Part 12: Nobara-san!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Và thế là, cuộc gặp gỡ giữa Fushiguro-kun và Itadori-kun đã hoàn tất!] Nó tự hào vỗ tay một cái khi đang ngồi khoanh chân trong căn phòng của chính nó. Sazuna vừa mới trở về phòng cũng như thay bỏ bộ đồng phục trong khi Megumi chắc giờ này đang chợp mắt qua ở căn phòng bên cạnh. Mỉm cười tự nhủ phải giữ im lặng, nó lăn lộn mấy vòng trên giường trước khi dừng lại vì tiếng nói chuyện đang dần dần lớn hơn ngoài hành lang.

Một tiếng cạnh cửa vang lên ở phòng bên cạnh. Và giọng nói của Satoru cùng Yuuji vang lên qua lớp tường. Nó vứt bỏ chiếc gối mà nãy giờ nó nằm lên hào hứng chạy ra. Yuuji cùng Satoru quay đầu lại và bắt gặp nó đang cười tươi đứng bên cạnh cánh cửa.

"Olala...Ra là cậu ở ngay bên này sao." Sazuna vui vẻ nói khi giơ một tay ra. "Tớ là Mitsukashi Sazuna! Giúp đỡ nhau nhé!"

"Rất vui được gặp! Tớ là Itadori Yuuji!" Yuuji hào hứng nắm lấy bàn tay nó. Sazuna sau đó hướng mắt lên ông thầy bên cạnh, nói nhỏ:

"Sensei, thầy định dàn xếp với Cao tầng như thế nào vậy?"

Trong khi Yuuji ngớ người ra, không hiểu hai người trước mặt đang nói đến điều gì thì Satoru xoa nhẹ mái tóc đen của nó, trấn an:

"Không có gì đâu. Họ sẽ không dám làm điều gì đâu." Quả nhiên Satoru đã nghe được cuộc trò chuyện mấy hôm trước giữa nó và các anh chị năm hai.

"Nhưng...họ có thể sẽ chớp lấy bất cứ cơ hội nào." Nó lo lắng nói. Câu hỏi này chứa đựng sự lo lắng từ cuộc trò chuyện lúc trước và cả những gì nó nhớ về từ cuộc sống lúc trước. Có vẻ Satoru cảm nhận được nỗi lo lắng của nhỏ dành cho thầy. Nó thoáng thầy Satoru mỉm cười trước khi thầy ấy vui vẻ quàng tay qua vai nó mà kéo xuống khiến Sazuna la lên. Nó nhìn lại ông thầy trước khi phì cười

[Mình cả nghĩ quá rồi...]. Nó cười tươi nhìn về trước mà không biết sau tấm bịt mắt ấy, đôi mắt Lục nhãn đang nhìn nó, không hề có ý vui vẻ.

"A Fushiguro-kun!" Sazuna giơ tay lên chào cậu bạn vừa mới bước ra. Đưa tay lên mái tóc xù, cậu ta chán nản nhìn lên Yuuji đang cười tươi và cả Satoru đang quàng cả cánh tay qua người nó.

"Hai người, tôi sẽ giết cả hai nếu hai người còn làm ồn ngoài hành lang nữa đấy"

"Oke luôn!" Sazuna cười khúc khích trước khi nắm chặt lấy cổ tay mà Satoru quàng qua người mà vật xuống. Bất ngờ trước cú ra đòn nhanh nhẹn của nó, Satoru chống 2 chân xuống đất và di chân ra xa trong khi nó phủi tay đi. Satoru cười vui vẻ khi thầy ấy quay lại nhìn cả 3 đứa sau:

"Sazuna-san! Em học thực sự nhanh đấy!" Thầy dơ ngón cái lên khi Sazuna cười toe toét. "Dù sao thì là thế đấy. Quan trọng hơn, chúng ta sẽ ra ngoài vào ngày mai. Chúng ta sẽ đi đón học sinh năm nhất thứ 4!"

------------------------------------------------------

"Tôi là Itadori Yuuji! Tôi đến từ Sendai!"

"Tôi là Fushiguro Megumi."

"À...tớ là Mitsukashi Sazuna." Nó giật mình nói trước khi lại nhìn chằm chằm vào Nobara.

"Thật là một môi trường xui xẻo." Nobara xì ra với vẻ chán nản.

[Cô ấy chẳng thay đổi gì cả so với nguyên tác.] Nó nghĩ vậy trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nobara. Xui xẻo thay, Satoru đã chú ý đến ánh nhìn kỳ lạ của nó.

"Sazuna-san? Em đang nhìn cái gì đấy?" Nó giật mình nhìn lên, nhưng ánh mắt của Satoru đã bắt kịp được khoảnh khắc đó. Mà chắc chắn nhỏ chỉ giật mình khi bất chợt bị Satoru xen vào dòng suy nghĩ vì khi đó, Satoru nhận ra nó nhìn vào Nobara, chính xác hơn là phần chân.

"Sensei?" Nó ngước lên. "Sao cô ấy có tất chân mà em không có vậy? Em nghĩ đó là một ph-"

Sazuna dựng mắt lên khi thấy Satoru nhanh chóng di chân ra xa.

[...]

Sazuna thở ra một hơi dài trước khi nhìn lên tòa nhà bỏ hoang cũ kỹ trước mặt. Yuuji và Nobara đã vào đó được 5 phút và bây giờ nó cùng Megumi và Yuuji đứng đợi bên ngoài. Nó nhìn xuống tà váy ngắn.

[Các nhân vật trong Jujutsu Kaisen thường được Gege-sensei vẽ ăn mặc rất kín đáo.] Nó có cảm giác tà váy ngắn này, mặc dù rất nhỏ nhoi, nhưng đã đánh dấu nó như một kẻ không thuộc về thế giới này.

Mặt nó thoáng chốc nỗi buồn bã trước khi nó lắc đầu.

[Chả biết cái tính lo xa này của mình bắt đầu từ đâu nữa...Chỉ cần mua là được mà. Lại tốn tiền túi rồi.] Nó vươn vai và quay sang hai người bên cạnh. Megumi thì có vẻ đang tập trung suy nghĩ về điều gì đó trong khi Satoru đứng bên cạnh khẽ ngân nga mấy giai điệu lạ hoắc trong cuống họng.

Tiếng kính vỡ vang lên từ phía trên. Cả ba người ngước lên và thấy một con Nguyền quái phóng vù ra khỏi lớp cửa kính. Sazuna cùng Satoru thản nhiên không thay đổi tư thế, trong khi Megumi đứng dậy:

"Em nên thanh tẩy nó."

"Không cần đâu, Fushiguro-kun." Sazuna vẫn dán chặt mắt lên con quái vật, khẽ cười. "Cô ấy đủ điên mà."

Trong khi Megumi nhìn sang nó bằng ánh mắt thắc mắc, nó chỉ tay lên. Nhanh chóng, con Nguyền quái phát ra những tiếng kêu đau đớn với những gai nhọn đâm xuyên qua lớp thịt, dần dần cháy xém và rớt xuống đất.

"Ngon. Em ấy đủ điên đấy."

Và sáng hôm sau, thức dậy sau cơn ác mộng mà Sazuna đã phải dần dần thay đổi để làm quen, nó chợt nhận ra ở đầu giường nó có hai hộp hình vuông để ngay ngắn.

Dụi mắt 1 cái, nó nhìn chằm chằm vào hai vật thể lạ. Có lẽ hôm qua, Sazuna sau bữa ăn với cả bọn đã lao ngay lên giường mà quên khóa cửa (mà chính xác là nó chẳng cần vì học viện có kết giới bao quanh). Thế nên mấy hộp này có lẽ đến từ một trong những người bạn của nhỏ.

Sazuna lê người đến gần. Khẽ nheo mắt nhìn kĩ lại hai chiếc hộp vẫn im lìm tại chỗ như trêu ngươi nó, nó vói lấy chiếc hộp trên cùng một cách thận trọng. Chiếc này có màu trắng, lớn hơn chiếc màu đỏ bên dưới.

Sazuna, bằng tất cả sự tập trung, khẽ mở hé nắp chiếc hộp. Một thứ gì đó cũng màu trắng nằm gọn gàng trong lớp nệm. Tay cầm chiếc nắp hộp đã được mở ra còn đang đứng khựng lại trong không trung, đôi mắt xanh dương nhìn chằm chằm vào lớp vải trắng bên trong. Một cặp tất chân dài. Nó giơ đôi tất lên với ánh mắt không thể tin được. Vội vã, nó hào hứng mở nốt chiếc hộp còn lại. Một chiếc tất khác với màu đen giản đơn, hệt như của Nobara.

Nó ngả lưng ra sau, khẽ kêu lên sung sướng khi lần đầu được nhận quà ở thế giới này. Ở cuộc sống trước, nó chỉ nhận được quà sinh nhật của bố mẹ đến năm 10 tuổi. Lớn lên, do không có bạn bè nên nó cũng hầu như không để tâm lắm về việc được người khác tặng quà và giờ đây, nó vui thích hưởng thụ cái thú vui được tặng quà này một lần nữa sau một khoảng thời gian dài.

Nhưng ngay sau đó, một câu hỏi bật ra mà nãy giờ nó không nhận ra.

Hai gói quà này là từ ai?

Nó khoanh tay, nghiêng đầu khi nhìn vào hai đôi tất trước mặt.

[Í? Đôi màu trắng có gì đó kìa?] Nó tò mò nhìn vào phần trên cùng của chiếc tất màu trắng.

Một dòng chữ cách điệu "Gojo Satoru~" bằng chỉ đen nổi bật nên nền vải trắng.

[......]

[Sensei......] Nó cạn lời trước độ mặt dày của Satoru.

"Nhưng cái còn lại...không thể nào cũng là của ổng được..." Nó nhìn lại sang đôi tất màu đen và may mắn là nó không có dòng chữ nào cả.

[Đúng là mình có phàn nàn với thầy ấy vào ngày hôm qua...nhưng có vẻ Nobara và Yuuji không để tâm đến chuyện đấy...]

Chỉ còn một người nữa thôi. Nhưng cái chuyện người ấy tặng quà nghe hoang đường ghê...

Nó khẽ mỉm cười. Ít nhất thì, cậu ấy đã thay đổi rồi...

Mà không biết được rằng, đây là khoảng thời gian gió lặng cuối cùng trước loạt bão giông....

...

"Sazuna-sa-!!!"

"Kệ ổng đi, Megumi-kun. Tí nữa tớ sẽ giết ổng."

-----------------------------------------------------------------

Hai chap xàm xàm chào mừng hai thành viên mới >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro