Chap 14: Cuộc ẩu đả ở tiệm sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ủa, Theodore! Cậu cũng đi mua đồ hả?
Pansy tò mò chạy lại gần phía cậu bạn. Pansy nhìn thằng bé đánh giá. Mới có vài tháng hè mà Theo đã cao lên đáng kể. Mái tóc màu cát được vuốt ra sau, khuôn mặt đã bớt đi vẻ ngây ngô. Chân mày dày rậm cùng chiếc mũi dọc dừa cao, thẳng tắp . Đôi mắt xám của thằng bé dịu lại khi nhìn Pansy. Con bé tý thì đổ trước vẻ đẹp trai của thằng bạn.
- Đúng vậy, mình cùng gia đình cậu đến Hẻm Xéo mua đồ. Nghỉ hè vui không , Pansy?
Theodore giúp con bé chỉnh lại mái tóc đen đã dài đến giữa lưng. Con bé vui vẻ gật đầu rồi lại nhăn mặt nghẹo cổ sang một bên, phần mái dày cũng đung đưa theo nhịp điệu của con bé.
  Tay ông Parkinson đặt trên đầu Pansy, ông giải thích:
- Ngài Nott bận việc, không thể đưa con trai đi mua sắm được. Cậu Nott đã ngỏ ý đi cùng gia đình chúng ta.
Ông Parkinson chìa tay ra bắt lấy tay Theo lắc nhẹ. Pansy nín cười trước hành động giống như một người đàn ông đích thực của cậu bạn.
Sau màn chào hỏi, gia đình Parkinson cùng Theo đến tiệm trang phục của phu nhân Malkin. Khi ba đứa đều đã có cho mình những bộ áo chùng mới, Pansy ngỏ ý muốn mua kẹo và bảo mọi người cứ đến hiệu sách trước.
Ông bà Parkinson đứng cách lũ trẻ một đoạn, chờ đợi.
- Mình đi cùng cậu.
Theodore nói, thằng bé toan đi cùng Pansy, thì con bé chặn lại.
- Mình sẽ mua xong nhanh thôi. Không cần phiền cậu đâu, Theo.
- Chứ không phải em sợ mẹ sẽ moi thông tin từ Nott việc em mua bao nhiêu kẹo hả?
Anh Robert cười đầy ẩn ý.
Con bé lườm anh mình, giọng điệu đe doạ:
- Nếu anh dám nói với mẹ, em sẽ không để yên đâu. Em sẽ mách mẹ: anh giúp cặp sinh đôi nhà Weasley phá phách và chơi khăm mọi người.
Robert bịt miệng con bé, thủ thỉ:
  - Anh sẽ giữ miệng được chưa? Em cũng phải hứa là không được mách mẹ.
- Mấy đứa đi thôi.
Bà Parkinson mất kiên nhẫn thúc giục.
Robert vâng dạ rồi kéo Theodore đi.
Pansy vui sướng nhảy nhót bước vào tiệm kẹo. Trong tiệm bày đủ loại kẹo ngon lành, mỗi loại con bé lấy một ít. Đến khi chọn lựa xong trên tay con bé đã có một núi kẹo nhỏ. Đứng xếp hàng chờ thanh toán, Pansy nhìn thấy một đứa con trai có vẻ là năm nhất cùng một người đàn ông. Ông ta xoa đầu thằng bé đó, cầm chỗ kẹo vừa mua bước khỏi tiệm. Điều bất ngờ chính là người đàn ông rất giống ngài Nott, ba của Theodore. Pansy nghĩ rằng do người giống người, chứ sao ông lại đi cùng đứa trẻ khác mà không phải cậu con trai duy nhất của mình. Bỏ qua nghi vấn trong đầu, con bé trả tiền rồi đến tiệm sách tụ họp với mọi người.
Khi Pansy bước vào tiệm sách nó bị tiếng ồn và một đám đông chen lấn doạ.
Nguyên nhân của sự kiện này được một tấm biểu ngữ tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:
GILDEROY LOCKHART
Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông CÁI TÔI MÀU NHIỆM
Hôm nay , lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều
Đám đông có vẻ như gồm toàn các ông bà phù thủy trung niên. Một ông phù thủy bối rối ra mặt, đứng ngay cửa ra vào và nói:
- Xin quý bà bình tĩnh... Đứng đấy, coi kìa ... để ý dùm những quyển sách, này...
Người ta xếp hàng rồng rắn đến tận cuối tiệm sách, nơi ông Lockhart đang ký tên vào sách của ông.
Pansy ngó nghiêng cố gắng tìm kiếm ba mẹ, rồi nó nhìn thấy anh Robert. Con bé liên tục xin nhường đường bước đến chỗ anh nó đang đứng.
Khi đã ở phía sau ông anh, con bé giật ống tay áo của Robert. Anh chàng ngó xuống nhìn con bé:
- Mua được nhiều kẹo không, Pansy? Ba mẹ và Theodore đang tìm sách cần thiết cho hai đứa. Ở đây ồn quá! Tụi mình lên lầu thôi.
Anh Robert kéo tay Pansy, tìm đường đi cho hai đứa.
Gilderoy Lockhart ngồi ở một cái bàn, vây quanh là những tấm chân dung lớn của chính ông, cái nào cũng nháy mắt và cười phô hàm răng trắng bóng với đám đông. Lockhart bằng xương bằng thịt thì mặc bộ áo chùng xanh lơ y chang màu mắt của ông, cái nón phù thủy chóp nhọn ung dung chiếm một góc trên mái tóc dợn sóng của ông.
Ông đứng phắt dậy, ông nói to và dõng dạc:
- ĐÂY CHÍNH LÀ HARRY POTTER!
Đám đông tách ra, xì xào kích động. Lockhart nhoài tới, nắm cánh tay Potter, kéo cậu ta lên phía trước đám đông. Lão chụp hình bấm máy như điên, xịt khói mù mịt vào mặt những người trong gia đình Weasley.
Cuối cùng , khi ông buông bàn tay Potter ra, thì Lockhart lại quàng cánh tay qua vai cậu ta và kẹp chặt Potter vào hông ông.
Ông giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng và nói to:
- Thưa quý bà và quý ông, khoảnh khắc này thật phi thường biết bao! Đây là khoảng khắc tuyệt hảo để tôi gởi đến quí vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi. Hôm nay, khi cậu Harry trẻ tuổi này bước vào nhà sách Phú quý và Cơ hàn, cậu ấy chỉ muốn mua quyển tự truyện của tôi – quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ngay bây giờ, miễn phí…
Đám đông lại vỗ tay rào rào, ông nói tiếp:
- Cậu ấy không hề biết rằng, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ nhận được nhiều, rất nhiều hơn quyển sách của tôi, quyển Cái tôi màu nhiệm. Thực vậy, cậu ấy và bạn bè cùng trường sẽ tiếp xúc được cái tôi màu nhiệm bằng xương bằng thịt. Vâng, thưa quý bà và quý ông, tôi xin hân hạnh vui mừng thông báo rằng tháng chín này, tôi sẽ nhậm chức giáo sư môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám ở Hogwarts – học viện đào tạo phù thủy và pháp sư!
Đám đông vỗ tay và reo hò chúc mừng.
Ông này thật giỏi khoe khoang. Năm sau chắc lại toàn chuyện tệ hại cho coi.
  - Chắc mày khoái cái trò đó lắm hả Potter?
Cái giọng nhừa nhựa này, đích thị là Draco.
- Harry Potter lừng lẫy đến nỗi có vô nhà sách không thôi mà cũng không thể không lên trang nhất nhật báo hả! 
Con bé tóc đỏ đứng bên cạnh Potter lên tiếng:
- Để anh ấy yên. Anh ấy không hề muốn tất cả những cái trò đó.
Cô bé này có nét giống Ron Weasley, có thể là cô con gái út nhà này. Thú thật là cô bé khá xinh, nó quắc mắt nhìn Draco
- Mày kiếm được cả một con bồ nhí cho mày nữa hả, Potter?
Con bé tóc đỏ gượng chín mặt. Ui, thích thiệt hả? Vừa lúc đó Weasley và Granger đã chen được lối đến bên bọn chúng, cả hai đứa đều khệ nệ với cái bị đầy sách của Lockhart.
Weasley nhìn Draco như thể nhìn một cái gì gớm lắm dính ở đế giày nó:
- Thì ra mày! Chắc mày ngạc nhiên lắm khi thấy Harry ở đây hả?
Draco cãi lại:
- Cũng không ngạc nhiên bằng chuyện thấy mày trong nhà sách đâu Weasley. Tao đoán chừng ba má mày phải nhịn đói cả tháng mới dành dụm đủ tiền trả cho mớ sách đó.
Trong khi Pansy đang hào hứng hóng chuyện, thậm chí còn lấy kẹo ra, vừa nhai vừa hóng hớt. Anh Robert kéo con bé bước xuống. Con bé biết rằng Draco chết chắc rồi.
Anh Robert đứng thành một hàng, vắt tay qua vai của một đứa trong cặp song sinh Weasley. Pansy không nhận ra đó là Fred hay George. Robert khinh miệt đối mặt với Draco:
- Draco Malfoy! Cậu có vẻ vẫn chưa học được bài học không nên bắt nạt và xem thường người khác nhỉ. Nếu như cậu đã quên thì tôi sẽ nhắc lại cho cậu nhớ.
Mặt Draco rúm ró, thằng bé lặng thinh không dám hó hé. Pansy thấy khuôn mặt ngỡ ngàng của bộ ba vàng.
Ông Weasley gọi, ông vất vả bươn tới:
- Các con làm gì ở đây? Trong này đông quá, chúng ta đi ra ngoài thôi!
- Á à... Arthur Weasley.
Ông Malfoy cha xuất hiện, đứng bên cạnh Draco , quàng một cánh tay qua vai thằng con, nụ cười khinh khỉnh trên mặt.
Pansy:"..." Cha với chả con, y đúc nhau.
Ông Weasley lạnh lùng gật đầu chào:
- Chào ông Lucius.
  Ông Malfoy nói:
- Tôi nghe nói dạo này ở Bộ bận lắm hả? Tất cả những trò khám xét đó… Tôi hy vọng họ trả tiền làm thêm giờ chứ hả?
Ông thò tay vô cái vạc của Ginny Weasley, lượm từ trong đống sách lòe loẹt của Lockhart ra một quyển rất cũ, hầu như long bìa sờn gáy rồi, đó là quyền Hướng dẫn nhập môn thuật Biến, rồi ông Malfoy nói tiếp:
- Rõ ràng là họ không trả lời rồi. Cha chả, sỉ nhục thanh danh phù thủy bằng cách trả lương lậu không ra sao thì ích lợi gì kia chứ?
Mặt ông Weasley còn đỏ hơn cả hai đứa con. Ông nói:
- Chúng tôi nghĩ hoàn toàn khác ông về cái gọi là đánh mất danh dự phù thủy ông Malfoy à.
- Hiển nhiên rồi.
Ông Malfoy nói, đảo đôi mắt nhợt nhạt về phía một cặp đôi, có thể họ chính là cha mẹ Granger, họ đang đứng theo dõi câu chuyện một cách lo lắng:
- Với những dạng người ông giao du như thế kia, ông Weasley, tôi thấy gia đình ông không còn chỗ nào thấp hơn để lún xuống nữa rồi…
"Choang" một tiếng, cái vạc của Ginny Weasley bay về phía ông Malfoy; bản thân ông Weasley cũng lao vào ông Malfoy, đấm ông này ngã ngửa vô một kệ sách. Hàng tá cuốn sách bùa chú đổ ầm ầm xuống đầu họ; Fred và George  nhào lên:
- Nện hắn đi ba!
Bà Weasley thì hét:
  - Đừng! Anh Arthur, đừng!
Pansy sợ bị vạ lây, con bé thụt lùi ra sau, cách thật xa trận ẩu đả.
  Đám đông dồn cục lại phía sau, xô đẩy làm ngã đổ thêm nhiều kệ sách nữa. Thế là, người bán sách bèn la to:
- Quý ông làm ơn… làm ơn…
Nhưng át tiếng tất cả là tiếng quát như sấm:
- Giải tán! Quý ngài, dừng tay lại…
Lão Hagrid đang bươn bả len qua một biển sách. Trong nháy mắt, lão lôi cả ông Malfoy lẫn ông Weasley tách ra. Ông Weasley thì bị tét môi, còn ông Malfoy thì giập một mắt vì bị một cuốn Bách khoa toàn thư về các loại nấm độc nện trúng. Ông vẫn còn nắm chặt trong tay cuốn sách te tua về thuật Biến của Ginny Weasley. Ông ấn cuốn sách vào người cô bé, đôi mắt ông long lên sòng sọc hết sức quỉ quyệt:
-Đây, con bé, cầm lại sách của mày này! Đó là thứ tốt nhất mà cha mày có thể mua được cho mày đó!
Vùng ra khỏi tay lão Hagrid, ông vẫy tay gọi Draco rồi hai cha con chuồn thẳng khỏi tiệm sách. Lão Hagrid gần như nhấc bổng ông Weasley đứng lên trong lúc ông này chỉnh trang lại áo. Lão nói:
- Anh Arthur, lẽ ra anh nên mặc xác hắn. Cả cái gia đình đó đã thối rữa tận lõi rồi, ai cũng biết chuyện đó hết mà. Xấu máu là bản chất của họ. Chẳng có ai trong gia đình đó đáng để ta bận tâm hết. Thôi, đi nào… Ra khỏi đây thôi!
- Chuyện gì vậy? Sao mà lộn xộn dữ?
Là mẹ con bé, bà suýt thì bật ngửa ra sau khi nhìn đống sách cùng nhiều thứ nằm rải rác trên sàn. Ba mẹ con bé chậm rãi bước đến gần anh Robert . Ba con bé thoáng ngạc nhiên nhìn vết thương ở môi ông Weasley, ông đưa tay ra chào hỏi:
- Chào anh, anh Weasley! Công việc ở Bộ ổn không? Tôi khoái mấy cái phát minh của anh lắm!
Ông Weasley đang chuẩn bị rời khỏi tiệm, lập tức chìa tay ra bắt lấy:
- Anh Parkinson! Chào anh. Mọi chuyện vẫn tốt, cảm ơn anh. Giới thiệu với anh đây là vợ tôi Molly Weasley, các con tôi Fred, George, Ron và Ginny.
Mẹ con bé lịch sự nói:
- Xin chào. Tôi là Amanda Parkinson. Đây là Robert và Pansy. Pansy! Lại đây con.
Bà Parkinson gọi cô con gái. Pansy chạy đến và nở nụ cười mà con bé cho rằng nó siêu đáng yêu.
Bà Weasley dịu dàng nhìn con bé. Bà ấy thật dễ mến.
- Ôi! Không lẽ nào? Đây là cậu Potter?
Mắt của mẹ nó lấp lánh, như fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng.
Potter đỏ ửng cả mặt, dè dặt ngật đầu. Pansy phải giữ tay mẹ nó, đề phòng bà xông đến làm ra hành vi quá khích.
- Xin lỗi anh, anh Weasley . Tôi và bà nhà còn chút việc bận. Hẹn gặp anh ở Bộ.
Ba vòng tay qua vai mẹ nó, đưa bà ra ngoài, sợ bà chạy đến ôm Potter vào lòng. Ông đưa mắt ra hiệu cho anh Robert, Pansy và Theodore- người chỉ theo dõi mọi chuyện mà không hề muốn tham gia. Ông ra vẻ tiếc nuối tạm biệt nhà Weasley.

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro