Chương II: Hạm đạm hương tiêu thúy diệp tàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Địa giới Vân Mộng.

   Lam Trạm từ từ hạ xuống sợ người trong lòng tỉnh giấc. Dọc đường vì lo lắng mà Ngụy Anh bắt y ngự kiếm liên tục không nghỉ. Y thì không sao, chỉ sợ thân thể mới kết đan chưa bao lâu của Ngụy Anh không chịu đựng được nên cố tình đáp xuống một trấn nhỏ để hắn nghỉ ngơi chốc lát rồi mới tới Liên Hoa Ổ. Khuôn mặt không chút cảm xúc nhưng nơi đáy mắt lại vạn phần lo âu. Nếu ở nhà không có việc gì, thật muốn đánh cho hai người kia một trận. Từ biên ải về tới Vân Mộng cách nhau cả ngàn dặm, lại còn hại ái nhân của y lo lắng khôn nguôi. Tội này đáng đánh.

   Vừa đặt chân xuống trấn, người dân xung quanh liền nhìn y đầy căm phẫn, hận không thể nhào tới mà băm y thành ngàn mảnh. Trước kia chỉ có tà túy, hung thú,... trước khi bị y tiêu diệt mới dùng ánh mắt này nhìn y, chưa bao giờ những người bình thường dùng ánh mắt này nhìn y. Không những thế toàn bộ người dân nơi đây chỉ mặc đồ trắng, ngoài ra từ đèn lồng đến cờ hiệu cũng toàn một màu trắng. Tuy rằng người Lam gia lúc nào cũng mặc đồ trắng nhưng còn cảm thấy có sinh khí còn ở đây thì thật tang tóc. Trong lòng có chút băn khoăn, y liền bước tới quán trọ gần đó, trước tiên tìm chỗ để Ngụy Anh nghỉ ngơi rồi sẽ tìm hiểu sau. Vậy mà bị chặn cửa không cho vào, lần đầu tiên trong đời Hàm Quang Quân bị người khác chặn cửa. Tất cả các quán trọ trong trấn cũng vậy, ngay đến cả quán ăn ven đường cũng không muốn cho y ngồi xuống dường như sợ hai người bọn họ làm bẩn mất cửa hàng của mình. Lòng vòng một hồi đã đi hết trấn, Ngụy Anh tỉnh dậy mơ màng nhìn hắn hỏi nhỏ:

   - Đã tới Vân Mộng rồi sao? Sao không gọi ta dậy? Nào nào, mau thả ta xuống. Lam nhị ca ca, ngươi bế ta như vậy không thấy mệt sao.

   - Không mệt.

   - Được rồi, chúng ta kiếm chỗ nghỉ chân đã. Ta đói rồi, thực sự rất nhớ đồ ăn Vân Mộng. Sau đó sẽ về Liên Hoa Ổ tìm sư muội của ta.

   - Ân.

   - Mà sao ở đây người ta lại treo nhiều đèn lồng trắng vậy? Đang có đại tang sao? Hay là nơi này học phong cách Lam gia.

   - ...

   Tuy chỉ là một câu bông đùa nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút kỳ quái. Hai người đi tới tửu quán gần đấy, bên ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng mỗi người đang đeo đuổi một suy nghĩ khác nhau.

   - Ông chủ, cho ta một...
   Lời nói chưa kịp thốt ra liền bị chặn lại.

   - Đi, đi, đi, các ngươi mau đi. Ta không bán hàng cho người nhà họ Lam.
Ông lão râu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, vết chân chim ở đuôi mắt cho thấy rõ dấu vết của thời gian, tuy vậy tay chân vẫn còn nhanh nhẹn ngăn hai người ở cửa ra sức xua đuổi. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:

   - Há... Lão bá à, ta chưa xưng họ sao người khẳng định ta họ Lam?

   - Ngươi không phải nhưng kẻ đi cùng ngươi chắc chắn phải. Hai ngươi nhanh đi, đừng làm phiền ta...

   - Người thật tinh mắt a. Nhưng sao lại không bán hàng cho người họ Lam. Ở đâu ra cái đạo lý này?... Đến đạo lữ của tông chủ Vân Mộng Giang thị cũng họ Lam thì sao lại không bán hàng cho họ Lam. Hay do Giang tông chủ của các ngươi giận lẫy đạo lữ đưa ra cái yêu cầu kỳ quái này?...
   Lời này nói ra khiến ông lão tức giận, bao nhiêu kìm nén như được thể bốc ra lớn tiếng nói:

   - Lam gia các người đã làm gì? Không thấy thẹn hay sao mà đến đây nói đạo lý? Ngươi còn dám nhắc đến tông chủ của chúng ta? Người Vân Mộng chúng ta chỉ hận không thể giết hết người nhà họ Lam các người... Đáng tiếc chúng ta chỉ là dân đen thì làm sao địch nổi người tu tiên...
   Càng nói càng loạn, lời nói của lão nhân kia khiến cho hắn càng lúc càng không hiểu gì, rối tinh rối mù.

   - Lão nhân gia, người nói vì sao lại có thái độ như vậy. Rốt cuộc Lam gia đã làm gì Vân Mộng để người hận đến tận xương tủy vậy?

   - Ngươi không biết hay giả vờ không biết? Giang tông chủ vì ai mà chết? Còn không phải do trời quang trăng sáng Trạch Vu Quân của các người hại chết sao?...

   - Lão nhân gia, người nói lại ta nghe, cái gì mà Giang Trừng hắn chết, cái gì mà Trạch Vu Quân hại chết... Người có nhầm lẫn gì không vậy?

   - Là tên Lam Hi Thần đó hại chết Giang tông chủ. Có nói cả trăm lần thì ta cũng nói vậy. Còn bây giờ hai người mau cút nếu không có liều cái mạng già này ta cũng phải đuổi các ngươi đi...
   Trời đất quay cuồng, lời này nói ra so với cảm giác năm xưa phẫu đan ra cho Giang Trừng hay lúc phản phệ vạn quỷ cắn xé cũng không sao bì được. Lần trước trở lại, hắn thấy Lam Hi Thần đối xử với Giang Trừng rất tốt, rất ôn nhu, thậm trí có thể coi là sủng, chỉ hận không thể bắt Giang Trừng về Lam gia không cho hắn gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Vì thế làm sao có thể hại chết Giang Trừng được. Chuyện này hắn không thể nào tin tưởng được, hẳn là Giang Trừng muốn hắn trở về nên tung tin đồn trêu đùa hắn,muốn chỉnh hắn đây mà làm sao hắn có thể dễ bị lừa tới vậy. Cười nhạt một tiếng, giọng nói có chút run rẩy nói:

   - Haha.... Lão nhân gia, ngài đang đùa ta đúng không? Lam đại ca,... Lam đại ca hắn thương Giang Trừng còn không hết sao có thể....

   - Ta đùa ngươi? Ngươi nghĩ người Vân Mộng chúng ta rảnh rỗi tới mức lấy chuyện này ra đùa sao? Là kẻ nào nói Giang tông chủ tu ma? Là kẻ nào nói Giang tông chủ ám hại Kim Quang Dao? Là kẻ nào dẫn tiên môn bách gia vây bắt Giang tông chủ? Là kẻ nào dồn Giang tông chủ đến Dạ Đài nhai khiến ngài bỏ mình, thân xác không tìm được? Là Lam Hi Thần, Lam Hi Thần, Trạch Vu Quân, tông chủ Cô Tô Lam thị.
   Nói xong lời này, ông lão khuỵu xuống bật khóc. Nhìn khuôn mặt khắc khổ đang ngồi gục trước mặt mình, tiếng nức nở như cào xé tâm can khiến người ta thương tâm cực độ. Phải kính trọng người đó như thế nào mới có thể có biểu hiện như vậy... Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngơ ngác, ông lão nói tiếp, giọng nói kèm theo sự xót xa.

   - Giang tông chủ từ nhỏ đã khổ, mới mười mấy tuổi gia đình mất hết, cơ nghiệp sụp đổ. Một thân một mình gây dựng lại Vân Mộng, gây dựng lại Giang gia. Không những vậy, ngài không hề áp bức chúng ta, lo lắng cho người Vân Mộng chu toàn. Ai không có việc làm ngài giúp cho sinh kế, ai không có nơi ở ngài giúp một mái nhà, trẻ không được học chữ ngài xây nhiều trường học... Sông nước không ổn định, ngài ra tay trị thủy nạo vét kênh mương xây dựng đê điều. Tà túy quấy rầy, ngài cũng tự mình diệt trừ không quản nguy hiểm. Nếu không có ngài Vân Mộng làm sao phồn vinh, làm sao phát triển đến vậy. Đối với người Vân Mộng ngài là cha mẹ tái sinh. Thế nhưng qua bao nhiêu năm cũng chỉ có mình ngài chống đỡ. Cứ ngỡ,...cứ ngỡ đến cuối cùng ông trời thương xót cho ngài một chỗ dựa. Ngày ấy khi biết tin ngài có đạo lữ lại còn là gia chủ Lam gia ngươi có biết chúng ta vui mừng cỡ nào. Ai cũng vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc thay cho ngài, cũng cho rằng đó là phúc phần ngài ấy đáng được hưởng. Thế nhưng trớ trêu thay, tạo hóa trêu ngươi, ai mà ngờ được...

   - Ta không tin, hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy. Lam Trạm, mau đưa ta đến Liên Hoa Ổ. Ta chắc chắn ta mà về tới hắn lại xua Tiên Tử ra đuổi ta. Đi thôi...
   Ngụy Vô Tiện gấp gáp quay sang, hai người vội vã ngự kiếm thẳng tới Liên Hoa Ổ. Bỏ lại lão nhân đang nức nở kia. Hắn không tin, bất cứ thứ gì hắn nghe được trong thời gian qua hắn đều không tin, nhất định đây không phải sự thật. Chắc chắn Giang Trừng đang chỉnh hắn, chắc chắn mấy người ở biên ngoại cũng như cả cái trấn nhỏ này đều được Giang Trừng thuê để diễn trò trêu hắn. Nếu bây giờ về tới Liên Hoa Ổ, Giang Trừng sẽ cười khỉnh, và ném cho hắn một câu:

   - Ngụy Vô Sỉ, ngươi cũng có ngày bị ta lừa.

   Đúng, chắc chắn là như vậy, bây giờ phải về Liên Hoa Ổ không được chậm trễ.

...

..

.

   - Lam Trạm, nhanh một chút đi. Ta chắc chắn mọi chuyện vừa rồi là lão nhân gia trêu đùa chúng ta. Giang Trừng hắn sao có thể dễ dàng chết như vậy được. Hơn nữa Lam đại ca cực kỳ tốt với hắn, nhất định mọi chuyện này là hắn bày ra trêu chọc ta. Nhất định là thế.
   Liên Hoa Ổ ở trung tâm của Vân Mộng, vì thế từ địa giới Vân Mộng nếu ngự kiếm nhanh cũng phải mất tới nửa canh giờ nhưng Ngụy Vô Tiện hắn hiện tại rất gấp. Hắn muốn ngay lập tức có mặt ở Liên Hoa Ổ, ngay lập tức có thể nhìn thấy Giang Trừng mặt mày phởn phơ nói ngươi bị ta lừa rồi hoặc nghe được chủ sự báo Giang Trừng đang đi săn đêm hay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ mọi chuyện kia đều là tin đồn nhảm.

   - Ngụy Anh, bình tĩnh...

   - Ta bình tĩnh sao được, chắc chắn chút nữa hắn sẽ xua chó đuổi ta, ngươi nhớ bảo hộ ta.

   - Ân...
   Dù cho có Lam Trạm bên cạnh nắm chặt tay mình, trong thâm tâm vẫn tự nhủ tất cả những điều vừa nghe thấy là giả, hắn cũng không tránh khỏi từng cơn rùng mình. Là hắn sợ, hắn sợ những lời kia toàn bộ là thật. Hắn sợ lại thất hứa một lần nữa, lời hứa trở thành Vân Mộng Song Kiệt với Giang Trừng hắn đã không thể làm được, nếu như Giang Trừng có mệnh hệ gì thì hắn lại thất hứa với Ngu phu nhân.

   Liên Hoa Ổ một màu tang tóc bao trùm, môn sinh Giang gia không mặc tử y thay vào đó là màu trắng thuần. Đèn lồng cờ hiệu màu tím cũng đã được chuyển sang màu trắng. Không có tiếng ồn ào cãi vã của môn sinh cũng không có tiếng quát nạt của ai đó,... Yên tĩnh đến lạ thường, thê lương đến lạ thường. Cho đến khi đặt chân xuống đất, toàn bộ kiếm của môn sinh đã chĩa thẳng vào hai người. Kim Lăng bước lên nhìn chằm chằm vào hai người họ hỏi:

   - Ngụy Vô Tiện, ngươi đã về rồi sao? Ngươi về dự đám tang cậu ta? Hay về dự hỷ sự của Trạch Vu Quân?

   - A Lăng, đã sảy ra chuyện gì? Ngươi nói vậy có ý gì?
   Hắn ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi khuôn mặt còn non nớt nhưng đã trùm lên mình sự già dặn, mặt mày nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp, bước đi trầm ổn. Đây liệu có phải bộ dạng khi xưa Giang Trừng phải khoác lên để gây dựng lại Giang gia? Hắn không nhớ rõ. Khi đó hắn không ở cạnh Giang Trừng, khi đó chính hắn đã quay lưng với Giang Trừng, khi đó hắn bỏ lại Giang Trừng một mình chống đỡ.

   - Ha, ngày mười lăm tháng tám chẳng phải là ngày hôn sự của Trạch Vu Quân diễn ra sao. Ngươi không không về Vân Thâm Bất Tri Xứ đến Liên Hoa Ổ làm gì?
   Lời này nửa đùa cợt, nửa oán thán khiến cho đầu óc Ngụy Vô Tiện càng loạn.

   - A Lăng, đừng đùa nữa. Giang Trừng hắn không thích đùa như vậy đâu.
   Lời nói có chút gấp gáp, loạng choạng bước đến nắm lấy cổ tay người trước mặt hỏi:

   - A Lăng, cữu cữu của ngươi ở đâu? Sao các ngươi lại ăn mặc thành cái bộ dạng này, có tin hắn biết được sẽ đánh gãy chân các ngươi không.
   Nghe xong lời này trên mặt tất cả môn sinh đều lộ ra sự bi thương cùng tức giận, tay cầm kiếm xiết chặt đến mức lộ ra cả khớp xương. Kim Lăng một thân áo tang, đầu tóc có chút rối loạn, vành mắt đỏ hằn lên những tia máu, tức giận vung tay thoát khỏi Ngụy Vô Tiện.

   - Nếu bây giờ cữu cữu có đánh gãy chân ta, thì ta cũng vui vẻ cam lòng chìa cái chân này ra cho người đánh. Ngươi hỏi cữu cữu ta ở đâu à? Cữu cữu của ta, tông chủ của Vân Mộng Giang thị người hiện giờ đang ở dưới Dạ Đài nhai, một tháng qua chúng ta cật lực tìm kiếm cũng chỉ tìm được Tam Độc. Mà Tam Độc lại không có linh khí, tiên kiếm không còn linh khí thì ngươi biết tại sao rồi đúng không? Là chủ nhân của kiếm đó đã không còn nữa... Là cữu cữu đã chết hơn nữa hồn phách còn không thể chiêu về. Ngươi đã nghe rõ chưa.

   - A Lăng, ngươi nói cái khỉ gì vậy. Ngươi trêu đùa ta đúng không?

   - Ta sao phải trêu đùa người. Hơn nữa đừng có tùy tiện gọi ta A Lăng, chỉ cữu cữu mới được phép gọi ta như vậy.
   Nói rồi đẩy mạnh Ngụy Vô Tiện khiến hắn chao đảo ngã về phía sau cũng may Lam Trạm đỡ được hắn. Có chút tức giận thể hiện trên khuôn mặt, thanh âm lạnh lùng cất lên.

   - Đừng làm càn.

   - Hàm Quang Quân, ngài sinh khí sao? Ngài định giáo huấn ta sao? Xin hỏi ngài lấy thân phận gì giáo huấn ta? Là đạo lữ của hắn, hay là đệ đệ của Trạch Vu Quân đạo lữ của cữu cữu ta, người hại cữu cữu ta chết mất xác.

   - Ngươi...

   - Ta nói cho ngài biết tuy là bậc tiền bối nhưng ta đường đường là tông chủ Kim gia, là gia chủ một nhà, người có thể giáo huấn ta chỉ có trưởng bối trong tộc cùng với cữu cữu. Không đến lượt ngài...
   Lam Vong Cơ quan sát đứa trẻ trước mặt. Trước kia khi gặp y luôn tỏ ra sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào y. Mấy năm gần lên làm gia chủ Kim Lăng đã ra dáng, trầm ổn hơn nhiều, việc trong tộc cũng có thể tự giải quyết không cần Giang Trừng hỗ trợ. Hơn nữa, Giang Trừng giáo dục rất nghiêm, nhất là về lễ nghĩa. Cho dù nói lời không lưu tình, nhưng đối với các bậc tiền bối chưa bao giờ tỏ ý bất kính đều là lấy lễ mà đáp. Về mặt này, y cảm thấy có chút khâm phục Giang Trừng. Vậy mà hôm nay, ngôn ngữ lời nói của Kim Lăng đều không có chút nào nể nang.

   - Rốt cuộc có chuyện gì mau nói ta biết. A Lăng nói cho ta biết...

   - Được. Để ta nói cho ngươi biết... Tháng trước Lam Hi Thần gửi thư đến gia chủ các nhà nói cậu ta tu quỷ đạo, cùng lúc đó dẫn ra Kim Quang Dao không biết vì sao sống lại. Nói những chuyện trước kia hắn làm là do cậu ta một tay điều khiển. Bị y phát hiện ra nên đã bỏ trốn hy vọng bách gia ra tay tìm kiếm... Ngươi có biết khi đó Vân Mộng loạn như thế nào không, nếu như khi đó cậu ta xuất hiện ở Dạ Đài nhai thì Vân Mộng lại lần nữa diệt vong.
   Kim Lăng ngừng lại cố gắng đè nén tức giận trong lòng nói tiếp:

   - Hừ, sau đó thì sao? Sau đó Trạch Vu Quân đại nghĩa diệt thân dẫn bách gia trăm nhà đến Dạ Đài nhai, một kiếm xuyên tim cậu ta rơi xuống vực đến nay chỉ tìm được Tam Độc. Nói như thế đã rõ ràng chưa? Đã đủ cho ngươi hiểu chưa?

   - Kim Lăng, ngươi bỏ ra chút công phu cho rằng ta dễ bị lừa vậy sao. Lam đại ca hắn rất tốt với Giang Trừng. Sao có thể... sao có thể làm ra chuyện như vậy...

   -Phải, hắn quang minh chính đại, hành sự lỗi lạc, là trời quang trăng sáng.....hahaha
   Lời nói chưa dứt liền bị cắt ngang khiến cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy có một cỗ chua xót dâng lên trong lòng. Từ biên ải trở về hắn vẫn luôn tự nhủ rằng đây chỉ là trò đùa dai của ai đó muốn chỉnh hắn. Nhưng lại bị tiếng cười của Kim Lăng dọa sợ, những tin tưởng kia đã bị cuốn trôi hết thảy.

   - Kim Lăng, bình tĩnh lại. Nhất định chuyện này có ẩn tình. Lam đại ca hắn tốt như vậy kia mà? Sao có thể...sao có thể như vậy được....

   - Ngươi bảo ta làm sao mà bình tĩnh. Cữu cữu ta miệng lưỡi độc ác, âm hiểm tàn nhẫn thì sao? Đã bao giờ cữu cữu ta giết người không đáng giết chưa? Tại vì ai mà cữu cữu ta thành ra như vậy?...

...

..

.

   Vân Mộng tháng sáu, như thường niên đây là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong năm.

   Vân Mộng trăm hồ, sông ngòi, kênh rạch chằng chịt trải khắp. Trong trăm hồ hoa sen nở rộ, cảnh sắc Vân Mộng khiến người không khỏi cảm thán đắm chìm trong đó. Giao thương nhộn nhịp, tập nập người buôn kẻ bán. Đêm đến đèn lồng liên hoa treo khắp phố phường, gió trời thổi nhẹ mang theo hương sen len lỏi khiến con người ta thư thái. Người Vân Mộng tính tình hào sảng, không so bì hơn thiệt, vui vẻ, nhiệt tình, trải qua trận bể dâu cũng không làm họ thay đổi tính tình.

   Chỉ là năm nay Vân Mộng đã khác. Trăm hồ sen Vân Mộng không nở, lá cành cũng không còn xanh tốt mà tiêu điều xác xơ. Phố phường, sông ngòi cũng không còn tấp nập giao thương. Đèn liên hoa được tháo xuống thay thế bằng đèn lồng trắng. Người Vân Mộng quen náo nhiệt ngày nào giờ đây ưu sầu hướng về Liên Hoa Ổ. Tông chủ của bọn họ mất rồi, tông chủ của bọn họ không còn nữa. Nghe Giang chủ sự nói trước kia ngài từng nói muốn khi mình chết đi tang lễ chỉ cần tổ chức đơn giản ở Liên Hoa Ổ không phô trương cầu kỳ, cũng đừng làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân Vân Mộng. Ngài ấy thấy bọn họ như vậy chắc chắn sẽ không vui, nhưng bảo bọn họ coi như không có chuyện gì sinh hoạt bình thường, ai bán hàng cứ bán, ai cãi nhau cứ cãi, người nào việc nấy... họ thật không làm được.

   Ngày hôm đó khắp nơi Vân Mộng mưa như trút nước, là Lão Thiên thương xót cũng là nước mắt của người Vân Mộng. Cùng hôm đó toàn bộ lớn bé già trẻ Vân Mộng phát thệ: "Vân Mộng do một tay Giang tông chủ gây dựng lại. Vân Mộng thuộc về Giang gia. Cho dù có hủy đi Vân Mộng cũng không để cho bất kỳ thế gia nào chiếm đoạt."

...

..

.

  
 

 
   ---@@@---

   - Đối với Lam Trạm khi trước mình khá là thích. Thứ nhất có lẽ là chung tình, tin tưởng ái nhân tuyệt đối. Thứ hai là để cho Ngụy Vô Tiện tiêu tiền của mình một cách tự nhiên mà không giới hạn số lượng. Mình hay gọi là cây ATM di động nhưng mà như vậy cũng không đúng lắm nhỉ???. Tuy nhiên đối với việc Lam Trạm động thủ với tiền bối trong nhà thì điểm này khiến mình không thích chút nào. Nếu như ở ngoài đời thực, có ai đó dám đánh các bậc bề trên vì người yêu lại chả bảo suy đồi đạo đức. Thêm một điểm nữa là luôn có ác ý với Giang Trừng. Vậy nên thái độ của mình với nhân vật này là 50/50.

   - Về việc người dân Vân Mộng cùng môn sinh Giang gia tin tưởng tuyệt đối vào Giang Trừng điểm này mình thừa nhận buff hơi quá đà. Mong rằng các bạn bỏ qua lỗi này.

   - Về Kim Lăng, mình luôn cho rằng đứa trẻ này không nông nổi như vẻ bề ngoài. Sống tại Kim Lân Đài mà không nhìn sâu trông rộng e rằng Kim Lăng không thể sống đến bây giờ. Nên nhớ Kim Lăng mang họ Kim không phải họ Giang vậy nên không thể ở mãi tại Liên Hoa Ổ.

   - Khả năng còn hạn chế có thể khiến bạn đọc không hài lòng. Nếu có gì sai xót mong các bạn nhẹ nhàng góp ý.

   Trân trọng cảm ơn.
   ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro