18. Sự Giằng Xé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giúp với!!!!!!

*Gửi một tệp tin*

Cứu tôi bài tập về nhà này đi huhu, anh giỏi lịch sử mà

Melon:

*Gửi một tệp tin*

Xong :)

Cảm ơn nhiều lắm!!!!

Tôi cầm điện thoại trên tay, miệng không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười. Dạo gần đây tôi vẫn giữ liên lạc với Melon, mục đích chỉ có một-

Để hỏi bài!

Melon rất thông minh, hắn giải đề rất nhanh. Chỉ cần hỏi, người kia liền rộng lượng từ bi bỏ ra hàng giờ để giải thích cho tôi hiểu, nếu tôi không thích thì hắn khoanh luôn đáp án rồi gửi cho.

Phải, từ giờ Melon chính là trời, là đất, là vầng thái dương của tôi!

"Có kết quả nhanh vậy sao? Cho tớ chép với," Sheila háo hức lấy tập sách ra. Tôi không nhịn được mà nhìn người kia chằm chằm trong lúc chờ đợi, cô ấy là một cô nàng báo đốm xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh mà tôi hằng ao ước, tôi đảm bảo một rắm cũng đủ để nghiêng ngả nhân gian.

Dù cô ấy khá quen mắt, nhưng tôi lại không rõ vì sao.

Carola ngồi cạnh tôi không nói gì, ngay khi người kia lia thấy cái tên danh bạ "Melon" liền đen mặt quay đi, trông đăm chiêu phức tạp.

Tôi không thu vào mắt các hành động kỳ lạ của Carola, thứ tôi chú tâm hiện tại là đống đáp án từ trên trời rơi xuống này cơ.

"Chiếc móc khóa ấy dễ thương đấy," Trong lúc tôi đang hí ngoái viết, Sheila bỗng quay sang, chỉ vào con cáo bông đang treo lủng lẳng trên điện thoại tôi. "Trông giống cậu nhỉ?"

Tôi khúc khích, lắc lắc chiếc móc khóa. "Ồ, cái này à? Melon tặng nó cho tớ. Thấy cưng lắm phải không?"

"Melon? Cũng là người giúp cậu làm bài tập à?" Sheila thở dài, vờ tỏ ra ganh tị. "Cậu thật may mắn khi có một người bạn tốt tính và thông minh như vậy. Tớ vất vả với môn lịch sử quá-"

"Xin lỗi!" Carola đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt trông có chút bồn chồn, lo lắng.

Tôi khó hiểu, từ lúc thấy cái tên Melon, biểu hiện của cậu ta rõ ràng rất lạ. "Có chuyện gì sao?"

Người kia thở dốc, đến khi lấy lại được bình tĩnh liền đẩy ghế vào. Carola hấp tấp xua tay. "Tham gia không đủ giờ sinh thái thôi ấy mà. Lát nữa chúng ta sẽ gặp ở sân thượng nhé! Tạm biệt~"

Nói rồi, Carola liền chạy ào ra khỏi phòng sinh hoạt chung của kí túc xá. Bỏ lại tôi và Sheila bơ vơ.

Nhìn theo bóng lưng của Carola, vừa lúc ấy, tôi cũng chép bài xong. Tôi chờ Sheila hoàn thành xong phần của mình, mỉm cười trong lúc dọn dẹp tập vở. "Cậu muốn đi cùng chứ?"

"À không, không cần đâu," Cô ấy giật bắn mình, lắc đầu lia lịa. "Tớ không phải kiểu người thích giao lưu cho lắm, haha."

Tôi thấy vậy cũng không gây khó dễ mà liền gật đầu, chào tạm biệt cô ấy rồi rời khỏi. Dưới bầu trời chạng vạng này, sẽ là thời điểm CLB loài ăn thịt tụ tập với nhau trên sân thượng.

Tôi là một con người lắm chuyện, cho nên những buổi họp mặt làm sao mà thiếu tôi được cơ chứ!

"Alice! Đằng này nè!" Ngay khi vừa cuốc bộ lên, giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý của tôi, một nhóm loài ăn thịt nữ đang vẫy tôi đến chỗ trống bên cạnh.

"Buổi tối tốt lành! Kiểu trang điểm mới hợp cậu đấy!" Tôi thấy vậy liền mỉm cười, tung tăng đi về phía họ. Carola cũng có mặt ở đó, cậu ta dựa người vào lan can, để cơn gió lớn thổi qua bộ lông vũ màu nâu.

"Chào Carola!" Tôi tựa vào bên cạnh người kia. "Cậu ổn chứ? Về chuyện lúc nãy?"

Carola chớp chớp mắt, mở miêng định nói gì đó. "Ồ, đừng lo-"

Chưa để Carola kịp mở miệng, một người khác xen vào. "Alice đó ư? Bọn tớ vừa thảo luận về kế hoạch cuối tuần của mình đấy! Cậu muốn mua sắm cùng nhau chứ?"

"Tất nhiên! Nhớ gửi tớ thời gian và địa chỉ qua tin nhắn nhé," Tôi cười toe toét, nói rồi liền quay sang Carola. "Vậy-"

"Alice, cậu có coi chương trình tối qua chưa?" Ai đó lại cắt ngang.

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười. "Hôm bữa cậu giới thiệu đúng chứ? MC có phong cách ngầu nhỉ?"

"Nghe này, nghe này, Alice!!! Bạn trai tớ lại hành động như một tên khốn nữa rồi!!!"

"Thật ư!? Cậu dễ thương vậy mà-"

"Nè, cậu nhớ cuốn sách hôm bữa không? Họ sắp ra quyển hai rồi đấy!"

"Tuyệt thế!" Khóe môi tôi bắt đầu giật giật. "Carola-"

"Cái loại phấn phủ hôm bữa cậu nói..."

"..."

Được rồi, tôi bỏ cuộc. Mở mồm câu nào cũng bị chặng ngang thế này.

Tôi quan sát Carola vừa mở điện thoại lên, với vẻ mặt tươi như hoa ấy, chắc lại gọi cho bạn trai mình rồi. Nếu vậy thì sẽ ổn thôi, dù tò mò nhưng thông qua cách hành xử lúc nãy, chắc gì cậu ta sẽ muốn chia sẻ cho tôi.

Nghĩ thế, tôi lại quay sang cô gái lúc nãy. "Loại ấy kiềm dầu tốt nhỉ? Son của hãng đó cũng lỳ lắm, gái nên thử xem."

"Nghe tin gì chưa? Hôm nay ở nhà vệ sinh trường mình có đánh nhau đấy!"

"Alice, ăn thử loại kẹo này đi!"

Cuộc trò chuyện cứ thế mà tiếp diễn, với nhiều chủ đề khác nhau được đưa ra nhanh hơn mức tôi có thể theo kịp. Nào là chuyện phiếm, cách trang điểm, mối quan hệ và xu hướng mới nhất trên ʙᴇᴀꜱᴛʙᴏᴏᴋ. Giữa những giọng nói chồng chéo, Carola dường như đang chìm đắm với cuộc điện thoại của mình.

Sau khi chịu đựng hàng loạt câu hỏi và nhận xét, cuối cùng tôi cũng phải đành chuyển hướng sự chú ý. "Các cậu đã gặp bạn trai Carola chưa?"

Xin lỗi, nhưng tình nghĩa chị em chúng ta kết thúc từ đây.

Ngay lập tức, trọng tâm của nhóm thay đổi. "Ồ, Carola, kể chi tiết cho những người không biết luôn đi! Anh ấy thế nào?"

"Ể? Nãy giờ cậu ta đang gọi cho bạn trai á?"

"Đó có phải là một anh chàng chim ưng giống cậu không?"

Trong lúc Carola đang bị vây lấy bởi mọi người, tôi lập tức đánh bài chuồn. Mặc dù thích ngồi lê đôi mách, nhưng việc để tôi đưa ra đủ lời khuyên và nhận xét dồn dập thế này, thật sự rất mệt mỏi.

Bỗng, có tiếng xì xào vang lên ngay phía sau mình. Lúc quay lại, tôi liền thấy một nhóm loài ăn thịt khác đang chỉ trỏ tôi, xì xầm to nhỏ rồi khúc khích.

Tôi thở dài, vờ như không thấy. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Khi mọi người bắt đầu nhận thức về giống loài mình hơn, đó cũng là lúc họ bắt đầu dè bỉu nhau. Và tôi, một con cáo thường được biết đến với tính cách hướng ngoại; Bắt chuyện với tất cả mọi người, tất nhiên sẽ có người thấy gai mắt vì điều đấy, cũng không lạ khi tôi trở thành mục tiêu của những tin đồn ác ý. 

Một số người lợi dụng việc tôi là loài cáo để dễ dàng hạ thấp tôi, họ cho rằng tôi lẳng lơ vì tôi quá thân thiện và tiếp cận quá nhiệt tình.

"Xem kìa, nó giao tiếp lưu loát như vậy, hẳn là đã tán tỉnh biết bao nhiêu thằng rồi."

"Tụi cáo mà, đều là điếm như nhau, nhỏ đó là ví dụ điển hình nhất, tối ngày chạy xung quanh là để gạ trai đó mày. Haha, xấu như thế, mà nghĩ mình là ngọc ngà."

"Mày thấy không? Đuôi nó cụt như vậy là do nói bêu rếu ai rồi bị đánh bù đầu ấy mà."

"Suỵt, coi chừng nó nghe đó."

Tôi lắc đầu ngán ngẩm, cho viên kẹo lúc nãy vào miệng, vẫn không có vị gì. Hoàn toàn tẻ nhạt.

Ở đây tôi không thể quá thân thiện, họ sẽ xem tôi như một con điếm. Tôi cũng không thể xa cách, họ sẽ lại cho rằng tôi nghĩ loài cáo là loài thượng đẳng.

Tôi sống trong một căn phòng riêng biệt ở cuối hành lang, cũng dễ hiểu khi tôi là loài lai tạp. Không có chỗ đứng giữa bất kỳ loài nào, được xếp vào ký túc xá của động vật ăn thịt là do ngoại hình giống cáo của tôi.

Mỗi ngày khi đứng trước gương, tôi lại phải tự nhủ rằng. Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.

Nhất định là vậy.

Nắm tay tôi đột nhiên siết lại. Chết tiệt, tôi không muốn ở đây nữa đâu, tôi muốn về, về căn hộ ấy, nơi tôi sẽ dừng chân sau các hành trình dài.

Đúng vậy, nhiều năm trước, tôi vẫn còn vui vẻ đi du lịch, thưởng thức đủ món ngon cơ mà. Sao lại ra nông nỗi này?

Hất nước lên mặt, làn nước lạnh cũng không khiến tâm trạng khá hơn là bao. Chìm sâu trong suy nghĩ của chính mình, tôi chợt nhận thấy một chuyển động tinh tế lọt vào mắt tôi. Ở góc gương, hình ảnh mờ nhạt hiện ra, khiến tôi bất giác hơi rụt về phía sau — đó là chiếu của tôi lúc nhỏ, khó có thể nhận ra qua màn sương thời gian.

Hoặc đúng hơn, đó là Alice thật.

 Vẻ mặt của cô bé hiện lên vẻ ngây thơ của một đứa trẻ, và một nỗi buồn sâu sắc.

Sự bối rối và tò mò bao trùm lấy tôi khi Alice mở miệng, như thể đang cố gắng nói. Tuy nhiên, không có âm thanh nào phát ra, chỉ có sự im lặng đầy ám ảnh. Đôi mắt cô bé cầu xin sự thấu hiểu, như muốn nhắc nhở tôi về một sự thật.

Với đôi tay run rẩy, tôi đưa tay chạm vào gương, hy vọng thu hẹp khoảng cách giữa con người hiện tại và chủ nhân thật sự của thể xác này. Tấm kính lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay tôi, nhưng Alice trong gương vẫn đứng im, không rời khỏi vị trí lấy nửa bước.

Trong khoảnh khắc đó, một loạt ký ức tràn ngập tâm trí — Phải rồi, tôi muốn quay về khi tôi có trong tay những thứ mà bản thân hiện giờ đang chật vật, nhan sắc, tiền bạc, sự nổi tiếng mà tôi của trước kia cũng phải đánh đổi rất nhiều để có được. Tôi nhớ hương vị của thức ăn, sự tinh tế trong các phụ gia, hay chí ít là cảm giác thỏa mãn ngay đầu lưỡi.

Từng ký ức, từng kỷ niệm điên cuồng nhấn chìm tôi. Và một lần, chỉ một lần nữa thôi, xin hãy để tôi được sống trở lại làm Mai.

Nhịp thở bản thân bắt đầu mất kiểm soát, rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ!?! Tại sao lại tước đoạt cuộc đời kia khỏi tôi!?!

Tại sao... và tại sao.

Mỗi một suy nghĩ hiện hữu trong đầu, như một nhát dao càng lúc càng cứa sâu vào tim. Gian phòng này tối om, tôi ngồi gục trên sàn nhà, khinh bỉ số phận trớ trêu của mình. Cho dù có cố đến thế nào đi nữa, tôi cũng không thể chống lại bánh răng tàn nhẫn này.

Tôi đã bật khóc.

-------o♡o-------

Yea, vậy là tên thật của Alice là Mai, còn bạn gọi là gì cũng được hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro