18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có Tiểu Tiểu và y sư chữa trị vết thương nham nhở của Mục Trường Minh đã không có gì đáng ngại. Hắn nắm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền. Tiểu Tiểu đến gần đám người Thanh Minh để thảo luận, trong khi y sư vẫn có vẻ cần cù thăm khám cho Mục Trường Minh một cách vô nghĩa.

"May mắn là vết thương không quá nặng. Chỉ cần chú ý dưỡng thương thì sẽ sớm lành thôi." Tiểu Tiểu nói.

Nhưng y sư được mời đến lại nói: "Trên người vị đại nhân này có quá nhiều vết thương, sinh mệnh cực kỳ mong manh."

Hai lời chuẩn đoán hoàn toàn đối lập. Và tất nhiên chỉ có một người là đang nói sự thật.

 Tiểu Tiểu im lặng nhìn y sư vẫn đang liên thuyên không ngừng nghỉ về vết thương của Mục Trường Ninh. Thanh Minh xoa cằm, không biết là nghĩ gì. Lê Hoằng đã ngất đi, lý trí hoàn toàn tan vỡ ngay sau khi con tốt thí tội nghiệp này hoàn thành được màn kịch cuối cùng của mình. Bạch Thiên đứng ra, như mọi khi là người đối ngoại. Mục Trường Minh bất tỉnh nằm trên giường bệnh, thanh kiếm được gác bên đầu giường.

Việc một môn phái tục gia có thanh kiếm khắc biểu tượng Hoa Sơn cũng không phải hiếm. Nhưng đó không phải thứ mà Mục Trường Minh có thể chạm vào được.

Ta nghiến răng nghiện lợi, không cam lòng nhìn về phía Chiêu Kiệt.

Với tình hình này, có thể thanh kiếm  sẽ không bao giờ có thể đến tay của chủ nhân thực sự. 

Nhìn Chiêu Kiệt đứng đó, ta muốn lao đến lắc mạnh vào người huynh ấy.

Đó là kiếm của huynh! Chết tiệt, mau lấy lại nó đi! 

Ánh mắt Chiêu Kiệt thỉnh thoảng nhìn về phía Mục Trường Minh đang hôn mê, xuyên qua cơ thể vô hình của ta hoàn toàn không thể nghe được những lời ta nói. 

Ta ghét nó, ta ghét cái cảm giác bất lực này. Khi mọi lời nói của ta không thể chạm đến bất cứ ai, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù an nhàn tự tại làm sao ta có thể cam tâm được đây?

"Có chuyện gì vậy?" Nhuận Tông  hỏi.

Chiêu Kiệt nghĩ ngợi, tầm mắt vẫn hướng về phía thanh kiếm được gác bên đầu giường.

"Không, chỉ là... thanh kiếm đó rất đẹp."

Nhuận Tông nhíu mày, bình thường tính cách của Chiêu Kiệt không phải dạng người nhòm ngó đồ của người khác. Thế nhưng, thanh kiếm đó vốn dĩ không phải thuộc về Mục Trường Minh mà là của Chiêu Kiệt. Đó là thanh kiếm do đích thân ta chọn lựa, dựa trên mọi mong muốn của Chiêu Kiệt, vậy nên cũng không đáng ngạc nhiên khi sư huynh ta cảm thấy thích nó. 

_

Mất khoảng gần hai ngày để Mục Trường Minh tỉnh lại. 

Vốn dĩ dự tính của bọn họ là sau khi đi cùng Lê Hoằng tới Quảng Đông sẽ lập tức di chuyển về làng của ta thế nhưng sự xuất hiện của Mục Trường Minh khiến kế hoạch trì hoãn. Hơn tất cả, Mục Trường Minh có thể là người ta tiếp xúc gần nhất trước khi mất tích.

"Cô ta đã cấu kết với Tà phái!"

Đó là câu đầu tiên sau khi tên khốn chết tiệt kia nói sau khi mở mắt ra. Một lời buộc tội mà dù là phát ra từ bất cứ ai cũng không khó chịu được bằng gã nói ra. Ta lơ lửng phía sau Thanh Minh, nhìn bọn họ vây quanh Mục Trường Minh với vẻ yếu ớt giả tạo của gã.

"Tất cả là một kế hoạch được dàn dựng từ trước!"

Mục Trường Minh khốn khổ thốt lên, gã ho khan nôn ra một búng máu lên tấm chăn mỏng. Sắc mặt trắng nhợt cùng cơ thể được băng bó kín bưng, có thể nếu bản thân không phải là người bị buộc tội ta có lẽ cũng sẽ tin lời gã. Dẫu sao thì con người thường có sự thiên vị với những kẻ yếu thế và đáng thương hơn. 

Theo lời của Mục Trường Minh, vào khoảng gần hai tháng trước khi ta mất tích gã đã bị bắt cóc bởi những kẻ lạ mặt. Thời gian đầu kẻ chủ mưu không hề xuất hiện, Mục Trường Minh bị giam giữ trong một hầm ngục tăm tối nơi mà gã không thể phân biệt ngày hay đêm.

Với một thiếu chủ như Mục Trường Minh, việc bị đối xử thậm tệ ở một nơi bẩn thỉu quả là một sự tra tấn tàn nhẫn. Sau một thời gian chờ đợi, Mục Trường Minh cuối cùng cũng gặp được ta.

Theo lời gã kể, khi ta bước vào với y phục Hoa Sơn gã đã vui sướng cho rằng cứu tinh đến.

Nhưng rồi đám người đã vây bắt hành hạ gã suốt thời gian qua khom lưng cúi người trước ta, gọi ta hai tiếng 'Đại nhân', điều đó khiến gã hoàn toàn tuyệt vọng. Việc ta bắt cóc gã hóa ra lại là vì tư thù cá nhân, nhưng để đạt được mục đích ta đã sẵn sàng hợp tác với Tà phái.

"Ngươi nói là vì tư thù?" Bạch Thiên là người đầu tiên lên tiếng, ngạc nhiên lẩm bẩm.

"Đúng vậy, có vẻ như cô ấy cho rằng gia tộc của ta đã từng gây ra lỗi lầm với mình. Dù vậy, dường như đó chỉ là một hiểu lầm. Ta không dám tin tưởng, một môn đồ của Hoa Sơn có thể là một người như vậy."

Sắc mặt của mọi người trầm xuống khi từng lời buộc tội được tuôn ra. Qua lời kể của Mục Trường Minh, ta trở thành một kẻ ích kỷ sẵn sàng vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ môn phái và thậm chí là cấu kết với Tà phái vì một món tư thù không tồn tại.

Không tồn tại sao?

Ta như thể lần nữa nhìn thấy đứa trẻ khốn khổ lưu lạc đầu đường xó chợ, vốn dĩ là có nhà mà chỉ sau một đêm đã là trẻ mồ côi. Ta vẫn có thể nghe được, tiếng than khóc đau đớn phát ra từ biển lửa cào cấu vào màng nhĩ, tạo thành những vết thương dù cho mãi về sau cũng không dứt được cơn đau âm ỉ. 

Mục Trường Minh tiếp tục kể lể, về việc gã phải khốn đốn bao nhiêu khi bị giam giữ, cho đến việc ta đã hạ lệnh cho thuộc hạ tra tấn gã đau đớn thế nào.  Cuối cùng là việc gã may mắn truyền được tin tức ra ngoài, cũng tức là một dòng buộc tội được viết bằng máu trên vải chính là tác phẩm của gã.

"Nếu không phải tại hạ mạng lớn, có lẽ thực sự đã bị ma đầu hành hạ đến chết." Mục Trường Minh căm phẫn nói.

"Ngươi có bằng chứng gì?" Bạch Thiên hỏi, bọn họ tất nhiên không thể chỉ tin lời buộc tội chủ quan từ một phía Mục Trường Minh.

Mục Trường Minh đột ngột ngẩng đầu, cứ như thể gã chỉ chờ ai đó nói vậy.

Thanh kiếm luôn được gác bên đầu giường bị gã lấy ra đặt trên tay, một thanh kiếm khác đè lên thân kiếm. Thanh kiếm mà ta tỉ mỉ chọn lựa, lưỡi kiếm sắc bén, mặt kiếm như gương phản chiếu ánh mắt của mọi người. Ta linh cảm thấy điều bất ổn, khi hai thanh kiếm chà sát vào nhau nghe tiếng ken két rùng mình.

Gã muốn làm gì?

"KHÔNG! DỪNG TAY LẠI!"

Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, Mục Trường Minh giương cao thanh kiếm nọ giáng mạnh xuống thân kiếm.

Keng!

Thân kiếm gãy làm đôi, những mảnh vụn sắt sắc nhọn rơi xuống nền đất. Thanh kiếm gãy bị Mục Trường Minh vung lên, nhìn thấy thân kiếm hẹp dài rỗng vỏ bên trong đó có một mảnh giấy được giấu kín.

Mục Trường Minh lấy ra mảnh giấy, sắc mặt nghiêm trọng nói:

"Đây chính là bằng chứng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro