Chap 13 Nhậm chức trưởng môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tuyết và Vân Ẩn phi kiếm rất nhanh. Suốt quãng đường không dừng, không nghỉ, chính vì vậy mà tránh được một kiếp bị Vân Ế mai phục. Đến cuối ngày thì đã đặt chân được đến Mao Sơn.

Thiên Tuyết cứ tưởng hành trình nhận chức của mình sẽ gian nan nghìn trùng hiểm trở như của Thiên Cốt đã làm trong nguyên tác, nào là đấu võ mồm, đọ sức trên sàn đấu.

Nếu mà phải làm những chuyện mệt nhọc như vậy thì Thiên Tuyết cô đây xin hai tay dâng tặng chức vị chưởng môn này cho bọn họ.

Nhưng mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn khác.Lúc đầu các trưởng lão còn mặt nặng mày nhẹ với cô, khinh thường bộ dáng của cô.

Bằng chứng minh chính là một đệ tử mà Thiên Tuyết cô nhận định rằng có thâm niên kha khá trong phái Mao Sơn hùng hổ bước ra bảo cô phải phô diễn tài nghệ.

Các đệ tử khác trong phái Mao Sơn cũng xúm vào nói rằng họ cũng rất muốn xem chưởng môn như cô biểu diễn.

Nhưng với áp lực của quần chúng, Thiên Tuyết cô dù không muốn cũng phải xách mông đi làm khỉ.

Danh hiệu đệ tử của Trường Lưu không phải chỉ là hữu danh vô thực. Thiên Tuyết đã cho tất cả bọn họ tâm phục khẩu phục bằng tài năng của mình và bây giờ cô đang nhàn nhã trong phòng nghỉ ngơi.

Ngày và giờ đã được ấn định, thời điểm Thiên Tuyết cô nhận chức chưởng môn đã tới.

Cuối cùng quỳ gối đại điện ở giữa đối với Mao Sơn liệt tổ liệt tông đã bái tam bái. Thanh hoài đạo trưởng tự mình cho nàng treo lên cung vũ lúc sau mặc niệm tâm pháp.

Hoa Thiên Tuyết thấy vô số văn tự cùng tranh vẽ ở không trung hiện ra sau đó toàn bộ hấp thu ngưng kết tới rồi thanh hoài đạo trưởng vươn tay phải ngón cái phía trên. Tiếp theo thanh hoài đạo trưởng bay nhanh kết mấy cái Pháp ấn, sau đó hướng Hoa Thiên Tuyết mi trung tâm một chút.
Hoa Thiên Tuyết chỉ cảm thấy chấn động thứ gì ở trong thân thể mênh mông dục ra. Ấn đường lúc trước Thanh Hư đạo trưởng in lại tựa hoa phi hoa màu đỏ chưởng môn ấn tín lại lần nữa đột hiện ra tới, sấn đến Hoa Thiên Tuyết nho nhỏ mặt càng thêm thoát tục vài phần.

Phía dưới lại bắt đầu cùng kêu lên hô to, hiện tại Hoa Thiên Tuyết xem như chính thức Mao Sơn chưởng môn.

Vân Ẩn chỉ thị vội suốt một cái buổi chiều đại điển mới tính cử hành xong. Nàng đều sắp hư thoát, bụng cũng đói đến không được.

Vân Ẩn đem nàng dẫn đến nội điện đi nghỉ ngơi, sắc mặt cực hỉ, làm như không nghĩ tới nàng như thế còn tuổi nhỏ lại có thể như thế trấn định ứng đối như thế đại trường hợp. Hơn nữa nàng cử chỉ lời nói đều rất là khéo léo.

Sáng hôm sau__________^.^_^.^_^.^____

Khi mỗ nữa mất hình tượng nào đó con ngủ thì...

Cốc...cốc...cốc
" Đệ tử xin bái kiến chưởng môn" Vân Ế

"Vân Ẩn, ngươi có chuyện gì?"

"Thưa chưởng môn, các trưởng lão có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, thỉnh ngài đi cùng đệ tử một chuyến." Vân Ế cúi đầu cung kính.

Dáng vẻ nho nhã, lễ độ này, quả thật là giống hệt Vân Ẩn, chỉ có ánh mắt đầy tà khí kia là không thể che dấu được.

Hoa Thiên Tuyết gật đầu, thoáng thấy định lên tiếng, liền liếc hắn một cái sắc lẹm, sau đó cùng Vân Ế người trước người sau ra khỏi phòng.

Hoa Thiên Tuyết nhìn bóng lưng Vân Ế đi phía trước mình, bước chân đột nhiên dừng lại. Vân Ế nhíu mày nghi hoặc nhìn nàng. Chỉ thấy khóe môi nàng câu lên một nụ cười mê hoặc.

"Vân Ế a Vân Ế, đến đây đã đủ xa rồi, ngươi không cần phải giả bộ nữa, bộ dạng tiên phong đạo cốt đó không hợp với ngươi đâu."

Sắc mặt Vân Ế thoáng cái tái nhợt, ánh mắt đầy tà khí lại càng ánh lên sự hung ác, sát khí bất ngờ xuất hiện.

Hoa Thiên Tuyết thản nhiên như không để ý. Ánh mắt lộ ra hứng thú nồng đậm. "Vân Ế, chúng ta cùng nhau luận bàn đi!"

Nói rồi, lập tức xuất Hàn Băng Kiếm ra, thân thể linh hoạt xông tới, mũi kiếm xé gió hướng vào thân ảnh màu lam nhạt đứng ở đằng xa.

Vân Ế nhanh như cắt né tránh, nhíu mày nhìn lưỡi kiếm đang tỏa ra ánh sáng ngũ sắc sáng lấp lánh. Mấy ngón tay thon dài khẽ động, từng tơ máu từ các đầu ngón tay xuất hiện, quấn chặt lấy Hàn Băng.

Hoa Thiên Tuyết không hề nao núng, buông Hàn Băng, Vân Ế chỉ kịp nhìn thấy một đạo bóng dáng trắng như tuyết lướt đi với tốc độ kinh ngạc, thoăn thoắt di chuyển quanh hắn.

Trong khi hắn vẫn còn hoang mang cố gắng định hướng, Hàn Băng Kiếm lóa sáng, từng sợi tơ máu lần lượt cắt đứt rồi tan biến. Hàn Băng lao tới, đứng phía trên đỉnh đầu Vân Ế xoay tròn. Bóng dáng bạch y kia bất chợt lao lên, bắt lấy Hàn Băng, xoay người bổ xuống.

Vân Ế kinh hoàng, quên cả né tránh ra. Cho đến khi mũi kiếm đứng gần trong gang tấc, gần đến mức hắn cảm nhận được cả hàn khí tỏa ra từ thân kiếm, động tác của Hoa Thiên Tuyết lại dừng lại giữa không trung.

Một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc cất lên, Vâm Ế nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu nữ nhân đang chỉa kiếm về phía hắn bật cười khúc khích, một bộ dạng vô cùng nghịch ngợm.

Hoa Thiên Tuyết thu kiếm, đáp xuống bên cạnh Vân Ế, nhìn bộ dáng ngờ nghệch của hắn, lại "xùy" một tiếng bật cười. Tên này cũng khả ái phết!
"Ngươi...... người trêu đùa ta...." Vân Ế run run chỉ một ngón tay vào nàng, hoàn toàn không còn dáng vẻ hằm hằm sát khí như vừa nãy.

Hết ý tưởng rùi giúp mình với 😣😣😣😣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro