chap 6 Trường Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trước một toa, cô gặp người quen...

"Harry? "Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nên cô thốt lên tên Harry. Cậu bé nghe thấy thì quay đầu nhìn lại.

"Bellezza! " Cậu ấy vui mừng khi thấy người quen.

"Ờ chào cậu, chúng ta có duyên thật" Cô bật cười (khóc) trong lòng, hài thật người cô muốn tránh nhất, cô lại tự tìm đến.

"Tớ đang kiếm một con cóc, Neville làm mất nó nên tớ giúp đi tìm hai cậu nhìn thấy chứ?" cô cười nhìn hai người.

Woa, bạn tóc đỏ kia ơi tôi biết tôi đẹp rồi nên làm ơn đừng nhìn tôi há hốc ra vậy.

"Không tớ không thấy, mà sao hôm bữa mua đũa cậu đi đâu vậy tớ muốn quay lại cảm ơn nhưng-.. " Harry ấp ứng không biết nói gì.

"Tớ bận nên về trước với cả cảm ơn làm gì tớ cũng chỉ tiện nói váy câu thôi chứ tớ cũng đâu có ý giúp hay gì đâu" Bellezza ngượng ngùng nói.

Cảm giác chả làm gì cũng được người ta cảm ơn khiến cô ngại vl.

"Xin chào tớ là Bellezza Charlotte, còn cậu?" cô quay sang chào hỏi với đầu đỏ.

"À- tớ là Ronald Bilius Weasley- ủa khoan-" Mặt cậu ấy khựng lại.

"Cậu là con gái của Cô-gái- mà- ai- cũng- biết- đấy hả!!???" Cậu ấy hét toát lên.

Thôi nào có nhất thiết phải giống Hermione vậy không?

Với cả sao cô cảm thấy mình như là con gái của chú tể hắc ám vậy, ai cũng phải ứng thái quá khi nói về mẹ cô!???

"Cậu nói vậy là sao Ron?" Harry nhìn biểu cảm của Ron mà tò mò.

"Ôi Merlin ơi, Harry đó là con gái của 'Nữ hoàng bùa chú Layla' và 'Tử thần của Hufflepuff' đấy!! " Ron nắm vai lắc Harry liên tục.

"Là người ôm bụng bầu một mình đánh bay Tử thần Thực tử và chúa tể hắc ám đấy, Harry!!!"Ron hét lên không kìm được phấn kích.

"À ờ, tớ biết mẹ tớ nổi tiếng nhưng tớ không biết nó lại thái quá như vậy" cô quay sang thì thầm với Hermione.

"Mẹ bồ tuyệt thật má, phản ứng như vậy cũng bình thường thôi" Cô ấy cười tủm tỉm nhìn thấy Bellezza đang bất lực không biết nên làm gì.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại thì  Hermione chợt hỏi.

"Bồ đang làm phép hả? Tớ coi được không?"

"Ờ.....được thôi" Cậu ấy không nghĩ nhiều mà trả lời.

Cô thì xịch sang một bên để Hermione có thể nhìn thấy rõ, cô một bên khoang tay dựa lưng bên cửa coi.

"Nó tằng hắng đọc thần chú:
Nắng trời, mật bơ, hoa cúc
Có con chuột ngu béo núc
Hãy biến nó ra màu vàng. "

Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con Scabbers vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.

Cô một bên nín cười khi nghe câu thần chú.

Nhịn nào tôi ơi, mình lớn thì phải dữ mặt mũi cho mấy đứa nhỏ. Cô thầm nghĩ.

Nhưng tiếc là Hermione không nghĩ vậy.

"Bạn có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?" Cô bé nói lia lịa không ngừng nghĩ, khiến cô bé bị hụt hơi. Cô đi tới vuốt sống lưng cho cô bé.

Nói nhiều đến nỗi không thở được là một tật xấu đấy! Cô thầm nói trong lòng.

"Bình tĩnh, không cần phải nói hết trong một hơi đâu"

Harry nhìn Ron cảm giác nhẹ cả người khi thấy mặt Ron thộn ra, chứng tỏ cu cậu cũng không học thuột lòng hết mọi cuốn sách trong chương trình học.

Ron lẩm bẩm:

"Tớ là Ronald Bilius Weasley"

Harry tiếp lời:

"Tớ là Harry Potter"

Hermione lại lần nữa hét lên:

"Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi." Cô nói xong khiến Harry bàng hoàng cả người.

"Tớ ấy hả? "

Hermione lại kêu lên:

" Trời đất! Bạn không biết gì hết sao? Nếu như tôi là bạn, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi."

Thế rồi đột ngột cô bé chuyển giọng:

"À, mà có ai biết mình sẽ ở ký túc xá nào chưa? Tôi đã dọ hỏi cùng khắp rồi, nghé nói nhà Gryffindor là chỗ tốt nhất, tôi hy vọng được vô đó. Nghe nói chính cụ Dumbledore cũng từng ở Gryffindor. Nhưng mà nhà Ravenclaw cũng không đến nỗi tệ… Thôi, bây giờ tụi tôi phải đi tìm con cóc cho Neville đã. Còn hai bạn, thay đồ đi là vừa, sắp tới nơi rồi, biết không?"

Nói xong Hermione kéo Bellezza đang cố nhịn cười rời đi.

Đến khi đi khá xa thì cô bỗng bật cười ra tiếng.

"Haha, Hermione, cậu nói đến hai người kia ngu người tại chỗ luôn, nhìn hài quá!!" Cô ôm bụng bật cười.

"Thôi nào Bellezza, bồ cũng mau thay đồ đi, bồ vẫn còn mặc đồ thường kìa" Cô bé bất lực nhìn cô.

"Rõ, thưa bà chủ Hermione" Cô giả vờ cúi chào rồi bật cười

"Thôi nào Bellezza!"

"Haha, được rồi cậu sẽ đi thay đồ chung với mình" cô kéo Hermione theo kiến con bé phải kêu oái lên.

Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuốn một sân ga nhỏ xíu, tối tăm.

Hermione run lên vì cái lạnh bất chợt, cô ấy không kìm được mà lại dựa sát vào cô để tìm hơi ấm. Thấy vậy cô nắm tay cô bé để hai bàn tay vô túi cô.

"Vậy sẽ ấm hơn nhiều, dựa sát vào cẩn thận đụng vào người khác ấy" Bellezza kéo cô lại trước khi cô ấy đâm vào một bạn học sinh nào đó

Cô thấy mặt Hermione đỏ lên khá dễ thương ấy cũng không nghĩ gì nhiều chỉ đơn giản nghĩ cậu ấy do lạnh mà thôi.

Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, cô nhìn thấy bóng dáng của người khủng lồ mà cô từng gặp khi ở ngoài tiệm đũa.

"Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?"

Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.

"Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta."

Cô kêu Hermione lấy đũa ra. Cô ấy không hiểu nhưng vẫn nghe lời cô.

"Đọc theo mình"Đôi đũa từ tay áo cô rớt xuống, cô cầm lấy, quay sang nói với Hermione.

"Lumos"

"Lumos" Cô ấy nói theo.

Đầu đũa của hai đứa đều phát ra tỉa sáng. Khiến cho học sinh xung quanh nhìn lại.

"Mọi người nếu hãy tối quá thì hãy sử dụng câu thần chú Lumos giống như vậy nè" Cô nói to để mọi người cùng nghe. Sau đó quay sang Harry và Ron đang đứng một chỗ không xa.

"Sự dụng Lumos nó sẽ giúp hai cậu nhìn rõ hơn đấy" Sau đó cô quay đầu lại đi tới lại gần bác Hagrid.

Mọi người thấy vậy thì làm theo, những Đóm sáng từ trong màng đêm xuất hiện cách nhiều khiến cho việc đi đường chở lên dễ dàng hơn. Mọi người cứ đi sau cô và Hermione, mầy người vốn đi trước cũng đi chậm lại để cho hai bạn trẻ dẫn đầu, chả biết từ lúc nào mà mọi người đều đi thẳng hàng không ai chen lấn ai, họ cứ nhìn vào ánh sáng sáng nhất ở đầu hàng. Mái tóc đen buông xả ra nên không ai nhìn thấy khuôn mắt cô chỉ thấy đôi mắt đen sáng như trời sao một cánh mập mờ.

Cô thì đi lên đầu hàng lúc nào không hay, cô đang rất hoang mang vì cái gì mà mọi người cứ nhìn chằm chằm lưng cô vậy, cô nổi hết cả da gà rồi này!

Và bác Hagrid đừng nhìn cháu với ánh mắt hoài niệm kia nữa được không, cháu có lám gì đâu mà nhìn cháu dữ thế!!

Đến khi đi ra khỏi con đường đó cô tắc cái đèn pin fake kia, mọi người thấy vậy làm theo.

Khủng cảnh trước mắt rõ ràng hơn, mọi người thấy vậy đều đồng loạt kêu một tiếng. Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Cô cũng đứng ngây người một chỗ, dù đã đọc qua nó rất đẹp nhưng cô không ngờ nhìn ngoài đời nó càng hùng vĩ và tráng lệ như vậy.

Kinh khủng thật.

Ba chữ đó hiện lên trong đầu khi cô vừa nhìn thấy lâu đài, cảm xúc như được dâng trào một cách mãnh liệt khiến cô không thể rời mắt khỏi lâu đài.

Đến khi bác Hagrid lớn tiếng chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

"Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!"

Cô nghe vậy mới hồi thần lại, kéo Hermione đang đứng đơ ra tỉnh lại, rồi hai đứa thấy thuyền của Harry và Ron nên qua đó ngồi.

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương.

Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi.

Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất.

Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn bác Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không. Bác kêu lên:

"À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?"

Neville mừng rỡ giơ tay ra:

" Trevor!"

"Thì ra nó ở đó" Cô quay sang nói cói Hermione. Cô ấy chỉ tỏ ra bình tĩnh trèo tiếp.

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của bác Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.

Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

"Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?"

Nói xong, bác Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro