Chương 3: Nhà - Người Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt trĩu nặng rốt cuộc có thể chậm rãi mở ra, nhưng vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng trắng mà mấy lần nheo lại, khẽ chớp động một hồi mới chính thức thanh tỉnh. Cổ họng khô khốc khó chịu, cùng vài cơn đau như vụng vỡ truyền tới, khiến cậu khẽ rên một tiếng nho nhỏ. Harry đưa tay đỡ lấy đầu, một tay khác chống đệm giường, dùng hết sức đẩy cơ thể ngồi dậy. Ngay lập tức, một trận đau âm ỉ từ lưng khiến cậu cứng đờ, cơ thể không chịu nổi mà mềm nhũn chẳng động đậy được thêm, như tố cáo cậu đang quá sức.

Sao lại đau như vậy? Còn rất yếu nữa.

Thở gấp mấy lần, đến khi hơi thích nghi được với cơ thể mới. Harry cẩn thận nhìn xung quanh, một căn phòng xa hoa nhưng u ám. Mặc dù tường phòng trắng tinh, gạch hoa bóng loáng đẹp đẽ, thế mà rèm cửa lại xám ngắt, ánh sáng trong phòng cũng kém, đồ đạc nhìn qua cái nào cũng xa xỉ, có điều sắp xếp rất mất trật tự, nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt.

Quan trọng hơn hết, đây là nơi nào? Có lẽ vì mới tỉnh lại, đầu óc Harry vẫn hơi mờ mịt. Được một lúc cậu mới giật mình đọc thần chú triệu tập một cái gương đến tay. Phản chiếu trong mắt cậu là một thiếu niên dễ nhìn, nếu không muốn nói là xinh trai, tóc đen hỗn độn, mắt xanh trong trẻo như cỏ non, môi hơi phớt hồng. Nhưng gương mặt lại nhợt nhạt như mang bệnh đã lâu. Đáng lẽ là dung mạo thiếu niên tuổi xuân ngập tràn, phải có sắc khí nhiệt huyết mới đúng. Ngược lại người trong gương nhìn rất u uất, mệt mỏi.

Ngây ra một lúc lâu, Harry mới nhận ra đây chính là hình dáng của cậu vào năm ba. Vậy chiếu theo những gì người kia nói, có thể hiện tại cậu đang nghỉ hè ở trang viên Potter. Nghĩ tới đây, Harry bật dậy hất tung tấm chăn, vội bước xuống giường. Tất nhiên, hành động quá khích này lập tức kích động tới vết thương trên người gây cho cậu cơn đau choáng váng cả đầu óc.

Cố lê thân người vào nhà tắm. Cẩn thận cởi áo ra, xoay người với tấm kính, Harry giật mình phát hiện trên tấm lưng gầy yếu của thiếu niên đầy rẫy thương tích. Những vết thương lớn, nhỏ, sâu, nông, ngắn dài trải rộng, miệng vết thương này đã bóc vảy nhưng dấu vết vẫn cực kỳ rõ ràng, còn có nhiều sẹo ngang sẹo dọc. Đã sống qua một đời, Harry đương nhiên biết thương tích trên người từ đâu mà có. Tuy rằng thân thể này không giống cậu khi đó thiếu dinh dưỡng tới suy kiệt, nhưng trình độ thương tích chỉ có hơn chứ không kém. Mà thân chủ trở về nhà ba năm, chẳng lẽ không ai biết tới những vết thương này? Mà cậu ta cũng không dùng dược chữa trị sao?

Bất chợt ánh mắt Harry dừng lại ở kệ độc dược trong góc. Cậu tiến tới gần mới phát hiện bên trong rất nhiều dược đông máu và trị thương. Khó khăn đổ một lọ lên người, còn một lọ dược bổ máu thì uống cạn.

Mùi vị thật tệ.

Nói không phải khen chứ, nó còn dở hơn độc dược của giáo sư Snape nữa. Nếu không phải bây giờ không có sự lựa chọn khác, cậu thật sự chẳng muốn nuốt cái này. Cúi đầu nhìn qua gương, các vết thương trên lưng cậu đang từ từ khép lại, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Nhưng kì quái là đau đớn chỉ giảm đi chút ít, chứ không thật sự lành lại. Một suy nghĩ kì lạ xoẹt qua đầu Harry, cậu tùy tiện cầm một lọ độc dược đưa lên mũi ngửi. Lấy kinh nghiệm của mình ở bộ, Harry có thể phán đoán chính xác đây là độc dược đậm đặc loại tốt nhất. Không có lý do gì lại không làm lành được thương tích vì đồ vật của Muggle lưu lại cả. Chỉ có một khả năng là cơ thể này không thể hồi phục sau thương tích.

Mà còn một vấn đề, nếu tính cách của nguyên chủ thật xấu xa, kênh kiệu lại chán ghét Muggle, không có lý nào cậu ta lại để bản thân chịu thiệt tới thế. Gia tộc Potter cho dù không thích đứa nhỏ đi nữa, cũng sẽ không bỏ qua người khác muốn ức hiếp con cháu nhà Potter.

Xem ra thật sự có rất nhiều chuyện uẩn khúc.

Trước mắt chưa cần phỏng đoán chuyện gì, Harry muốn xem rõ "nhà" của cậu. Sống cả đời, cậu chỉ có ghé qua căn nhà hoang, sau khi trưởng thành lại ở nơi mà chú Sirius lưu lại. Bộ Pháp thuật cũng không bán căn nhà đi để người khác ở mà sau khi được cậu đồng ý, để nơi đó duy trì nguyên trạng, đầu tiên để kỷ niệm ba mẹ cậu, thứ hai để mọi người không cần quên, đây là nơi mà Voldemort lần đầu tử nạn. Bên cạnh khu đó, lập ra một tấm bia đá chỉ phù thủy mới có thể thấy, danh sách những người đã mất vì tai nạn. Chỉ khi sinh nhật mình cậu mới trở lại để chào ba mẹ cũng như thầy Snape được an táng tại nơi đó. Còn biệt thự Potter sớm đã bị ông nội cậu khóa lại, lúc đó cậu còn chưa kịp có tên trên gia phả. Cụ Dumbledore bên trong bức tranh cũng không thể nói cho cậu biết. Biệt thự Potter đến cuối cùng là ở đâu...40 năm tìm kiếm Harry cũng không thấy được.

Sau một hồi lục lọi, cậu tìm được một chiếc áo sơ mi màu ngọc và một chiếc quần bò đen đơn giản, sạch sẽ nằm tận dưới đáy hòm giữa hàng tá trang phục hoa lệ tới lố lăng để mặc vào. Harry chẳng hiểu nổi rõ ràng mấy bộ đồ đẹp đẽ kia có thể khiến nguyên chủ bị động vết thương, vì chúng khá cầu kì và bó sát. Cậu ta có vẻ thích mấy thứ đơn giản này hơn, sao phải cố ép mình ăn diện như thế.

Gọi một con gia tinh tới dò hỏi, cậu biết được anh trai của nguyên chủ đã đến dinh thự khác chơi, ước chừng trước giờ cơm tối mới trở về. Thì Harry mới thả lỏng đi ra ngoài thăm thú. Dọc hành lang còn không quên chào hỏi lễ phép với những bức tranh.  Về tổng quan thì Harry cảm thấy nơi này giống như một lâu đài thu nhỏ, rất cổ điển và đầy nghệ thuật. Tham quan chốc lát cậu mới quyết định ra vườn.

Cửa lớn điêu khắc hoa, thoạt nhìn cổ điển mà thanh lịch, dây leo quấn quanh, hoa giả cùng lá càng khiến người ta sướng mắt, phong cách sang trọng mà không hề xa hoa này càng có vẻ giống như của Slytherin. Harry thật sự không hiểu, xuất thân gia tộc Potter đều là Gryffindor, tại sao có thể làm ra trang sức thanh lịch như vậy. Lại nhớ tới bà nội của mình là một Black, còn người anh trai kia...thôi quên đi, cậu hiểu rồi.

Nhìn vườn đầy giống hoa khó gặp, Harry thốt lên trong lòng, còn lộng lẫy hơn cả trang viên của Malfoy. Hơn nữa nơi này cũng không có một con công trắng tinh nào mà có đủ loại động vật đang nhàn nhã đi bộ chung quanh, có một số gia tinh đứng bên cạnh dốc lòng không để chúng phá hủy vườn hoa. Trời ạ, cậu lại còn nhìn thấy được một con Bằng Mã? Râu của Merlin, không cần nói cho cậu nhà cậu còn có cả một vườn bách thú đấy nha!

Quả đúng như lời con gia tinh ban nãy nói, tối hôm đó đại thiếu gia của nhà Potter - Pluto Potter trở về rất đúng giờ cơm tối. Khi hắn vừa đem khóa cảng cất vào, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một thiếu niên trang phục lố bịch cùng dáng điệu cố tỏ ra kiêu kì sẽ lao tới hắn, liền không khỏi rùng mình chán ghét. Nhưng mà hình như hôm nay có chút lạ, hắn đã đi tới cửa nhưng vẫn không thấy bóng dáng đứa trẻ hư hỏng kia. Mày đẹp hơi cau lại khó hiểu, bề ngoài vẫn giữ phong thái tiêu chuẩn của quý tộc tiến vào dinh thự. Ngoài ý muốn nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ từ phòng ăn truyền ra.

- Harry, cháu trai ngoan, cháu có thể làm lại trò vừa rồi không. Nó rất thú vị đấy.

- Thôi mà ông nội, nãy giờ cháu đã phải dọn bếp 10 lần rồi đấy. Cứ thế này lác nữa đám gia tinh sẽ không dám đem bữa tối lên mất.

- Ôi thôi nào, Pluto lần nào cũng phải đợi cháu ăn xong mới về. Không sao không sao, làm lại lần nữa đi.

- Nhưng ông ơi...cháu cũng chưa ăn mà.

Harry bất đắc dĩ nhìn đũa phép trên tay. Cậu không nghĩ muốn gây thêm một vụ nổ nào nữa, bà nội vẫn cười từ ái với cậu, nhưng tuyệt nhiên không có chút ý can thiệp nào. Tuy rằng Harry rất vui khi được nói chuyện với ông bà, nhưng thiệt sự cậu hơi đói bụng rồi.

- Cháu về rồi đây.

Một giọng nói từ cửa vang lên lôi kéo sự chú ý của người trong phòng. Harry cũng theo quán tính quay đầu, xuất hiện trong tầm mắt của cậu là một thiếu niên độ tuổi 15, vóc dáng tiêu chuẩn, gương mặt đương ở thời kì trưởng thành, góc cạnh gọn gàng, mắt phượng, mày mảnh, mũi cao, môi mỏng. Nhìn như mỗi một chi tiết đều nhu hòa tinh mỹ, nhưng không hề nữ tính, ngược lại vô cùng anh tuấn. Mái tóc đỏ sẫm, đồng tử màu đồng đỏ kì lạ. Ấn tượng đầu tiên của Harry về anh trai ở thế giới này là rất đẹp, thứ hai là trầm ổn cao lãnh. Chỉ có điều Harry nhìn mãi không ra, người này chỗ nào giống một Potter? Thậm chí cậu còn không thấy anh ta giống cha mẹ điểm gì. Mái tóc của Pluto có vẻ sẫm màu hơn mẹ Lily, màu mắt cũng không đồng màu với ai trong nhà.

Nhưng nhìn kỹ, hình như có nét giống bà nội. Chính là loại khí chất cao quý của Black kia.

-------------------
Đây là Pluto Potter - nhân vật do chính tay tôi thiết kế.

----------------

- Đã về rồi thì ngồi xuống ăn tối với Harry đi, thằng bé đang rất đói rồi đấy.

Thật ra ông bà Potter vẫn chưa biết gì về chuyện phát sinh giữa Pluto và Harry. Nên cũng không hiểu được rằng, sở dĩ hắn luôn về muộn chính là vì tránh tiếp xúc với cậu nhiều nhất có thể. Mà "Harry" trước kia vẫn không chút kiên dè mặt dày bám lấy anh trai, chỉ có trước mặt gia chủ là thu liễm một chút. Hành vi biến chất gây cho người khác phiền toái như vậy đừng nói Pluto thấy chán ghét, cả Harry nghĩ lại cũng không khỏi bài xích tâm tư của thân chủ.

- Vâng.

Cho dù Pluto có không muốn ngồi ăn cùng Harry cỡ nào, thì trước cái nhìn của bà nội chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo. Trong lòng tự nghĩ, chắc chắn hôm nay cậu đã dùng thủ đoạn mới để ép hắn phải ăn tối cùng cậu. Lúc nãy cười nói với ông bà như thế, còn không phải câu thời gian sao? Càng ngẫm càng thấy như vậy không sai. Ác cảm cùng phẫn nộ của Pluto với Harry lại tăng thêm một phần.

Mà Harry vốn chẳng mấy phần cảm tình với Pluto ngay từ đầu. Cũng chẳng thèm quan tâm hắn nghĩ gì, với cậu mà nói, không nhất định phải kéo lại quan hệ với người thân duy nhất mà hiện tại cậu có này. Bởi vì dù sao cũng đã sống bốn mươi năm, bước qua một cuộc đời mới, có rất nhiều chuyện tự động thông suốt. Dục tốc thì bất đạt, để thay đổi định kiến của người nào đó về mình, thật sự cần có thời gian. Thu lại tầm quan sát, tâm tư của cậu lại đặt về bàn ăn đám gia tinh vừa đem lên. Tỉ mỉ dùng quy tắc bàn ăn tiêu chuẩn xử lý tốt bữa tối của mình.

Bởi vì ngồi chung một bàn ăn nhỏ, lại đối diện nhau, nên mọi động tác dù nhỏ của cậu đều lọt vào mắt đối phương. Pluto hơi bất ngờ đánh giá lại Harry, đây là lần đầu tiên trong hai năm nay hắn thấy cậu ăn mặc giản dị như vậy. Lúc Harry mới trở về, Pluto công nhận, cậu là một đứa nhỏ ngoan, đôi mắt trong vắt đơn thuần luôn hướng về phía hắn. Khi đó hắn có bao nhiêu yêu thích em trai nhỏ này chứ. Nhưng không rõ vì sao, chỉ sau một năm Harry lại biến thành bộ dáng hắn vô cùng xa lạ. Giống như mấy Muggle kia nói, là được chiều đến hư. Chẳng biết học ở đâu phong cách ăn mặc cầu kì, cố làm ra vẻ quý tộc mà thực chất lại rất thượng đẳng. Không khác gì "trưởng giả học làm sang". Tính khí càng ngày càng xấu, còn nảy sinh tâm tư không đứng đắn với hắn. Khiến hắn thất vọng đến mức bỏ qua cậu, một chút ánh mắt quan tâm cũng không muốn nữa. Lâu dần chuyển thành chán ghét thế này.

Chỉ là hôm nay, hình ảnh Harry giản dị, vô tà, động tác ưu nhã, ánh mắt sạch sẽ cùng tư thái chân chính quý tộc.... Vừa xa lạ lại hơi quen thuộc.

Hắn, hình như bỏ lỡ cái gì sao?

.

.

.

.

.

Hoàn chương [23:41' - 30/9/2021]

Ngày cuối cùng của tháng 9, thu qua rồi đông lại tới. Chúc bạn đi dưới mưa có ô, trên bàn có trà ấm. Mọi việc thuận lợi, bình yên qua hết mùa dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro