☆、Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cắn đũa nhìn cảnh tượng này, suýt chút nữa cười ra nước mắt, lần đầu tiên tôi thấy có người gãy đũa vì chuyện như vậy.

Vốn tưởng sẽ xảy cãi vã hay chuẩn bị đánh nhau, nhưng Lucci lại như không có chuyện gì xảy ra, giọng lo lắng hỏi Paulie: Đồ ăn hôm nay không đủ cho cậu ăn à ? Cảm giác như giây tiếp Paulie sẽ trả lời rằng là : tôi vẫn chưa no vậy.

Rồi tiếp theo , Lucci sẽ vào bếp trầm ngâm như một người vợ đảm đang.Rồi nhìn Lucci thêm cơm vào bát của mình.

Paulie bị Lucci tốt bụng hỏi như vậy thì làm cho bối rối, theo phản xạ không thể đưa ra câu trả lời. Giây tiếp theo, một bóng đen vụt bay qua , chiếc ghế đánh rầm xuống đất, lại thấy Lucci túm lấy cổ áo Paulie, tống thức ăn vào miệng anh ta bất kể Paulie anh ta đang nghẹn sắp chết .

Thấy tình hình không ổn, Kaku và Peepley Lulu buộc phải tách hai người họ ra .

" Đồ ngu ,Paulie, Cậu có biết làm ra hành động như thế thật đáng xấu hổ à ?" Lucci duỗi tay chỉ vào Paulie với bộ dáng nghiêm túc của hắn ta khiến tôi buồn cười, Tôi tự hỏi : Này , anh đừng khoa trương như vậy có được không chỉ vì một miếng thịt gà ?

Paulie nghẹn cơm ngồi xổm trên mặt đất, nhéo cổ không ngừng ói, cuối cùng cũng bình phục, chưa kịp yên ổn, hắn lại xúc động dậm chân xuống sàn chửi: "Tên khốn Lucci kia , từ lúc đến đây cậu ta luôn khiến tôi bực mình !"

"Này , Paulie ?"

Bất ngờ gọi anh ta. Paulie vừa vào thế tấn công nghe thấy tôi gọi liền sốt ruột mắng . Tôi chỉ vào quần anh ta rồi nhẹ nhàng nói.

"Paulie , Quần của anh rách rồi."

"Cái gì?"

"Tôi thấy chiếc quần lót hoa của anh kìa ."

Paulie quay đầu lại, nhìn xuống, hai mắt gần như lòi ra ngoài. Khỏi phải nói, anh ta ngừng xung đột , vội vã chạy vào phòng tôi với khuôn mặt đỏ bừng và hoảng sợ. Cũng may anh ta còn tỉnh táo, không chạy ra đường, trên quần xuất hiện vết rách thật to , không biết đã bị rách từ lúc nào.

Không khỏi nhìn về phía Lucci , thấy mặt anh ta không biểu tình làm ra điệu bộ chiến thắng, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười .

Gay go là cho dù có gọi như thế nào đi nữa Paulie cũng không chịu ra ngoài, cứ ở trong phòng tôi mà chẳng thấy phản ứng gì .

"Mặc kệ cậu ta đi, Charlene ,lát nữa cậu ta sẽ ra thôi."

"Đúng vậy đấy , mặc kệ cậu ta đi . Nhân tiện, nhà cô còn nước trái cây không?"

Nhìn hai ba người đang nằm dài trên sàn nhà, còn tự ý lấy đồ ăn vặt của tôi ra và xem TV trong nhà tôi, tỏ ra rất bình thường, nhưng nhìn xem kìa ,cách ngồi , cách nằm cả cách đọc báo nữa ,đúng toàn là một lú đàn ông tùy tiện , chẳng lúc nào nghiêm túc . Nhung tôi rất thích khung cảnh này, thật sự đấy...

Thấy trời đã rất tối rồi.

Tiễn tất cả bọn họ về, khi họ đề cập là lần sau sẽ lại đến chơi , tôi lịch sự ngỏ ý sẽ chào đón họ vào lần tới. Nhìn Lucci đuổi bọn họ ra khỏi nhà như một chú chó con. Theo tối đánh giá , nếu còn không mời bọn họ về thì có khị họ còn muốn ở lại ăn khuya nữa .Vậy là cả ngày nay, Ngài thị trưởng trông như một tên vô câng rỗi nghề không có gì làm vậy.

" Paulie, mọi người đều đã về nhà hết rồi ."

Lần nữa gõ cửa.

Người bên trong vẫn không trả lời, ấn tay nắm cửa thì phát hiện cửa không khóa. Tôi mở cửa , không vội vào, thò đầu vào nhìn thì thấy Paulie vẻ mặt xấu hổ lưng dựa vào tường,Tôi tiến lên một bước, thì anh ta lùi lại như cua, bám vào tường.

"Pfft."

Bịt miệng gắng gượng không được cười.

"Cô còn cười ?"

Nghĩ lại tôi cảm thấy Paulie thật đáng thương, dạo gần đây sao anh ta luôn gặp xui xẻo như vậy? Định mở miệng an ủi thì có thứ gì đó giống như chiếc quần từ trên đầu tôi bay về phía Paulie nhưng cực kỳ chính xác và che khuất khuôn mặt giận dữ của anh ta .

Lucci nói: " Paulie, chiếc quần này , cho anh mượn đấy ."

Paulie cởi quần, nhìn chằm chằm Lucci trầ mặc ,không nói một lời rồi mặc vào Anh mặc quần, nhìn tôi, rồi bất ngờ nói xin lỗi rằng đã gây rắc rối cho tôi. Như này khiến tôi có hơi không vui, không biết trên mặt mình có bộc lộ cảm xúc hay không, Paulie liền nói: "Nhưng tôi đã rất vui."

Bất ngờ rồi lại nở nụ cười .

"Paulie , tôi cũng vậy , tôi cũng rất vui ."

Cuối cùng thì hôm nay đã kết thúc một cách hoàn hảo.

Tắm xong, dựa người vào mép ban công tận hưởng làn gió mát, nhìn thấy Lucci từ trên ló đầu nhìn ra, khẽ mỉm cười. Tôi nghe thấy tiếng đập cánh, Hattori ngậm một bông hồng đỏ trong miệng bay xuống, tưởng Hattori muốn tặng nó cho Kuro như mọi khi thì bất ngờ là nó lại tặng cho tôi .

Ngẩng đầu nhìn lên nhìn lần nữa, Lucci đã biến mất từ ​​lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro