Chap 17: Bắt nạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Pansy! Nhìn mặt thấy ghê vậy?
Gwy giật mình ngó Pansy ngồi ngay cạnh. Nom con bé xanh xao và hốc hác thấy rõ.
Pansy thẫn thờ nói, đôi mắt híp thành một đường thẳng:
- Hậu quả do mất ngủ đấy.
- Suy nghĩ về Miller nhiều quá hả?
Blaise trêu ghẹo, cậu ta hết liếc Pansy rồi lại đánh mắt sang Dominic Miller.
- Đừng có nhiều chuyện bạn à! Miller không phải lý do.
Pansy ngáp rõ to chảy cả nước mắt. Con bé vẫy tay ra hiệu Gwy lại gần:
- Mấy bữa nay lúc mình ngủ, mình có cảm giác ai đó liên tục thì thầm vào tai mình câu " mở cuốn sách đó và gia đình mi sẽ phải trả giá". Cái giọng rờn rợn như mấy con ma í.
- Có khi là mấy con ma của Hogwarts tính trêu chọc cậu cũng nên. Thôi đừng lo quá, khi nào chán thì nó sẽ dừng lại.
Pansy gật đầu, mong suy nghĩ của cô bạn đúng.
- Vui lên nào! Bữa nay có tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám, tụi mình phải đến sớm để giành chỗ.
Gwy kéo tay con bé chạy như mũi tên vừa được bắn ra khỏi cũng, mặc kệ con bé ú ớ yêu cầu chậm lại.
---------------------------------------------
Hai đứa bước vào lớp học, hí hửng ngồi vào bàn trên cùng, thế này thì tha hồ ngắm thầy Lockhart. Thú thực, Pansy có một phần mê vẻ đẹp trai của thầy Lockhart, dẫu vậy cũng không đến mức phát cuồng như mấy đứa con gái khác, một phần còn lại con bé đi theo phong trào.
Khi cả lớp đã ngồi xuống, thầy Lockhart tằng hắng rất to, tất cả im lặng ngay. Thầy bước tới, cầm cuốn Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ, bản của Longbottom, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.
Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:
- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!
Thầy ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.
- Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm… Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.
Khi thầy phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, thầy nói:
- Các con có ba mươi phút để làm bài… Bắt đầu! Làm đi!
Pansy ngó xuống nhìn câu hỏi và thấy rằng bản thân một câu cũng không biết làm.
1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?
2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
...
Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:
54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?
- Gwy! Đáp án là gì?
- Không biết.
Mặt Gwy thẫn thờ. Tội nghiệp, vừa mới nãy thôi cậu ấy còn tự tin dữ lắm.
- Màu thích nhất hả? Hồng cánh sen.
- Tham vọng bí ẩn của thầy ... thành siêu anh hùng bảo vệ hoà bình thế giới.
- Món quà lý tưởng là một bộ răng giả bằng vàng nguyên chất sáng lấp lánh.
Con bé đang chém gió hăng say, thì bài kiểm tra bị thầy Lockhart thu.
Thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp:
- Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa… Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối.
Thầy lại ném cho lũ học trò một cái nhìn tinh quái. Pansy và Gwy đã chẳng thèm tin tưởng thầy nữa.
Mấy đứa con trai ngồi dưới thì cười đến rung người.
-... nhưng mà trò Hermione lại biết tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan!… Điểm tối đa! Cô Hermione đâu nhỉ?
Thầy búng ngón tay lên tờ giấy, và Hermione run rẩy giơ tay lên. Thầy Lockhart cười rạng rỡ:
- Xuất sắc! Quả là xuất sắc! Mười điểm cho nhà Gryffindor! Và bây giờ… vào công việc thôi!
Thầy cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy điệm kín mít đặt lên bàn.
- Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi.
Thầy Lockhart đặt một bàn tay lên nắp đậy lồng, hạ thấp giọng:
- Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng.
Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra. Ông nói bằng giọng như thể trên sân khấu:
- Vâng – Những con yêu Cornish vừa bị bắt.
- Thật tình ổng có điên không? Lũ yêu nhí phiền phức vô cùng!
Pansy nói nhỏ đủ cho Gwy nghe thấy.
Seamus Finnigan không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả thầy Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Ông mỉm cười với Finnigan:
- Sao?
Finnigan suýt tắt thở vì nín cười:
- Dạ, chúng cũng không… chúng không đến nỗi… rất nguy hiểm phải không ạ?
- Đừng tưởng bở!
Thầy Lockhart ngúc ngoắc chỉ một ngón tay về phía Finnigan một cách khó chịu.
- Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy.
Những con yêu nhí màu xanh lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.
Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt chằng dọa mấy đứa ngồi gần đấy.
Thầy Lockhart nói to:
- Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng!
Thầy mở cửa lồng ra.
Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ…
Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Longbottom nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.
Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn. Còn Longbottom thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Thầy Lockhart quát:
- Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!
Thầy xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to:
- Peskipiksi Pesternomi! [(Peski = phá phách, Pester = động vật phá hoại. Câu thần chú này có thể dịch là: “Yêu cờ tinh, yêu cờ ranh, khôn cờ hồn thì cút xì xéo cho nhanh!”)]
Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Longbottom đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.
Chuông reo hết tiết, mọi người chạy ào ra cửa lớp như điên.
Pansy ném một con yêu nhí đang giật tóc mình, sau đó lôi Gwy- người đang giật lại cuốn sách từ tay con yêu nhí, cô nàng còn không quên đập cuốn sách nặng trịch vào người con yêu nhí cho bõ ghét.
--------------------------------------------
Pansy tức tối đi trên hành lang, kè kè bên cạnh là Miller. Thằng này cứ nói mãi không ngừng, bộ nó không biết mệt hả?
- Đủ rồi, cậu Miller! Cậu nên đi tìm người khác để hỏi bài. Tôi nghe nói chị cậu- chị Almira Miller là học sinh giỏi có tiếng của Ravenclaw. Sao không tìm chị ấy? Hơn nữa bài tập của năm nhất cho đến hiện tại đều rất đơn giản, nếu như cậu có não thì tin tôi đi cậu hoàn toàn có thể tự làm một mình.
Thằng bé Miller vẫn còn định nói nữa, Pansy khó chịu trừng mắt cảnh cáo. Thằng bé đỏ mặt rời đi trong không vui.
Pansy xoa xoa mi tâm, cố gắng bình ổn tâm trạng. Con bé rũ mắt mệt mỏi, quầng mắt thâm do thiếu ngủ. Dạo này tính tình con bé khó ở, chỉ cần một chút tác động nhỏ cũng khiến con bé cáu gắt.
Con bé đang đứng lặng người trên hành lang bỗng có một con nhỏ xô vào người. Nhỏ đó ra vẻ uất ức, nước mắt thi nhau chảy xuống. Pansy thề rằng mình chưa hề làm gì con nhỏ. Pansy ngó xuống con nhỏ Hufflepuff đang ngồi ăn vạ trên sàn:
- Đi đứng phải nhìn đường chứ!
- Xin... xin lỗi. Tôi... không có cố... cố ý.
Nhỏ đó khóc nấc lên, tình cảnh hai đứa bây giờ trông y hệt bạo lực học đường mà Gwy nói.
- Này! Làm trò gì vậy? Naila, có sao không?
Một tên Hufflepuff khác lên tiếng, chạy đến đỡ nhỏ Naila. Tên đó căm ghét trừng Pansy:
- Parkinson! Tại sao cô bắt nạt cậu ấy?
Ủa gì vậy? Chưa hiểu đầu đuôi mà phán như thật
- Không phải do cậu ấy. Loyal, động đến Parkinson là không xong đâu
Nhỏ Naila vẫn cứ khóc lóc. Giải thích kiểu gì mà càng thêm hiểu lầm vậy nè.
- Đừng sợ. Mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu.
Má tức thiệt chứ, tính làm sứ giả chính nghĩa hay gì? Đẹp trai mà bị điên. Trái bom trong lòng Pansy kích nổ.
- Cậu gì đó ơi, cậu nghe thấy bạn cậu nói không phải do mình rồi đó. Chính bạn cậu mới là người xô vào mình. Mình vô tội, nên là dừng cái vẻ mặt đáng ghét đó đi.
Con bé cười hiền, trong thâm tâm thì điên cuồng chửi bới.
- Quả nhiên Slytherin toàn một lũ độc ác, xảo quyệt.
Tên Loyal tức tối cãi lại.
Đến mức này thì khỏi giải thích, cho nó một trận là xong. Pansy định tiến lên cho tên đó một cái tát thì một giọng nói vang lên.
- Chuyện gì ồn ào vậy? Ủa, Pansy. Mấy đứa tính làm gì?
Egan Bennet xuất hiện, anh cười cười với con bé rồi hỏi.
- Parkinson đẩy ngã bạn Naila Morales, thưa anh.
Egan ngạc nhiên nói:
- Chắc có hiểu nhầm ở đây. Trò Morales, trò kể rõ đầu đuôi cho tôi nghe
Nhỏ Morales ngượng ngùng nói:
- Dạ, là do em bất cẩn. Bạn Parkinson không có làm gì em cả. 
Nói xong, nhỏ đó chạy mất tăm, thằng bạn đờ đẫn nhìn rồi đỏ mặt gập người xin lỗi Pansy. Sau đó cũng bước theo hướng của con nhỏ Morales.
- Em cảm ơn anh! May nhờ có anh.
Chẳng hiểu vì sao mỗi lần gặp anh con bé lại thấy ngượng chín mặt. Đã lâu mới gặp lại anh đã cao lớn hơn nhiều, khuôn mặt cũng có một vài thay đổi chỉ có sự nồng nhiệt vẫn y nguyên như lúc mới gặp.
- Đừng khách sáo! Mà anh thấy em định đánh cậu bé đó hả? Cứ từ từ nói chuyện, không nên động thủ. Đã vậy còn là một cô bé đáng yêu như em, bạo lực là không tốt.
Pansy từ tốn gật đầu.
Anh ngừng lại, vỗ nhẹ vào lưng con bé, cười sang sảng:
- Cho em kẹo nè. Chia cho bạn thân của em nữa nhé! Hẹn gặp lại!
Pansy điên cuồng vẫy tay tạm biệt anh, nhìn theo bóng lưng đến khi nó biến mất hoàn toàn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro