CHAP 2: TRAO ĐỔI SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2: TRAO ĐỔI SINH

Trời về đêm, một màu đen huyền ảo phủ kín bầu trời điểm xuyến những ánh sáng nhỏ lấp lánh. Gió tinh nghịch chui qua từng táng cây phát ra âm thanh xào xạc, xào xạc. Vài cái bóng đen nho nhỏ lướt ngang bầu trời, băng qua cánh rừng âm u rồi lại lao vút lên mất hút vào tầng thiên không u ám, bỏ lại sau màn mây mờ vài tiếng cú kêu vang vọng trong đêm khiến người ta rợn sống lưng.

Lâu đài cổ giấu mình giữa khu rừng già rậm rạp, lẳng lặng tắm ánh trăng mờ. Cửa kính phủ ít rêu xanh mơ hồ phản phất ánh đèn le lói, bên cây đèn nhỏ một cậu bé có mái tóc hơi xù đang ngẩn ngơ nhìn vầng trăng lơ lửng trên cao. Đã hơn nửa năm kể từ đêm mùa đông tuyết nhuộm trắng từng ngã đường nhưng cậu vẫn chẳng quên được khoảng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi ấy. Ngày nào Harry cũng ngồi trên chiếc cầu trượt cũ kỹ đưa mắt nhìn về phía con đường lớn chờ đợi được thấy mái tóc màu khói kỳ lạ và bóng người cao lớn đứng ngược ánh chiều tà. Thậm chí Harry đã từng hy vọng nhà Dursley có thể quăng cậu ra giữa nền trời tuyết một lần nữa, biết đâu khi tỉnh lại cậu có thể thấy ngôi nhà có nền sơn vàng ấm áp trong kí ức.

Nhưng Harry không có cơ hội, tuyết đã ngừng rơi, người cậu mong không xuất hiện và bản thân cậu cũng đã chẳng còn ở trên con đường Privet Drive nữa. Cậu đã thoát khỏi căn phòng ọp ẹp dưới cầu thang và trở thành tân học sinh của Hogwast - ngôi trường của phù thủy và pháp sư nổi tiếng nhất nước Anh.

- Harry, ngủ đi. Nếu không ngày mai cậu sẽ trễ đấy!

Không biết là người bạn cùng phòng nào của cậu lên tiếng, Harry chỉ ứng thanh một tiếng rồi lặng lẽ trở về giường, ngày mai là ngày đi học đầu tiên của cậu tại Hogwast và tất nhiên chẳng kẻ nào lại muốn có một khởi đầu không mấy tốt đẹp cho năm học mới cả.

Trong giấc ngủ say Harry đã mơ về một ngày mai tươi sáng...

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ là màu hồng. Chào đón cậu không phải ánh nắng trong veo, ấm áp mà là tiếng gõ cửa dồn dập và cơn buồn ngủ nặng trĩu đôi hàng mi.

Học sinh các nhà đã tề tụ đông đủ, từ hừng đông họ đã bị các huynh trưởng nhà mình dựng dậy sửa soạn tươm tất và bị lùa ra đại sảnh trong khi linh hồn còn đang bám víu trên cái giường ấm áp. Uể oải nhất không ai khác ngoài đám tân sinh, những cái đầu nhỏ cứ gật gù như thể một phút sau sẽ ụp thẳng xuống bàn.

- Oáp~

Ron ngáp lớn rồi nằm bẹp, may mắn là Harry đã nhanh tay kéo cái tô phía trước ra chỗ khác nếu không thì chắc hẳn cậu ta đã được rửa mặt bằng món cháo yến mạch thơm nứt mũi.

- Tại sao tụi mình phải đến đây sớm thế nhỉ?

Đôi mắt của Neville híp thành đường chỉ dài, cậu ta vừa lúc lắc thân thể vừa cố gắng dùng cái khăn tay đẫm nước chà lung tung trên người, hình như cơn thèm ngủ đã khiến Neville quên mất vị trí của những bộ phận trên cơ thể.

Người duy nhất tỉnh táo chắc chỉ có Hermione, chẳng những tỉnh như sáo, cô nàng còn hứng thú bừng bừng chia sẻ thông tin mà bản thân vừa nghe lỏm được từ các học sinh cao niên cấp.

- Mình nghe các huynh trưởng bảo rằng năm nay Hogwast sẽ có trao đổi sinh. Các cậu sẽ không tin được đâu, là học sinh trao đổi từ Thung Lũng Sương Mù. Merlin! Là Thung Lũng Sương Mù đó!

- Trời, tin vịt thôi. - Cái đầu của Ron vẫn không ngẩn lên nổi.

Nhìn vẻ khích động của Hermione, Harry có chút không hiểu.

- Thung Lũng Sương Mù là gì?

- Là một thung lũng bất định, cậu sẽ không bao giờ có thể đặt chân lên vùng đất này nếu không có sự cho phép của những người ở đấy. Theo lời đồn thì là thế.

Seamus ngồi bên trái Harry khẽ thì thầm với cậu, tuy nhiên với các giọng oan oan của anh chàng thì cũng đủ thông tin cho một vùng nhỏ lân cận.

- Đặc biệt một vài người tại xứ đó có khả năng thuần hóa rồng! Thật điên rồ, là rồng đó! Bồ tin được không? Quyển "Những vùng đất kỳ bí" đã gọi Thung Lũng Sương Mù là "giấc mơ của mọi phù thủy".

Ngồi phía đối diện, Dean cũng tiếp lời, liếc sơ cũng thấy cậu ta khá hào hứng, ít nhất là bộ dạng sắp ngủ tới nơi khi nãy đã biến mất.

Harry nghĩ rằng cậu có thể hiểu tại sao mấy người bạn của mình lại kích động tới thế. Thành thật đi, ai mà chưa từng có một giấc mơ chinh phục những con rồng to lớn, hung mãnh? Không chỉ ở thế giới phù thủy mà rồng còn cực kỳ có "số má" ở thế giới Muggle, loài sinh vật huyền bí nổi tiếng nhất mọi thời đại. Đối với thế giới phù thủy, rồng nắm vai trò là một trong những loài hùng mạnh và gây ớn lạnh sống lưng nhất. Nếu là một phù thủy cao tay ấn và đã được đào tạo kỹ càng thì hẳn nghĩ tới việc đối đầu với chúng, còn không thì hãy yêu quý tính mạng mà tránh chúng càng xa càng tốt.

- Ngoài ra họ cực kỳ ít giao tiếp với bên ngoài, số phù thủy đã đặt chân tới được vùng đất ấy thậm chí còn chẳng đủ để đếm trên đầu ngón tay. Lạy Merlin, nếu lời đồn là thật thì đây là lần đầu tiên trong lịch sử Thung Lũng Sương Mù tham gia trao đổi học viên!

Má Hermione đỏ bừng, nó cũng tỉ lệ thuận với nhiệt độ bầu không khí trên bàn ăn.

- Nếu chuyện này là thật thì tụi mình đã chẳng bị lôi đi xềnh xệch như thế!

Ron vẫn gân cổ cải và cậu ta ngay lập ăn một cú tán vào đầu.

- Nó được thông báo từ một tháng trước rồi và ngày hôm qua cũng có nhắc lại.

- Là tại mấy đứa không tập trung thôi!

Hai anh chàng vui vẻ "lấp" vào ghế trống kế bên chỗ đám học sinh năm nhất. Những cặp song sinh cùng học tại Hogwast không hiếm, nhưng cặp song sinh có màu tóc đỏ bắt mắt như vậy thì chỉ có hai người anh trai George và Fred của Ron mà thôi.

Không để mọi người tranh cải thêm nữa, giáo sư Mc.Gonagall từ tốn đi lên chiếc bục, bà đưa cây đũa của mình gõ vài cái.

- Mọi người trật tự nào!

Giọng cô rõ ràng, cương nghị. Đợi không gian yên tĩnh, cô khẽ lui lại, nhường vị trí cho cụ Dumbledore. Vị hiệu trưởng già vuốt vuốt chòm râu bạc, cụ tươi cười với tất cả học sinh.

- Chào buổi sáng các trò. Dành cho trò nào đã quên, ta xin nhắc lại một lần nữa, năm nay chúng ta sẽ có vài người bạn trao đổi sinh đến từ Thung Lũng Sương Mù. Ta hy vọng trong thời gian ở đây chúng ta sẽ có thể giúp họ có được những ký ức đáng nhớ về Hogwast.

- Trời đất! Thật kìa! Tuyệt cú!

Ron hét lớn, cánh tay nó múa may tứ tán trên không hoàn toàn quên mất bản thân vài phút trước đã bĩu môi như thế nào với cô bạn Hermione.

Tiếng hò hét vang dội xuyên các dãy bàn dài. Cùng lúc, cách cửa đại sảnh mở tung, người giữ cổng to lớn của Hogwast hối hả chạy vào.

- Cụ Dumbledore, họ đã tới.

- Cảm ơn anh, Hagrid! Nào mọi người, hãy cùng chào đón những người bạn mới của chúng ta!

Học sinh các dãy bàn đồng loạt đứng lên ngay ngắn, dành những tràn vỗ tay nhiệt liệt cho những trao đổi sinh đang tiến vào. Anh chàng đi đầu có dáng người cao, trông qua khá săn chắc, tóc vàng nhạt hớt cao, trông khá phóng khoáng và năng động. Theo sau là hai cô gái, người lớn hơn có mái tóc xanh lá đậm và cô bé nhỏ nhất sở hữu mái tóc màu xám khói. Họ mặt trang phục của Hogwast nhưng nó không có màu sắc đặt trưng của từng nhà, cài bên ngực trái một cái huy hiệu hình đồng hồ các bắt chéo.

Khi họ lướt qua, tim Harry đập mạnh. Cậu thấy rồi, cô bé có mái tóc xám quen thuộc trong trí nhớ. Là Giselle, cô bạn nhỏ cậu vẫn luôn mong được gặp lại.

- Nè, Ron, bồ thấy không? Là cậu ấy, cậu ấy đó!

Cậu khích động mà nắm lấy bả vai của Ron, một tay chỉ về phía cuối đoàn trao đổi sinh.

- Cái người mà bồ hay nhắc á hả? Tất thối Merlin! Bồ chưa bao giờ nói với mình bồ có một người bạn đến từ Thung Lũng Sương Mù!

- Thì mình cũng mới biết mà!

Các học sinh trao đổi đã tiến đến gần cụ Dumbledore, cụ dang tay, tặng cho anh chàng đi đầu một cái ôm nồng nhiệt.

- Nào mọi người, ta xin được giới thiệu với các trò, từ bên trái qua lần lượt là Ryder Charles - năm hai, Xavia Norinasta - năm bốn và Giselle Griselda - năm nhất.

Trong tiếng vỗ tay, cô Mc. Gonagall đem ra một cái hộp bằng thủy tinh xanh đựng vài mảnh da dê.

- Các con có bốn năm sinh sống và tìm hiểu Hogwast. Theo yêu cầu từ Thung Lũng Sương Mù, để hiểu rõ từng học viện theo nhiều góc nhìn, mỗi năm các con sẽ được gửi ngẫu nhiên đến một học viện. Ta hy vọng đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ đối với các con. Và giờ...

Đôi mắt sáng cửa cụ đảo quanh, chốc lát sau cái hộp đã được đưa tới chỗ Ryder.

- Con trai, bắt đầu từ con, lấy một cái đi nào.

Cúi người cảm ơn vị hiệu trưởng, Ryder bước lên, nhanh chóng lấy một mảnh da dê rồi đưa lại nó cho ông. Cụ Dumbledore nhận và cầm nó xa xa để có thể đọc rõ mà cả sảnh đường thì gần như nín thở để lắng nghe.

Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:

- Học viện đầu tiên, Gryffindor!

Bầu không khí yên lặng đến tiếng kim rơi cũng nghe nhanh chóng bị thổi đi mất tăm mất tích, chỉ còn lại nhà Gryfindor đang vỗ tay hăng như đánh tiết gà, hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:

- Tụi mình có trao đổi sinh! Tụi mình có trao đổi sinh rồi!

Dặn dò hai người còn lại chút gì xong, Ryder sải bước về dãy bàn Gryfindor, huynh trưởng Percy lập tức đứng dậy, nồng nhiệt bắt tay.

Người thứ hai là Xavia, không như màu tóc xanh nổi loạn, chị ấy mang phong thái điềm đạm và từ tốn, hoàn toàn phù hợp với kết quả từ lá thăm của mình.

- Ravenclaw!

Chỉ còn lại người cuối cùng, cả sảnh đường lại rơi vào trầm lặng. Harry lặng lẻ cầu nguyện :"Gryffindor! Gryffindor! Làm ơn ...". Harry âm thầm cầu khấn có thể chung nhà cùng Giselle, ngay cả cái áo đang mặc không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi cậu cũng không hề để ý. Thế rồi một câu của cụ Dumbledore làm cậu bé mém chút thăng thiên.

- Slytherin!

Harry trợn tròn mắt, đông cứng tại chỗ mà nhìn cô bạn bước về hướng dãy bàn của tên bạch kim đáng ghét.

"Slytherin? Thế quái nào lại là Slytherin được?"

Đáng tiếc, dù Harry cảm thấy thế nào thì cô gái nhỏ cũng đã ngồi xuống dãy bàn treo cờ xanh lục mất rồi. Cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà mà thất hồn lạc phách, không hề biết rằng ở dãy bàn đối diện có một ánh mắt thích thú đang hướng về mình.

****

- Này, đang nhìn gì thế?

Một cái đầu bạch kim chải chuốt bóng lưỡng thình lình chắn ngang tầm mắt của Giselle và chủ nhân của nó là một thằng nhóc với khuôn mặt sắc nhọn, nước da nhợt nhạt.

- Để xem... À, đang nhìn "đầu thẹo" sao, cô Griselda?

Dường như không có ý định chờ người đối diện đáp lại, thằng bé đã tự độc thoại luôn.

- Chậc, đúng là Chúa Cứu Thế, nổi tiếng ghê ha? Lời khuyên cho cô đây, đã vào Slytherin thì hãy tránh xa lũ Gryffindor ngu đần đó ra, nhất là thằng "đầu thẹo". A! Còn tụi Máu Bùn bẩn thỉu nữa.

"Máu Bùn", một từ miệt thị những phù thủy xuất thân Muggle và khi nó được nhắc bằng cái giọng xấc xược của cậu nhỏ thì lại càng chói tai gấp bội. Nhưng nhìn cái đầu bạch kim lắc lư trước mặt, não Giselle chợt nảy số và dường như cô khá thích thú với cái bóng đèn vừa loé lên trong đầu.

- Nếu tôi không lầm thì cậu là Draco Malfoy đúng không? Hân hạnh được gặp cậu.

Một cánh tay chìa ra phía trước, Draco nhướng mày đắc ý, cậu đưa tay đáp lại.

- Cũng biết điều đấy. Cô ở trong cái thung lũng ấy chắc ít được ra ngoài lắm ha. Rồi cô sẽ gặp những gia đình phù thủy sang trọng, cao quý hơn. Chuyện đó tao giú-

Chưa dứt câu, Draco đã khựng người khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ làn da người đối diện. Theo phản xạ, cậu muốn rút tay ra nhưng nó đã bị siết chặt. Cái bàn tay gầy gò, trắng nhợt thiếu sức sống của con bé kia mạnh tới kì lạ.

- Cám ơn ý tốt của cậu, cậu Malfoy. Tôi xin được giới thiệu lại một chút nhé. Tôi là Giselle Griselda và...

Hai mắt mở trừng trừng nhìn khuôn mặt với nụ cười có phần tà mị đang từ từ áp sát, Draco cảm thấy từng sợi lông như dựng ngược vì cơn rợn người khi vài lọn tóc ma sát vào da mình. Con bé kia thì thầm bên tai cậu bằng cái giọng trêu ngươi đáng đánh đòn lẫn sự thích thú không hề che giấu.

- Tôi là một "Máu Bùn"!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro