☆、Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã rất lâu rồi tôi chưa xem lại cảnh một người tỏ tình nhiệt tình như vậy.

Ngậm điếu thuốc với vẻ mặt bất lực mà nghe người đàn ông ở tầng dưới cầm đàn guitar đàn và hát cho tôi nghe những bản tình một cách trìu mến ca để làm tôi vui lòng.

Gọi anh ta là con trai thì đúng hơn là đàn ông, khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa mất đi vẻ trẻ con, cậu ấy nhìn tôi : "Tôi thích cô , chúng ta làm người yêu nhau có được không?" Ôi trời, xấu hổ quá, ai mà ngờ được lại được một chàng trai kém mình chín tuổi tỏ tình chứ.

"Charlene, cô có thích bài tôi hát không?!"

"...Không, tôi không thích, cậu về nhà nhanh đi." Tôi cố ý nói với vẻ mặt nghiêm túc, muốn đuổi cậu ta nhanh , nhưng những người hàng xóm xung quanh vì anh mà hưng phấn. Những người hàng xóm sẽ cười nhạo khi chúng tôi gặp nhau mất.

"Cô không thích à? Vậy để tôi đổi bài khác vậy."

Cậu trai này , cậu ta là tên ngốc bẩm sinh à .

Bất lực che mặt, đã lâu lắm rồi tôi mới được theo đuổi nhiệt tình như vậy, thực sự không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng quên đi, cứ để hàng xóm xem rồi cuối cùng họ lại tiếp tục khuyến khích anh một cách vô tư cho mà coi.

"Ây, cậu trai này , Charlene thích nghe bài "Baby Goodbye" của Nina .Cậu nên hát bài này hơn ." Ông chú ở tòa nhà đối diện giơ ngón tay cái lên với tôi, khoe hàm răng trắng cười rạng rỡ. Thật giở khóc giở cười .Ông ta đối xử với cậu ta như cái máy karaoke vậy . Đúng là tồi tệ. Bài hát này rõ ràng không phải là bài hát tôi yêu thích.

Nhưng chưa kịp vạch trần thì người ở tầng dưới đã hét lên: "Tôi không tin đâu . Đây rõ ràng là thứ mà ông thích thích nghe. Charlene sẽ không thích một bài hát khó nghe như vậy."

"Thằng ranh con ,Nói gì đó ? Khó nghe sao? Tôi nhìn cậu hát mới khó nghe ấy !"

Những người sống ở tầng bảy và những người ở tầng tám ở tòa nhà đối diện bắt đầu tranh cãi.

"Haha, Mua vài con cá để nuôi con mèo đen của Charlene còn tốt hơn là ca hát đấy . Charlene rất yêu con mèo đen của cô ấy .Muốn chiếm được trái tim của cô ấy trước tiên cậu phải chiếm được trái tim con mèo đã. Cậu nghĩ rằng ca hát có thể chiếm được trái tim của Charlene à? Charlene là nữ hoàng của chúng tôi đó .Cô ấy là bông hoa duy nhất ở đây . Tôi đã độc thân ở đây hơn chục năm rồi." Ông già sống cạnh khoanh tay nói với vẻ mặt rằng : tôi giỏi nhất là theo đuổi con gái . Nhìn thấy bà vợ ông già đứng vô cảm. ...ở phía sau ông ta . Tôi không nói gì .

"Không! Charlene là của tôi!"

"Cái gì của anh! Charlene thuộc về con trai tôi!"

"Chết tiệt, con trai của ông bao nhiêu tuổi?"

Bỏ qua cuộc trò chuyện của mọi người bên dưới.

Bạn có thấy nó không? Đây là thành phố nhiệt huyết của nước, người ta thích nói chuyện khi không có việc gì làm và tìm việc để làm, cho dù chỉ là nói nhảm. Giờ này đáng lẽ chúng ta phải rửa mặt, đánh răng và chuẩn bị đi ngủ, nhưng mọi người lại hòa vào cuộc vui và giờ lại nói chuyện với nhau khiến Akao bối rối không biết phải làm gì.

Ngậm điếu thuốc nghiêng đầu xua tay, mỉm cười bảo cậu ta đi về đi , nhưng không ngờ cậu ta lại nhận được nụ cười của tôi rồi sững sờ, rồi lại cười rạng rỡ, nụ cười đó bỗng như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Thật tuyệt vời. Những người có ngoại hình ưa nhìn thì luôn dễ dàng chiếm được tình cảm và sự ưu ái từ người khác.

Cậu ta cúi đầu lặng lẽ tiếp tục chơi ghi-ta, âm thanh tuyệt đẹp từ đầu ngón tay truyền ra khắp nơi, khi mọi người dần yên tĩnh, anh nhìn tôi và bắt đầu hát.

Anh nhớ em mỗi ngày, anh mơ thấy em mỉm cười với anh và gọi tên vào tai anh, tim anh đập rất nhanh.

Tôi ước mình có thể say mãi mãi, nhưng tôi tỉnh dậy với nụ cười hạnh phúc.

Anh chán nản và buồn bã, khi nào em mới trở thành người phụ nữ của anh?

Hãy nhanh chóng thực hiện ước mơ của tôi để tôi không cần gặp bạn trong giấc mơ.

Lòng tôi dần dần dịu lại, hát hay thật, Kuro cũng cảm thấy như vậy khi nhẹ nhàng vẫy đuôi. Chống cằm nhìn cậu ta đang cúi đầu gảy đàn, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự sáng ngời và dịu dàng khó tả, tâm trạng của cậu ta bây giờ như thế nào? Tôi rất tò mò và ghen tị với cậu ấy.

"Anh nghĩ sao , Lucci?"

Nghiêng ngước lên hỏi Lucci, người đang đứng khoanh tay trên lầu , với vẻ bối rối.

Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Ồn ào, tôi muốn nghỉ ngơi."

Sau đó, anh ta nhảy từ tầng tám trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, đi về phía Akao, cởi cây đàn guitar của mình và buộc phải kết thúc màn biểu diễn của mình, Akao chưa kịp hiểu ra tình hình thì Lucci đã nắm lấy vai cậu ta và bắt cậu ta phải quay lại. Định vùng ra, Lucci liền buông buông tay ra, đẩy lưng Akao ra hiệu cho cậu nhanh chóng về nhà.

"À, tôi có biết anh . Anh là nhân viên của Xưởng đóng tàu số 1." Akao vui vẻ hét lên, "Tôi ngưỡng mộ anh lắm . Vừa rồi mãi chú ý đến Charlene nên không nhìn thấy anh . Anh sống phía trên Charlene à?"

"Ừ, Đúng vậy ? Có vấn đề gì không?"

"Không , không , vậy anh có thích Charlene nhiều như tôi không?"

Lời nói của Akao khiến tôi hơi lo lắng, che mặt lại, thực sự không tò mò về câu trả lời của Lucci , chắc rằng anh ấy sẽ trả lời là không thích, tôi chắc chắn là vậy ,vì đây là trực giác của phụ nữ nó nói cho tôi biết .

"Không thích."

Lucci trả lời đơn giản nhưng không khiến tôi buồn.

Nếu là tôi, thì tôi cũng sẽ trả lời tương tự như vậy, nên tôi ghen tị với Akao, sự thẳng thắn và dũng cảm khi đối mặt với tình yêu này là thứ mà tôi có lẽ sẽ không bao giờ có được.

Đêm hôm đó, chào tạm biệt Akao Shuangro. Nhưng tôi biết ngày mai Akao nhất định sẽ lại xuất hiện trước mặt tôi, cầm cây kem với nụ cười ngốc nghếch hỏi tôi có muốn ăn không.

Cuối cùng, cơn mưa mùa hạ kéo đến vào giữa đêm lạnh lẽo, cô gái trong giấc mơ không hề thay đổi,vẫn đang khóc và bảo tôi đừng quên. Khi tỉnh dậy, tôi thấy Paulie đang cau mày nhìn tôi, không ngờ anh ta lại ở đây cầm ô cho tôi.

Tôi hơi mở miệng ngạc nhiên, và anh ấy nói.

"Mắc chứng mộng du tệ thật đấy nhỉ . Có lẽ cô nên đi mua vài chiếc còng tay rồi tự nhốt mình lại đi ."

Nghe xong tôi cười sảng khoái và lớn tiếng đồng ý với anh, nhưng anh làm sao biết rằng trước đây và tôi cũng đã từng làm như vậy và gần như vô dụng , nên lần đó, cái lần mà tôi khi tôi ốm, vì biết rõ nên Lucci đã nói sẽ chăm sóc tôi . Thật khó để giữ cho tôi không chạy lung tung, chắc anh ta phát điên mất.

Tôi hỏi Paulie tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây. Anh ta gãi đầu, giọng điệu khó chịu trả lời, anh ta đói nên đi mua đồ ăn. Nhưng trong tay anh ta trống không , sắc mặt tựa hồ có gì đó không ổn.

Mỉm cười không nói gì, không vạch trần lời nói dối vụng về của anh ấy , có lẽ nghĩ đến tôi , nên bị tiếng mưa đêm đánh thức chăng , tôi biết lòng tốt của Paulie rất trong sáng, điều này thật sự rất tốt...

Những tia nước rơi xuống đất đẹp đến nỗi tôi im lặng nhìn chúng.

Tôi đột ngột nói.

" Paulie, lát nữa để tôi đi làm với anh nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro