Chap 9 : Tiết học bay đáng nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hôm nay, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân bọn trẻ khi chúng bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm để học bay.
Đám trẻ nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Pansy cùng Gwy tám nhảm thì thấy Granger lân la tiến lại gần.
- Chào bồ Gwyneth, dạo này bồ khoẻ không?
-Chào Hermione, mình khoẻ. Còn bồ thì sao?
Gwyneth cùng Granger đã gặp nhau khi ở trên tàu ngày nhập học. Cô nàng cũng đã kể với Pansy là hai đứa nó hay gặp nhau trong thư viện và trở nên thân thiết hơn.
Con bé Pansy rất hứng thú với cô bé nhà Gryffindor.
- Này, chào cậu mọt sách.
- Đừng gọi tôi là mọt sách... Ừ thì, chào cậu Parkinson.
Pansy cười nhếch môi đểu cáng với cô bé.
-Pansy! Đừng chọc cậu ấy.
Gwyneth cốc một cái rõ kêu vào đầu con bé.
-Mình chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi mà. Vậy mà Gwy lại đánh mình. Cậu chán mình rồi đúng không? Mình biết tỏng cái tính cậu.
Con bé giả bộ tổn thương dữ lắm còn bày đặt ôm tim đau đớn.
Khoé mắt Gwyneth giật giật. Granger há miệng kinh ngạc.
-Mình xin lỗi cậu Pan. Mình không nên đánh cậu.
Gwyneth lại quay qua phía Granger:
-Mình nghĩ cậu nên về hàng, giáo viên đến rồi.
Đúng là giáo viên môn Bay, bà Hooch đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.
Bà quát:
-Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!
Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:
-Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.
Mọi người gào to:
-LÊN.
Cây chổi của Potter lập tức nhảy tõm vào tay nó. Trong lớp chỉ có vài người làm được như vậy, điển hình là Draco và Gwyneth. Cây chổi của Pansy còn không buồn nhúc nhích. Có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ. Chắc cán chổi nghe cái giọng hô "Lên" yếu xìu của con bé, nó cũng biết tỏng là con bé hoàn toàn không dám trèo lên chổi. Bởi lẽ con bé sợ độ cao, rén đến kinh hoàng.
Bà Hooch chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Gwy không kiêng nể cười rộ lên khiêu khích Draco khi nghe bà Hooch mắng cậu ta là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật. Draco nhìn sang phía Gwy rồi lập tức rời mắt đi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy má cậu ta hơi đỏ lên.
-Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai...
Longbottom, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:
- Quay lại, trò kia!
Nhưng Longbottom đã phóng vụt lên như nút chai rượu bị khui ra. Nó bay lên gần một thước. Gương mặt thằng bé hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Thằng bé há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi và...
RẦM!!!
Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhác về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.
Bà Hooch cúi xuống bên cạnh thằng bé, gương mặt bà trắng bệch. Bà lẩm bẩm:
- Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào.
Bà quay lại nói với cả lớp:
- Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.
Longbottom nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai thằng bé để dìu nó đi.
Cả hai vừa đi khỏi là Draco phá lên cười :
- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?
Một con bé nhà Gryffindor quát:
-Im đi, Malfoy!
Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:
- Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!
Chợt Draco kêu to:
- Nhìn nè!
Rồi cậu ta chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.
-À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!
Trái cậu Gợi Nhớ nằm trong tay cậu ta. Potter điềm tĩnh nói:
- Đưa nó đây , Malfoy!
Draco cười cợt :
- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?
Potter hét lên:
- Đưa nó đây!
Nhưng Draco đã nhảy lên cán chổi và bay vút lên. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống:
- Lên đây mà lấy nè, Potter!
Potter túm lấy chổi. Granger kêu lên:
- Đừng ! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!
Potter không đếm xỉa đến lời cô bé. Nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung.
Potter và Draco đối mặt nhau trên không. Sau cuộc "tâm tình ngọt ngào", Draco quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.
Potter chồm tới, lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi.
Pansy che đi đôi mắt của mình sợ hãi nghĩ đến cảnh Potter với cái mặt bê bết máu. Đến khi nghe thấy một tiếng quát con bé mới buông xuống đôi tay run rẩy.
- HARRY POTTER!
Giáo sư McGonagall hối hả chạy tới.
- Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ...
Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói lên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:
- Sao con dám... cả gan... ai cho ... Con có thể gãy cổ như chơi...
- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ...
- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!
- Thưa, nhưng mà tại Malfoy...
- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.
Draco hả hê vui sướng nhìn Potter bước theo giáo sư McGonagall.
Không biết vô tình hay cố ý, Gwy tiến tới gần Draco, huých một cái rõ mạnh vào vai cậu ta. Draco ăn đau, trừng mắt nhìn Gwy.
---------------------------------------
- Gì? Potter đấu tay đôi với Malfoy vào tối nay?
Gwy gần như hét lên với Granger. Bà thủ thư Pince cho ba đứa một ánh mắt cảnh cáo. Pansy bèn ái ngại nhìn bà.
Mà sao Gwy phản ứng dữ vậy nhỉ? Cậu ấy đâu có thân với mấy đứa đó.
Chuyện là Pansy cùng Gwy đến thư viện tìm kiếm vài cuốn sách. Hai đứa gặp Granger cũng đang ngồi trong thư viện cặm cụi làm bài, và cô bé kể cho hai đứa ( thật ra thì cô bé không muốn cho Pansy biết, nhưng con bé hứa sẽ không mách lẻo cùng sự bảo đảm của Gwy) : Potter và Weasley đã chấp nhận lời thách đấu tay đôi của Draco.
- Mình cá 10 gallons, Draco sẽ không tới. Cậu ấy chỉ muốn Potter gặp xui thôi. Nhưng chắc hai đứa kia cũng không ngốc đến mức tin Draco đâu ... nhỉ?
- Cậu đánh giá bọn họ cao quá đấy, Parkinson! Bọn họ chắc chắn sẽ đi và tôi phải tìm cách để ngăn họ lại. Thiệt tình là họ có nghĩ đến chuyện Gryffindor sẽ bị trừ điểm nếu họ bị bắt không?
Pansy cổ vũ cô bé:
- Chúc may mắn, Granger!
------------------------------------------
Tối hôm đó, Pansy cùng Theo ngồi trong phòng sinh hoạt chung thì thấy Gwy từ hành lang bước vào. Mặt cô nàng trắng bệch sợ hãi.
Pansy lo lắng hỏi:
- Gwy! Cậu sao vậy? Nhìn cậu không ổn xíu nào. Đã đến giờ giới nghiêm rồi mà sao giờ cậu mới về, mình cứ nghĩ cậu đi nghỉ từ lâu rồi?
Mặt cô nàng đơ ra nhìn Pansy. Chắc có lẽ, cô nàng còn không nhận ra sự hiện diện của con bé và Theo. Thật tình cái con bé này...
- Pan à, mình sẽ kể cho cậu nghe vào ngày mai nhé. Còn bây giờ mình muốn được nghỉ ngơi.
Cô nàng gấp gáp chạy khỏi tầm mắt hai đứa.
- Pan! Đừng lo lắng quá! Cậu ta tự có suy nghĩ riêng của mình.
Theodore an ủi con bé. Đôi mắt xám lạnh lùng nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Gwyneth.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro