☆、Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, vì sự miễn cưỡng của tôi, Lucci đành phải từ bỏ ý định đưa tôi đi bệnh viện, anh ấy tôn trọng tôi, chỉ nói nếu tôi cảm thấy không thoải mái hãy nói cho anh biết càng sớm càng tốt .

Anh ấy đưa tôi về nhà, chỉ vào một cánh cửa có viết số "105" trên đó và nói: Đó là nhà của cô .

"..."

Đứng trước cửa nhìn nhau, chờ đợi anh mở cửa thì mới nhớ ra đây là nhà mình, ngượng ngùng sờ sờ túi quần, lấy ra một chùm chìa khóa. Khi tôi đang băn khoăn không biết là chiếc nào trong số mười chiếc thì Luccii đã chỉ vào chiếc chìa khóa lớn nhất với hình dáng có phần độc đáo.

"Là chiếc này ."

Sau khi nghe vài tiếng ồ một tiếng , không mở cửa ngay mà thay vào đó, tôi ngưỡng mộ mà nhìn chiếc chìa khóa trông giống như chiếc liềm , chẹp miệng phát ra vài tiếng tut-tsk. Lucci nhẹ nhàng vỗ vỗ sau đầu tôi, quay đầu lại nhìn anh, anh ta lấy chìa khóa từ tay tôi mở cửa.

Bước vào với ánh mắt tò mò và nhận ra căn phòng này đúng là căn phòng lý tưởng của mình, tất cả nội thất và đồ trang trí đều là những thứ tôi thích, có chút bối rối nhìn căn phòng mà mình từng mơ tới. Nên gọi là đang du hành thời gian đúng không ? Hoặc tôi bị tâm thần phân liệt.

"Anh có thường đến nhà tôi làm khách không?" Tôi hỏi anh, vì dường như anh ấy rất quen thuộc với nhà tôi.

"Ừ, cách đây không lâu chúng ta đã cùng nhau ăn tối. Đồ ăn cô nấu rất ngon, nhưng cô lại lười nấu. Cô cũng không thường xuyên đến nhà tôi, chủ yếu là Kuro thường đến nhà tôi ăn tối.Lần sau, cô cũng có thể đến cùng với Kuro chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối không cần phải xa lạ như vậy" .

"Hahaha, cảm ơn." Điều này cũng giống như tôi, tôi cũng nấu ăn rất ngon .

"Anh không vào à?" Thấy anh đứng ở cửa mà không bước vào. Lucci lắc đầu, liếc nhìn tôi, đột nhiên cười khúc khích khi nghĩ đến điều gì , "Khi có chuyện gì xảy ra, cô hay đứng trên ban công và gọi tôi , "Lucci, Lucci tôi gọi anh đó , Này Lucci , Lucci!"

Lucci vô cảm giơ tay lên, thuật lại mấy động tác. Cảm thấy thích thú với cách cư xử của anh ấy đến nỗi ôm bụng cúi xuống cười , đối mặt với môi trường hoàn toàn xa lạ lúc này, tôi không còn bất an hay bối rối nữa, thế giới này luôn tươi đẹp như vậy.

"Anhh là một người tốt."

"..."

"Cảm ơn anh."

"Không, tôi không phải là người tốt."

"Tôi biết." Nghiêm túc nhìn anh mà nói "Trên đời này , sẽ không có ai là người tốt cả. Cho dù việc anh đang làm bây giờ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong mắt tôi, điều này cũng đủ tốt, đủ để tôi cảm nhận được tình cảm của anh.Anh rất dịu dàng , Lucci."

"..."

Người đàn ông nhìn tôi không nói một lời, đôi mắt sâu thẳm và tối tăm, người đàn ông này chắc có rất nhiều chuyện để kể. Nếu không, chỉ nhìn cô ấy thôi anh cũng không thể yêu em được, đương nhiên ngoại hình rất quan trọng, phụ nữ luôn có chút hời hợt, anh cũng không ngoại lệ.

Buổi tối, tôi ngồi ngoài ban công không bật đèn, để ánh trăng len lỏi vào phòng.

Vô cảm sờ bụng, không còn vết sẹo nữa, vết đâm trên bụng đã biến mất.

Nằm phịch xuống, khẽ thở dài, đặt tay lên gối, trầm ngâm nhìn mặt trăng khuyết nửa vời. Cảm thấy mình không điên, tôi nghĩ chắc chắn mình đã du hành xuyên thời gian, nhưng sau khi du hành xuyên thời gian, có lẽ bị đập đầu nên mất trí nhớ.

Như vậy có vẻ hợp lý hơn.

"..."

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tóc hai bên thái dương khẽ đung đưa theo gió, mặt hơi ngứa. Con mèo đen đi vòng quanh đầu tôi và cuối cùng kêu nhẹ vào tai tôi. Mở mắt và khen nó với nụ cười trên môi.

"Mày thật xinh đẹp."

Mèo đen cúi đầu nhìn tôi, dưới ánh sang của mặt trăng, trong mắt con mèo phản chiếu ánh sáng ấm áp, ngay cả viên ngọc trai đen tốt nhất cũng không thể so sánh được. Tự nghĩ, sao mắt mèo lại có thể dịu dàng và yên bình đến thế ?

Đột nhiên mũi tôi nóng lên, mũi nhỏ chạm vào mũi to, hai anh mắt chạm vào nhau.

Tôi choáng váng, con mèo đen dụi dụi mặt tôi, dụi đầu vào vai rồi nhắm mắt lại. Khi định thần lại, không hiểu sao không cầm được nước mắt, không thể tin được mà nhìn vầng trăng mờ ảo trên bầu trời, quay người sang một bên và im lặng ôm nó mà nức nở, tôi không thể cười được nữa.

Tôi nghĩ bây giờ chắc hẳn tôi đang sống một cuộc sống thật hạnh phúc, mọi người xung quanh chắc đối xử rất tối với tôi ,cho dù có vấp ngã , ở thế giới này tôi vẫn còn hy vọng và còn những thứ khác sẽ nhẹ nhàng đáp đền tôi trong tương lai.

Tôi nghĩ con mèo đen này phải là cả cuộc sống tôi.

Ôm con mèo đen khóc lóc một hồi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên lưngLucci , toàn thân vẫn ướt nhẹp, tay giống như bị thứ gì đó quấn chặt, vô thức giơ lên. Là được tôi dùng tay quấn quanh, treo ở đầu sợi là một chiếc đồng hồ bỏ túi đã bị nước ăn mòn đến mức không thể nhìn ra hình dạng ban đầu.

"Tỉnh rồi?"

Phớt lờ Lucci, và ngay lúc tôi mở chiếc đồng hồ bỏ túi, giọng nói quen thuộc vang lên.

[Cuối cùng thì, có thể quên được rồi...]

Tiếng nói vừa dứt, tôi liền cảm thấy một cảm giác cởi mở và vui vẻ, như có thứ gì đó giải phóng khỏi cơ thể, cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.? Nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi đang mở ra, bức ảnh bên trong đã biến mất từ ​​lâu, chỉ lưu lại chiếc kim giờ đã tồn tại trong thời gian và không gian nơi cô gái từng tồn tại.

Cô gái luôn tồn tại trong giấc mơ của tôi đã nhìn thấy điều gì? Có phải cô ấy luôn đuổi tôi ra ngõ sau chỉ để tìm chiếc đồng hồ bỏ túi này không?

Tôi vẫn không biết về cô gái đó, cô gái đó không để lại ký ức gì về cô ấy, chỉ có một giọng nói buồn bã, u sầu, nhắc đi nhắc lại nỗi ám ảnh của cô ấy, cho dù đó cũng là nỗi ám ảnh vô danh trong mắt tôi.

"..."

Vùi mặt thật sâu vào vai Lucci, đột nhiên cười lớn, khàn giọng gọi tên anh.

"Luc..."

"Không sao đâu Charlene!" Hattori quay sang và nói. "Cô vừa nhảy xuống sông định tự tử, suýt chết! Nhưng cô yên tâm, nếu cô chết, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa con đen đủi của cô."

"Ha~" Hattori thật kỳ lạ, đưa tay ra và búng nhẹ cái đầu nhỏ của nó bất chấp sự phản kháng của nó. Kuro của tôi cũng theo chúng tôi ra ngoài đi bên cạnh chúng tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, cảm giác như nó cũng đang rất vui vẻ.

"Tôi dường như đã bỏ lỡ rất nhiều điều quan trọng."

Trán chợt đập vào vai Luuci , cười nhẹ trước hành động xấu hổ của mình, nhưng tôi thực sự không quan tâm đến ký ức đã mất, trực giác mách bảo tôi đừng hỏi Lucci, chắc sẽ xấu hổ lắm.

"Đúng vậy, Charlene. Hôm nay cô mất trí nhớ và quên mất tôi."

"Oh, là vậy sao?"

"Còn tưởng rằng mình mười bảy tuổi, nhưng rõ ràng đã ba mươi."

Nghe xong trong tôi chợt nhớ lại mình năm mười bảy tuổi, cảm thấy lúc đó mình thật sự không ổn định, hơi bướng bỉnh, không nghe lời, nhưng tôi không ghét bản thân mình lúc đó. Có thể nói rằng tôi thích như vậy . Tôi lang thang một mình. Đối mặt với thế giới, ngay cả khi mọi thứ không như ý muốn, chúng ta vẫn cảm thấy thế giới này rất đẹp, và chúng ta nên trả giá cho việc làm ngu ngốc, đối mặt trực tiếp với nó, đừng sợ hãi.

Âm thanh cuộc trò chuyện của chúng tôi lan truyền trong màn đêm tĩnh lặng. Ánh đèn đường mờ ảo bị vô số bướm đêm vây quanh. Lucci cõng tôi từng bước về nhà. Tôi nên biết ơn điều gì? Tôi nên biết ơn vì anh ấy đã đi theo tôi. Biết ơn vì tôi và anh ấy sống cùng một tòa nhà .

Bằng cách này, tôi cảm thấy xấu hổ khi để anh ấy phải cõng tôi về.



Tác giả có lời muốn nói:

Lucci ngồi ở ban công, uống hết ly rượu vang đỏ này đến ly khác, nghe tiếng khóc của người phụ nữ dưới lầu, dù tiếng kêu rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy. Anh nghĩ, điều gì có thể khiến một người phụ nữ như vậy rơi nước mắt.

Anh không biết lau nước mắt cho cô,  cũng không muốn lau.

Vốn dĩ những việc anh đang làm đều nằm ngoài phạm vi của anh, và nó không liên quan gì đến nhiệm vụ. Lucci bắt chéo chân trên hàng rào, rượu đã cạn, nhìn vầng trăng đã lên cao, nhưng khi người phụ nữ mất trí nhớ bước về màn đêm tĩnh lặng như thường lệ, anh vẫn nhìn cô ấy.Nhìn cô biến mất ở góc đường, con chim bồ câu bên cạnh bay qua, bay lại , cau mày khó chịu không nhịn được mà đi theo cô.

Giọng nói của người phụ nữ vang vọng trong tâm trí .

【Tôi cảm nhận được sự dịu dàng của anh , Lucci. 】

"Chỉ là ngụy trang thôi, đồ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro