☆, Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta ôm tôi đứng ở cửa.

Tuy nhiên, điều khiến tôi chết lặng là anh chàng này thực sự đã ngủ quên và ngủ trong tư thế này, sao anh ta có thể làm được nhỉ ? Bây giờ nên làm gì trong tình huống nhỉ ? Nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải tựa vào ngực anh ta , không cần quấy rầy anh ta , trong lòng có chút vui, cảm thấy giây phút này thật tốt.

Sau bình minh, cơn sốt giảm bớt , tôi cảm ơn Lucci và ngài thị trưởng.

Trở về nhà thật sảng khoái, nhưng vừa mở cửa, chiếc chìa khóa trên tay tôi rơi xuống đất. Tôi sụp đổ. Đã gia cố cho phòng tôi sao ! ! Thật là ngu ngốc! Nhìn xem đi nhà tôi đang ngập nước kìa ! ! ? Việc đó không khoa học chút nào ? Vì dù sao Paulie cũng là một trong những thợ đóng tàu giỏi nhất, không thể như vậy được . Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mà tôi cũng đâu phải thám tử Thám tử Conan chứ .

 ".........Tôi..."

Nhìn căn phòng, cơn sốt mới hạ như muốn quay lại, cả người mệt mỏi rũ rượi , không muốn dọn phòng .

Tôi và Kuro ngồi xổm trước cửa nhà Paulie, vốn định đến Xưởng đóng tàu số 1 để tìm anh ta , nhưng nghĩ lại chuyện tối qua, tôi nghĩ quên đi thì tốt nhất hơn nữa nếu đi đến đó Paulie nhất định sẽ lại bị trêu chọc, sẽ gây phiền toái cho anh ta , thà ngồi chờ Paulie về nhà còn hơn.

Tính toán thời gian và đợi cho đến khi anh ta tan làm ...

"Này, Charlene, cô ngồi xổm trước nhà tôi làm gì vậy?"

" Cái tên xấu xa này

"...Sao tự nhiên cô chửi tôi !?"

"...Tôi..."

Tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Không thể bình tĩnh nỗi , khoan, tôi cần bình tĩnh lại. Cay cú cắn điếu thuốc, cúi đầu giữ chặt cửa nhà anh ta, bỏ sau những suy nghĩ mà tôi không thể nào hiểu nổi từ anh ta .

"Đi , đến nhà của tôi."

"Tới nhà cô? Cô nói cái gì vậy? Thật là xấu hổ khi nói những lời thô lỗ như vậy!"

Chả buồn giải thích mà chỉ kéo anh về nhà mình. Dù ở cùng một ngõ nhưng khoảng cách vẫn khá xa. Paulie liên tục hỏi tôi có chuyện gì trên đường đi. Tôi giận dữ nói rằng đến nhà tôi rồi sẽ biết.

"Vậy đừng có nắm tay tôi, Cô không biết phân biệt nam nữ à." Paulie hung hăng hất tay tôi ra, "Thật là không biết xấu hổ . Thật là , bố mẹ cô sao vậy? Không dạy cô à !"

Nghe vậy, tôi quay lại, lạnh lùng chằm chằm nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Paulie, anh ta như biết mình sai mà bối rối, lắp bắp, cao giọng lấy đà. Bật cười trước một Paulie nhát gái như vậy, cơn tức giận lập tức biến mất, tôi đặt tay lên vai anh ta và cười không ngừng, thật không phù hợp với bề ngoài của anh ta chút nào .

Bình tĩnh lại , bây giờ tôi lại không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy.

"Ha ha ha, Paulie, tôi thích anh thật đó ."

"Đồ ngốc, Cô đang nói cái gì vậy?"

Thấy Paulie  chảy máu mũi tôi cười nhạo anh suốt  đường đi. Nhìn thấy tình trạng tồi tàn của phòng tôi, anh ta chết lặng rồi hét lên: "Sao có thể như vậy được? Rõ ràng tôi đã dùng các biện pháp gia cố rồi mà , sao lại thành ra thế này?"

" Đúng vậy a..."

Kéo ghế ngồi xuống với Kuro trong tay bắt chéo chân.

"Tôi tin vào kỹ năng làm việc của anh, tôi cũng lười tìm ra nguyên nhân. Thật lãng phí đầu óc của tôi. Hơn nữa, cơn sốt của tôi vừa mới hạ nhiệt thôi nên tôi không còn sức để dọn dẹp."

"Vậy thì sao?"

"Thì anh dọn đi , đồ ngốc, hahaha."

Mỉm cười nhặt lên một chiếc giẻ ướt ném cho anh, chiếc giẻ rách đập vào đầu anh ta. Tôi bắt anh ta phải dọn dẹp cho tôi mặc kệ anh ta có ý kiến ý cò gì  . Anh ta vừa lau sàn nhà vừa tức giận với tôi. Chỉ mỉm cười đưa ăn đồ ăn nhẹ mua ở ngoài hỏi Paulie có muốn ăn không.

"Ăn cái đầu cô ấy !"

"Ồ, haha...Tôi biết rồi, tôi cũng dọn là được chứ gì , Được không ? Hả?"

"KHÔNG CẦN !"

Dù anh ta nói vậy nhưng tôi vẫn cười và lấy ra một cây chổi. Đột nhiên anh ta chỉ vào chiếc áo lót ren màu đen trên sàn và hét lên rằng tôi thật không biết xấu hổ và bảo tôi mau cất nó đi.

Dựa vào cây chổi, thản nhiên mỉm cười, cả nhà toàn nước chiếc áo cũng ướt rồi . Chợt nghĩ ra được một ý tưởng xấu xa để trêu anh ta , cố ý nhặt chiếc áo ngực ném về phía anh ta  , nước trong áo rơi xuống người anh.

"Này , Cô làm cái gì thế hả , đồ khốn!"

Paulie nhảy dựng lên, kích động cầm cây chổi muốn đánh tôi. Tôi vừa cười vừa né, nhưng vì sàn nhà bị ngập nước nên vô cùng trơn trượt, hơn nữa động tác tránh né quá lớn, suýt ngã, Paulie kịp thời đỡ lấy tay tôi nhưng anh ta cũng bị liên lụy. Chúng tôi cùng nhau ngã xuống đất.

Chúng tôi rên rỉ thảm thiết.

"Oh SHIT..."

Nghiến răng đau đớn tự hỏi tại sao cứ phải đè lên tôi. Trong phim, không phải khi nữ chính và nam chính ngã , nam chính sẽ ôm lấy nữ chính rồi xoay người để mình ở vị trí ở dưới hay sao , toàn là dối trá .

Bấu lấy quần áo của Paulie, tiếng bước chân ướt át xuất hiện từ phía cửa nhà , mắt lên không hiểu sao Lucci xuất hiện khinh thường nhìn tôi.

Lặng nhìn Lucci, người ông đẹp trai thẳng tắp đang đứng ở ngoài cửa .

Anh ấy đặt chân xuống và đưa tay về phía tôi.

"Cô đang làm gì thế?"

"Này này này, tên Paulie này không làm gì cô chứ ? Cậu ta có làm gì bậy bạ với cô không ?"

"..."

"Lucci,nói cái gì đó !!?" Paulie sực tỉnh tức giận quát. Nhìn Paulie ngượng ngùng, tôi thấy tâm trạng của anh ta có lẽ khá hơn rồi.

"Ohhh...... Paulie đấy à ."

"Đừng có giả ngu ? Cậu biết rõ là tôi là ai mà !"

"Là tên biến thái."

"Gì ?" Paulie tựa hồ không thể tiếp nhận câu trà lời này, kinh ngạc lùi lại nửa bước.

"Thế... tên biến thái , vừa rồi cậu đè Charlene xuống là định làm gì?"

"Chúng tôi chỉ vô tình ngã đè lên nhau thôi ! Không như cậu nghĩ đâu!"

"A , vậy sao ? Thế...  cái gì trong tay cậu thế?"

Lucci mặt không biểu tình chỉ vào tay Paulie.

Nghe vậy, tôi nhìn sang, không biết áo ngực của mình lúc nào đã ở trong tay Paulie. Khi Paulie phát hiện ra, anh ta trợn mắt sợ hãi, vội vàng xua tay với vẻ mặt sợ hãi, thậm chí còn lắp bắp giải thích : Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.

Paulie dùng vẻ hoang mang mà xua tay giải thích với Lucci, cảm giác giống như một bộ phim cẩu huyết vậy , như Paulie và Lucci là một đôi tình nhân ngọt ngào , còn tôi là con giáp thứ 13 vậy. Cảnh tượng đau mắt đến mức chẳng muốn xem , tôi che mặt cười

"Này, Cô kia , đừng cười nữa, mau giải thích đi."

"À, hả? Hahaha..."

Tôi cười đến mức run cả người, vẫy tay với Lucci , mãi mới ngừng cười và giải thích. Lucci tỏ vẻ "Thì ra là vậy", nhưng rồi giây tiếp theo sắc mặt hắn thay đổi, hắn nhìn Paulie với vẻ mặt chán ghét, vẫn nói...

"Tên biến thái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro