63.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng trước sân ga chín và ba phần tư, cảm thấy có chút ão não. Với đống cặp sách nặng nề trên tay, tôi buộc phải dùng bùa thu nhỏ.

Tôi thong thả bước qua những toa tàu, và dừng lại khi thấy đám bạn của mình bên trong. Tôi nở nụ cười tươi như hoa, nhanh chóng vào ngồi ngay lập tức.

Draco cũng vừa vặn ngồi trong toa, tôi nhanh chân ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

" Nào, năm nay chúng ta có mụ cóc hồng yêu quý đấy!" Pansy khinh khỉnh, lộ rõ vẻ chán ghét trên khuôn mặt.

" Ba tôi nói bà ta rất hám danh." Draco chậm rãi lên tiếng. Tôi như thói quen ngả đầu vào bờ vai rộng, nhưng cậu ta ngay lập tức hất đầu tôi ra khỏi.

Tôi có chút khó chịu muốn đặt câu hỏi, nhưng Draco lại nhanh chóng phớt lờ đi. Dù sao tôi đang rất mệt mỏi, không thể hỏi chi tiết được. Pansy nhìn thấy tình cảnh, bèn tốt bụng muốn tôi ngủ trên vai cô.

Sau đó, tôi ngủ ngay trong tiếng bàn tán của những học viên nhà Rắn. Năm học này có Umbridge, cũng hơi căng....

" Trật tự." Dumbledore lên tiếng, trấn áp các tiếng ồn từ nhiều bàn dài. Một con mụ với thân hình nhỏ thó, mập mạp cùng với bộ trang phục màu hồng phần từ đầu tới chân. Làm tôi liên tưởng đến con cóc hồng.

" Thời trang kiểu gì vậy?" Một vài nữ sinh nhà tôi thì thầm, tôi âm thầm gật đầu đồng tình với họ. Mụ ta quét mắt quanh Đại sảnh, cuối cùng ưỡn ngực và trình bày bài diễn thuyết chán ngắt của mình.

"Cám ơn, thưa thầy Hiệu trưởng,"

Giáo sư Umbridge cười điệu,giọng của mụ cao lanh lảnh, phì phò và thiếu nữ tính. Tôi cảm thấy lỗ tai đang bị tra tấn nặng nề với một vài lời nói.

"Ừm, thật là dễ chịu khi trở lại Hogwarts, cô phải nói là như vậy!" mụ mỉm cười, để lộ hàm răng sắc nhọn,

"Và để nhìn những khuôn mặt vui vẻ của các em đang ngước nhìn cô!"

Xung quanh tôi chẳng có ai vui vẻ cho cam, các học sinh Slytherin thì bày ra vẻ mặt rất chán chường, một số ít anh chị còn khinh thường bà ta thấy rõ. Khỏi nói, những bàn dài nhà khác cũng đang nhăn mặt khi nghe những lời nói phát ra từ mụ.

"Cô đang đang rất muốn biết tất cả các em và cô tin chắc là chúng ta sẽ là những người bạn tốt của nhau!"

Những học sinh trao đổi những cái nhìn với nhau khi nghe điều này, một số trong chúng đang cố mà nhịn cười.

"Bộ Phép Thuật luôn luôn xem vấn đề giáo dục những phù thuỷ trẻ là một vấn đề quan trọng thiết thực. Những món quà quý hiếm mà các em có được từ lúc sinh ra có thể chẳng mang đến được điều gì nếu như các em không được dạy dỗ và luyện tập một cách cẩn thận. Những kỹ năng cổ xưa độc đáo trong cộng đồng phù thuỷ phải được lưu truyền qua các thế hệ để chúng ta không bao giờ mất chúng. Những kho báu được tìm ra từ kiến thức ma thuật mà tiền nhân của chúng ta tích luỹ được cần phải được bảo tồn, bổ sung và nâng cấp với những ai đang đảm nhận sự nghiệp giáo dục vinh quang."

Giáo sư Umbridge ngừng lại một chút và cúi chào về phía các giáo viên, nhưng chẳng có ai cúi chào lại phía bà. Tôi bỗng cảm thấy mụ già này không biết đã làm thế nào mà nhận được sự " yêu thích" đặc biệt đến thế!

"Mỗi hiệu trưởng của Hogwarts đều đã mang đến những điều mới mẻ trong nhiệm vụ cao cả là điều hành ngôi trường lịch sử này, thiếu vắng những sự tiến bộ ấy, nơi đây sẽ trở nên đình đốn và suy tàn như một điều tất yếu phải xảy ra. Một lần nữa, sự tiến bộ vì lợi ích của những sự tiến bộ phải được khuyến khích, bởi vì những truyền thống đã chứng nghiệm và kiểm tra của chúng ta không chấp nhận sự chắp vá. Do đó, một sự cân bằng giữa cái cũ và cái mới, giữa cái bất biến và cái thay đổi, giữa truyền thống và và sự cách tân... "

Chẳng có tiếng vỗ tay nào cả, Dumbledore đứng dậy và trao một tràn vỗ tay yếu ớt. Trong khi đám học trò chúng tôi đang cố gắng nhịn cười nhưng bất thành, mụ cóc hồng nhanh chóng quác mắt nhìn chúng tôi.

" Thật cảm ơn, Dolores." Bà ta cúi người, dù chẳng phải là đang quá cung kính. Tôi và đám bạn thở phào nhẹ nhõm, chi ít bài diễn giải của Hiệu trưởng dễ nghe hơn mụ gấp mấy chục lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro