☆、Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paulie tức điên , trực tiếp ném cây chổi xuống đất.

"Tôi về đây !"

"Paulie , Ngày mai anh vẫn sẽ tới chứ ?" Tôi đùa hỏi anh ấy, nhưng thực ra tôi cũng chẳng mong anh ta sẽ đến thật.

"Đến để bị trêu đùa à?"

Có ai đã từng nói, khi Paulie tức giận với khuôn mặt đỏ bừng tức giận giống như một con mèo xù lông rất dễ nhìn chưa ? Nhịn không được mà đưa tay ra, mỉm cười xoa đầu anh ta an ủi.

"Cô đang làm gì thế!"

"Tôi chả làm gì cả." Nếu bây giờ nói ra những gì mình nghĩ , chắc anh ta sẽ còn tức điên lên mất . Tôi mỉm cười nhéo má Paulie. Anh ta sững sờ khi bị tôi nhéo má, anh ta che mặt lại, lắp bắp hỏi tôi đang làm gì vậy. Khí tức cả người đều giảm xuống.

"Paulie lần sau tới , tôi sẽ nấu cơm cho anh ."

"Để làm gì ?"

"Như một lời cảm ơn."

"Không cần, Ai muốn ăn đồ cô nấu chứ? Tôi đi đây."

Paulie giả vờ bình tĩnh chỉnh lại quần áo, lén nhìn tôi rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, đi về phía cửa rồi bỏ đi như muốn chạy trốn. Tôi mỉm cười nghiêng đầu nhìn Lucci và nói một cách chắc chắn.

"Cô gái nào được Paulie thích nhất định sẽ hạnh phúc."

"Cậu ta nợ cờ bạc rất nhiều."

Lucci mặt nghiêm túc nói.

Nghe xong tôi cười lớn, không biết tiêu chuẩn đánh giá đàn ông tốt của anh ta là gì. Còn tôi đánh giá anh ta là một người không hiểu đùa, chọc chọc vào Hattori ở trên vai anh ta, nó suýt ngã xuống Hattori lập tức dùng đôi cánh đánh trả vào tôi.

Đêm khuya.

Giường không thể nằm được , định đến cửa hàng của mình ngủ qua đêm, vừa xuống lầu, ôm Kuro đi chưa được mấy mét thì nghe tiếng Lucci trên lầu vọng xuống . Tôi ngẩng đầu lên và cười khúc khích với anh ta , biết rằng anh ta sẽ hỏi nên trả lời:

"Tôi đến cửa hàng ngủ đỡ ."

Vẫy tay chào tạm biệt anh . Tôi bước đi thật xa thì ngoảnh lại. Tôi thấy Lucci ôm cằm hắn vẫn nhìn về phía tôi. Màn đêm khiến tôi nhìn không rõ biểu tình của anh ta, nhưng có thể nhìn thấy Hattori, nổi bật với bộ lông trắng, đang giơ đôi cánh về phía tôi.

Những bông hồng trên ban công nhà Lucci đỏ như máu trên nền đêm tối.

"...Tên đà ông nguy hiểm."

Vén mái tóc ra sau tai, cụp lông mày xuống mỉm cười.

Cứ tưởng có thể duy trì tâm trạng vui vẻ này nhưng tiếc là hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Choáng váng trước cách trang trí lộng lẫy gớm ghiếc của cửa hàng và tấm biển trên cửa, khóe môi dật dật, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lấy Dedenmushi ra và nhanh chóng gọi cho nhân viên duy nhất trong cửa hàng là Jakko, lắp bắp hỏi có chuyện gì đã xảy ra thế.

"Tại sao cửa hàng của chúng ta lại trở nên như thế này??"

"Charlene, tại sao Dedenmushi của cô bây giờ mới kết nối được?"

Nghe giọng nói tôi biết Jakko đang khóc. Jakko là nhân viên duy nhất trong cửa hàng của tôi , nhưng tiếc là cậu ta rất ngốc không biết cách giới thiệu trang sức với khách hàng, luôn thành thật nói sự thật và khiến nhiều khách hàng tức giận, cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, không biết mình nói gì sai. Nhưng tôi vẫn rất thích người nhân viên này, anh ấy hơn tôi mười tuổi, là một người cha tốt,rất thích cõng đứa con mới sinh Jipley trên lưng với nụ cười hiền hậu đứng trong cửa hàng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Franky, hôm nay hắn ở gần cửa hàng của chúng ta làm trò con bò , vô tình làm hỏng cửa của chúng ta, cho nên nó là tác phẩm mà hắn bồi thường . Hăn bảo là hắn sẽ tự mình thiết kế cho cửa hàng của chúng ta. Tôi không thể cản lại  hắn được ."

Câm nín một lúc.

"...Được rồi, đã hiểu ."

Cúp máy, châm một điếu thuốc xoa dịu thần kinh. Ngẩng đầu , nhìn biển hiệu, tôi phát điên dập tàn thuốc vừa cười vừa mắng chửi , thật sự không chịu nổi cái ông này, cái biển hiệu trông lố lăng thật sự , xấu hổ quá đi, sao có thể xấu đến mức này cơ chứ.

"Kuro, mày cũng nghĩ vậy đúng không, ?"

"Meo~~"

Có lẽ ngày mai tôi sẽ phải kêu Franky sang sửa lại nó cho tôi giống như những gì đã làm với Paulie vậy , sẽ khó khăn lắm đây. Mỉm cười lắc đầu, tìm mảnh vải nào đó che tấm biển lại rồi nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, vội vã đến nhà Franky.

"Charlene! Làm sao một người bình thường như cô có thể nói điều này về công việc của tôi!!"

"Kiệt tác hoàn hảo à ?." Tôi nhặt chiếc búa lên nhẹ nhàng đánh vào đầu Franky, "Mau đổi lại như trước cho tôi ,  không tôi giết anh bây giờ , Franky. Ngoài ra còn phí sửa chữa tôi cũng sẽ không chi trả đâu đấy! "

"Cái gì!"

"Tôi cho anh nửa tiếng ."

"Tôi nguyền rủa cô . Tôi nguyền rủa cô . Tôi nguyền rủa cô ."

Franky bực tức vì mắng đến mức ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn, bĩu môi và chửi bới. Nhìn thấy tôi liền lấy cả túi đậu phộng ném vào anh ta lạnh giọng mà nói .

"Đừng có tạo thêm rắc rối cho tôi đấy."

"Vâng, Cô Charlene!" Chị em Mozu và Kiwi vui vẻ trả lời tôi, giơ cây búa trong tay lên, Franky nhìn thấy nó ,bất mãn hét lên: Tôi mới là ông chủ của các cô , làm sao lại tùy tiện nghe lời cô ta vậy chứ .

"Ừm...., này, này..."

Thấy mọi người ngoài đường đang nhìn mình , tôi bực mình gãi đầu khó chịu, nhà thì nước nôi lênh láng , nhờ Paulie hoài cũng không tốt , còn nhờ nhân viên thì sao ?

Vừa đùa vừa nhìn Jakko đang cõng Jipley trên lưng, sau đó chào mọi người rồi rời đi trước.

Tôi định sẽ tự dọn những thứ quan trọng trước rồi thuê người dọn dẹp sau , không ngờ vừa mở cửa ra, thật ngạc nhiên khi thấy Paulie và Lucci đang cãi vã trong nhà, cảm động hơn chính là căn phòng tôi đã được thay đổi, sạch sẽ, ngăn nắp , nhìn bọn họ tôi không biết phải nói gì.

"À, Cô về rồi ."

Nghe xong tôi quay người bỏ chạy ra ngoài , bảo họ ở nhà đợi tôi. Để thực hiện lời hứa, tôi đặc biệt đi mua đồ và nấu một bàn ăn thịnh soạn cho họ như một lời cảm ơn, đã lâu rồi tôi không nấu nhiều món như vậy.

Lucci ở bên cạnh giúp đỡ , nhìn kỹ năng dùng dao điêu luyện của anh ta , tôi kinh ngạc đến mức suýt quên nấu ăn. Anh ta cầm củ khoai tây và hỏi có chuyện gì vậy. Nhìn anh ta chằm chằm, mỉm cười, quay lại tiếp tục nấu ăn và nói: "Thật không thể tin được".

"Về cái gì?"

"Anh ở trên tầng gần bốn năm rồi, chỉ có điều năm nay tôi và anh mới tiếp xúc nhiều. Trước đây tôi luôn chào hỏi anh, ừmm.., sau giờ làm việc.Mà,tại sao anh lại tưới hoa vào buổi trưa vậy ?" Anh ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng rồi đặt đĩa đã chuẩn bị sẵn lên đĩa: Vốn là tưởng công việc đã  kết thúc, tôi chỉ định chào cô thôi "

"...Vâng?"

Nhìn vẻ cau mày bối rối của Lucci , tôi nhận ra mình đã nói quá nhiều, khi nghe Paulie ở phòng khách càm ràm rằng anh ấy bảo anh ấy đói, tôi liền đổi chủ đề rồi hét vọng ra : "Xong liền , Xong liền đây ." Sau khi tôi bưng bát đĩa đã chuẩn bị sẵn ra, ngoài phòng khách của tôi lại có thêm năm người nữa,  căn phong trở nên thật ồn ào .

" A.. chào cô , Charlene, Xin lỗi đã làm phiền ."

Ông thị trưởng đang bị Kuro cào mặt giơ tay chào tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro