Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Y Tiên. bọn họ đây là theo dõi ngươi sao?" Nạp Lan Yên Nhiên cười nói

từ trên đầu nàng Tiêu Viêm tìm được một cọng tóc có thể cử động. Tiểu Y Tiên tức giận cực kì

"xông vào, bắt sống Tiểu Y Tiên, những người còn lại giết." Mục Lực hét lớn.

đám người nhanh chóng đổ xô đến

"ta cứu mạng các ngươi là để các ngươi như vậy trả ơn ta sao?" Tiểu Y Tiên tức giận nhìn đám người đang lao đến

bọn họ có điểm chần chừ 

"đừng nghe bọn họ nói bậy, bảo tàng này là của dong binh đoàn lang đầu chúng ta."

"vậy thì đừng trách ta thủ hạ không lư tình." nàng phóng ra khí độc, triều bọn họ nói "đi mau trước khi khí độc mất hiệu lực."

"tiểu oa nhi, ngươi sẽ nhúng tay vào chuyện này sao?" Dược Lão cho hắn truyền âm

"sẽ không. Tiêu Viêm cần cơ hội để trưởng thành." Nạp Lan Yên Nhiên trầm mặt nói.

bạch y nhân mang một cái nón có rèm che đi dung mạo của bản thân, tiên khí mười phần mà đứng đó như không hề liên quan đến cuộc chiến mà chỉ là một vị khách đến xem vui mà thôi.

"Nhiên Nhiên ngươi..." nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên như vậy nhàn nhã Tiêu Viêm có chút vô ngữ.

"gọi cái gì? ngươi không được sao?"

nam nhân không thể bị nói không được. Tiêu Viêm lập tức quay lại cùng đám người đánh lên , không để ý Nạp Lan Yên Nhiên nữa.

Tiêu Viêm đánh một chưởng về phía Mục Lục rồi quay sang kéo Tiểu Y Tiên chạy, hướng Nạp Lan Yên Nhiên hô: "đi!"

Nạp Lan Yên Nhiên chỉ cười rồi theo bọn họ đi.

nghĩ một chút hắn vẫn là nhắc nhở nói: "cẩn thận chút phía trước có mai phục..."

không có đợi hắn nói hết lời Tiêu Viêm đã sa vào vòng vây của địch.

"Nạp Lan Yên Nhiên..!! sao ngươi không nói sớm???" Tiêu Viêm thật muốn nổi khùng lên, ngay cả họ của hắn đều hô lên rồi.

Nạp Lan Yên Niên nhún vai tỏ ra vô tội: "là ngươi chạy nhanh quá đó chứ!"

Mục Lực một chưởng đánh vào người Tiêu Viêm, Nạp Lan Yên Nhiên mày đẹp chau lại, có chút khó chịu.

Tiêu Viêm một đấm đánh vào chân Mục Lực nói: "Mục Lực, hôm nay ta không chết, ngày sau Lang Đầu dong binh đoàn đừng nghĩ tồn tại."

Nạp Lan Yên Nhiên một cái phất tay đánh bay bọn họ. hắn quay lại xách lên Tiểu Y Tiên và Tiêu Viêm nhảy xuống vực.

"á, Nhiên Nhiên, sẽ chết đó!" Tiêu Viêm sức sống tràn đầy nói.

"ngươi im đi."

"hooooeeettt..." Tiểu Y Tiên huýt sáo 1 tiếng, một con chim lớn màu lam bay đến trở bọn họ bay đi.

"là phi hành ma thú!!" đám người kinh ngạc.

(mình sẽ dừng truyện một thời gian, mình muốn viết xong bộ đấu la đại lục đồng nhân hơn và sẽ không bỏ truyện. yêu các bạn!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro