhưng bố mẹ tớ lại lo lắng liệu tớ có thể sống sót cùng động vật ăn thịt."

"Vậy cơ? Haha," Tôi phủi phủi lông đang bám trên người mình. "Cậu có dự định gì khi lên cấp ba không?"

"Có chứ, tớ không thể đợi để gặp một anh chàng ngựa vằn như mình, và trải nghiệm tình yêu!" Hirose không giấu được sự phấn khích trong lời nói. "Cậu cũng nên tìm một người bạn trai đi."

Bạn trai à? Tôi liếc sang Carola đang cười khúc khích với người yêu mình qua màn hình điện thoại.

[Đôi mắt em như hai vì sao dẫn đường cho anh trong bóng tối]

"Dừng lại đi mà cục cưng~ Ngại chết mất haha," Carola nghe đầu dây bên kia nói vậy liền đỏ mặt, điên cuồng lắc đầu.

[Vẻ đẹp của em sánh ngang với ánh trăng]

"...." Bỗng dưng thấy lạnh sống lưng.

Tôi ngửa đầu lên, cơ mà cũng hoài niệm thật đây. Ở kiếp trước, tôi cũng gặp tên bạn trai cũ của mình, Sam vào độ tuổi này — Cái mối quan hệ mà đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời tôi.

Cũng do tuổi trẻ bồng bột, tôi thiếu điều đã dâng hết tim gan phèo phổi cho tên đó; tôi đã cho đi rất nhiều, gần như là mọi thứ. Để rồi đổi lại một cái sừng dài đến mặt trăng suốt bốn năm hẹn hò.

Tôi đã vượt qua chuyện này từ rất lâu, một chút lưu luyến cũng không có. Chẳng lẽ rời khỏi kẻ bội bạc kia, tôi liền phải mang bộ mặt oán phụ mà khổ sở sao?

Tuy nhiên, nét mặt tôi trầm xuống. Cũng không hẳn là tên ấy không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi.

"Ù uôi, cậu ngon nghẻ thế này, nhất định sẽ tìm được một chàng!" Tôi vờ hùa theo. "Tớ cũng mong chờ quá đi!"

Những trò quái tai lúc trước, lẫn các hiểu lầm. Tôi cũng sắp có thể tạm biệt chúng để mà tận hưởng môi trường mới rồi.

Hoặc là không. Vì loài cáo thường đều là nạn nhân của các tin đồn liên quan đến tình cảm nam nữ, nào là giống loài núp bóng phụ nữ rồi lại đa tình.

"Nhưng nè Alice, cậu ổn không đấy? Những tin đồn đó," Carola dời mắt khỏi điện thoại, vẻ mặt bài tỏ sự lo lắng. "Cậu không định làm gì với chúng sao?"

Tôi nghiêng đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ. "Ừm! Tớ ổn, không sao đâu! Cảm ơn vì đã lo lắng."

Dù tôi có giải thích đi nữa, chắc chắn không phải ai cũng tin tôi. Hơn nữa, tôi vẫn có những người yêu quý và ủng hộ mình, như vậy là đủ rồi.

Phải, tôi sẽ ổn, chỉ là những drama của tuổi trẻ thôi mà. Nhất định là vậy.

"...."

"Nè nè chị Alice, chị nghĩ ngôi trường này sẽ như thế nào?" Giọng nói của Haru kéo tôi về thực tại, người kia háo hức áp mặt lên kính xe.

Tôi liếc sang Haru, ganh tị với tuổi trẻ tràn đầy sức sống thật đấy.

"Cũng chỉ là tường cấp ba thôi mà."

Hiện tại, bọn tôi đang trên đường đến trường Cherryton. Dù chi phí ở đây có đắt cắt cổ đi nữa. Lúc trước tôi đã nộp đơn xin nhập học cho các trường khác nhau, tất cả đều từ chối tôi vì là loài lai, ngoại trừ nơi này.

Tạm thời, lựa chọn duy nhất của tôi là nơi này.

"Phải, nhưng chúng ta sẽ học ở Cherryton đó! Nổi tiếng cực kì!"

Nghe tới 'Cherryton' tôi liền yểu xìu. Chẳng phải vì tôi không hứng thú, mà là mỗi khi nhắc đến ngôi trường ấy, ký ức từ sê ri Beastars lại từ đâu vồ lấy tôi như ma đòi mạng.

Nghĩ việc bước chân vào một ngôi trường trong một thế giới không-có-thật, khiến tôi chỉ muốn chết lặng. Tôi không dám cam đoan tới lúc ấy, tam quan mình vẫn chưa sụp đổ đâu.

Tôi thở dài. "Hy vọng cấp ba sẽ quật chúng ta đến tỉnh ngộ."

Phải rồi, dù sao thì mục đích của tôi khi rời khỏi khu ngoại ô kia là để đổi đời. Không phải cứ rầu rĩ ngẫm chuyện nhân sinh như thế được.

Xuyên vào Alice, đó không phải lỗi tôi nhưng tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của người kia. Dù không thể trả lại thân xác này, nhưng ít nhất, tôi cũng nên sống một cuộc sống đáng lẽ là của con bé.

Cá chắc, giờ Alice rất muốn đánh chết con ất ơ tự nhiên nhảy vào đóng chiếm cơ thể của mình lắm. Thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi rằng, liệu Alice có những ước mơ không được thực hiện, vì tôi xuyên vào cơ thể em ấy không?

Tất nhiên, tôi cũng mong rằng bản thân ngàn vạn lần cũng không bao giờ gặp nhân vật trong nguyên tác. Nếu không cẩn thận, đối mặt với tình tiết quen thuộc đang tái diễn trước mắt, tôi sẽ nổi da gà toàn thân đi, đây rốt cuộc là thế giới chân thật hay là sê ri tôi đang xem lại một lần vậy?

Nhưng nhân sinh nào ngờ đến chữ ngờ. Tôi và cậu hươu đỏ, Louis trong nguyên tác, lại ngồi chung với nhau.

"...."

Tôi ôm đầu, cảm thấy vận mệnh mình thật thảm. Nếu bây giờ có năm lá ngón, chắc chắn rằng tôi sẽ đút vào miệng mình, và sau khi chết tôi sẽ đút vào miệng ông trời.

Lúc đầu tôi cứ nghĩ bản thân đã quên gần hết nội dung phim, nhưng không. Ngay khi chạm mặt Louis, hàng tá ký ức không rõ từ đâu cứ liên tục tràn vào đâu tôi, khiến tôi thật sự rất hận bản thân vì đã xem bộ phim ấy.

Chà, nói về Louis thì đấy là một tên nhóc đào hoa, tôi có thể nói thế vì chỉ ngồi cạnh cậu ta thôi mà đã bị đám người hâm mộ đằng kia nhìn lủng người. Còn tính cách thì cậu ta là người tốt, hiểu biết nhiều, tự tin, rất có sức hút.

Tôi luôn hạn chế tiếp xúc với Louis nhất có thể, bạn biết đấy, việc tiếp xúc với nhân vật trong truyện tranh cũng giống như ôm một cây xương rồng. Nếu bị giáo viên cho bắt cặp với nhau, tôi mới bất đắc dĩ hợp tác với người kia.

Bọn tôi học chung lớp hóa học, nhưng ối dồi ôi. Đây cũng chính là cái môn mà tôi học ngu nhất.

Lúc đầu Louis rất có kiên nhẫn với tôi, đến tôi cũng phải thán phục cậu ta. Nhưng càng về sau, tinh thần thép nào rồi cũng phải ngả mũ, cậu ta liền hóa thành bà bán cá ngoài chợ, chửi tôi tới tấp mà không cần ngắt hơi.

Sau đợt này tôi dám mạnh miệng tuyên bố, rap diss có mà tuổi tôm.

"Alice!!! Có cần lần sau tôi đập cuốn sổ hóa vào đầu cho cậu tỉnh ngủ không!?!?!" Louis thiếu điều muốn rống lên. "Tôi bảo cậu là nhấn đáp án H2O mà!?! Cậu bị cái gì vậy hả!?! Hả!? Hả!?!"

Tôi mếu máo. "Đại ca ơi... em chừa rồi..." 

"Chừa!?! Cậu chừa cái gì!?! Đáp án đều đã nộp hết rồi!!!"

Tôi phải bài tỏ, cảm giác này rất mới lạ.

-------o♡o-------

Cầu bình luận huhu, gì cũng được hết mà😭😭🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro