☆、Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trưa ngày hôm sau,

Khi thị trưởng biết tin tôi bị thương ở Xưởng đóng tàu số 1 ngày hôm qua, ông ấy đã đến bày tỏ lời xin lỗi.

Thật không may, tôi hoàn toàn làm ông thất vọng khi phải đối mặt với lời xin lỗi chân thành của thị trưởng. Tôi mặc quần lửng màu trắng, chiếc áo thường ngày màu đen, mái tóc dài bù xù, uể oải dựa vào cửa, dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi một cách khó hiểu.

"Ông đã ăn sáng chưa ?"

Lúc đó tôi không biết rằng đã quá giờ ăn trưa.

Thị trưởng nghe xong lời này sửng sốt một lát, Kalifa giơ đồng hồ trên bàn tay lên nhìn, nhắc nhở tôi: "Đã hai giờ chiều rồi, cô Charlene."

"Ồ?" Tôi dựa đầu vào cửa cười nhẹ, hai mắt dán chặt vào nhau không mở ra được. "Không sao đâu, Kalifa..."

Giọng tôi nhẹ và trầm vì đã im lặng suốt đêm, có chút khàn, không thể phủ nhận rằng từ ​​trước đến nay giọng tôi rất hay.

Thị trưởng đề nghị ông ấy sẽ mời một bữa tối như một lời xin lỗi.

Tôi lẩm bẩm khó hiểu, vuốt tóc có chút cáu kỉnh vì không được ngủ , đột nhiên tôi nhìn thấy một cái đầu nhỏ màu trắng thò ra từ túi áo ngực của thị trưởng, nhìn kỹ thì thấy đó là một con chuột nhỏ. Tôi không buồn ngủ chút nào nữa , tôi vô thức cúi người về phía trước để nhìn.

"Ồ, là một chú hamster nhỏ dễ thương."

Chú chuột hamster không hề sợ hãi khi nhìn thấy tôi đột ngột đến gần, nó ngẩng đầu lên và kêu ré lên với tôi. Thị trưởng dùng ngón trỏ xoa đầu nó và nói rằng ông đã nhặt được con hamster trên đường. Tôi đứng thẳng nhìn ngài thị trưởng đang mỉm cười kiêu hãnh như một đứa trẻ, ánh nắng chiếu vào mặt ông ấy khiến tôi thốt lên ồ một tiếng kỳ lạ cười. Ông ấy cũng là một người đàng ông đáng yêu .

Kalifa nhắm mắt lại và nói, "Ngài Iceberg,ngài đang thực hiện hành vi quấy rối tình dục đấy ạ.."

"Cái gì! Đây cũng là quấy rối tình dục à?"

"Đúng vậy, thưa ngài ."

Sau khi cùng thị trưởng hẹn nhau ăn vào hôm nay, thị trưởng và Khalifa đã đến Xướng đóng tàu số 1 . Nhớ rằng lúc nãy Akao có gọi cho mình để hỏi xem tôi đã khỏe hơn chưa. Khẽ thở dài rồi gọi điện cho cậu ta , mời cậu ta đi ăn tối với tôi tối nay.

Sửa soạn và cùng Kuro đi dạo, có người quen nhìn thấy băng quấn trên đầu tôi, họ sẽ đến hỏi tôi có chuyện gì, tôi bị thương à. Tôi chỉ mỉm cười và nói không sao cả.

"Ồ, đây không phải là Charlene sao! SUPER-----!"

Nhìn Franky, người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và vẫy tay tạo dáng như mọi hôm và gào hét super super . Cậu ta đeo mặt nạ và ăn mặc kỳ cục trông như cái rạp xiếc , tôi hỏi cậu ta đi đâu mà lại ăn mặc như vậy.

Franky giả vờ khịt mũi , cởi chiếc mặt nạ kém thẩm mỹ đó ra , đẩy kính râm lên, để lộ đôi mắt nhỏ và chỉ ngón tay cái kiên quyết về phía mình, "Hôm nay, tôi sẽ thực hiện ước mơ mà tôi luôn mong muốn thực hiện. . "

"Thực hiện ước mơ!!!"

Giọng chị em Mozu và Kiwi vang vọng.

Tôi thấy họ hành động buồn cười như thế này, cứ như đang ảo giác vậy, hôm nay tậm trạng của bọn họ có vẻ rất tối . Ồ ồ mấy lần, cảm thấy mừng cho họ, nếu như họ không lại đi phá phách thì còn vui hơn .

"Nào, nào, cho cô số tiền này , cảm ơn vì đã luôn giúp đỡ tôi ."

Franky lấy trong chiếc vali màu đen của mình ra rất nhiều tiền, nhét vào tay tôi, ngơ ngác cầm lấy, nhìn số tiền trong tay mình, tôi phản ứng lại và trêu cậu ấy: "Tiền này trộm nó từ đâu à?" Nhìn hai chị em vuông mỗi người xách một chiếc vali màu đen, nhìn mệnh giá của số tiền, hai chiếc vali gộp lại ước tính trị giá tầm khoảng 200 triệu beli.

Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Franky, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, số tiền quá lớn, quen biết Franky lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Tôi, Franky, là người thẳng thắn và luôn thích làm những việc bẩn thỉu. Tất cả số tiền này đều bị bọn hải tặc đánh cắp."."

"Đại ca à , đó không phải là cách để vượt lên đâu."

"Đúng vậy, đại ca , ghép chữ cũng sai."

"Vâng?"

Im lặng châm điếu thuốc, nhìn những tên ngốc vô vọng này, tôi nghĩ thà không hỏi số tiền đó là của băng cướp nào, dù sao hắn cũng sẽ làm, nếu xảy ra thì có thể giải quyết được vấn đề. Tôi thậm chí còn không đếm xem Frankie đã đưa cho mình bao nhiêu tiền, sắp xếp nó và nhét vào túi mà không hề có chút gánh nặng nào. Vì thói quen tiêu sài xa hoa của Frankie, cậu ấy thường xuyên phải nhịn ăn nên hầu hết tiền của tôi đều rơi vào cậu chàng này.

Thở dài vì lòng tốt của mình.

"Đi đi, Đi mà thực hiện cái ước mơ của cậu đi , Franky."

"Hahaha, được rồi, đợi tin vui của tôi nhé, Charlene!"

Khi chiếc áo choàng vàng của cậu ta tung bay khi anh ấy quay lại, tôi phàn nàn trong lòng về sở thích thô tục của anh ta, dường như thời gian trôi qua quá nhanh, nhìn những người trên đường ai ai cũng mặc quần áo lộng lẫy ,sặc sỡ và đeo những chiệc mặt nạ tinh xảo. Là lễ hội hóa trang, nó đến rồi à ? Vừa rồi tôi không nhận ra.

Nghiêng đầu nhìn Kuro hỏi: "Sao thế, cũng muốn tao mua một chiếc à?" vừa nói vừa giơ chiếc mặt nạ hình mèo vừa mua ở quán ven đường lên, sau đó đeo chéo sang một bên trên đầu, chờ buổi tối trở lại chỗ thị trưởng và ăn tối với cả Akao.

Nhưng thành thật mà nói, có tiền đúng là điều tuyệt vời, Có càng nhiều tiền thì càng tốt hơn nữa .

Thị trưởng đã chiêu đãi chúng tôi tại trụ sở công ty Galley-La. Các món ăn đều tuyệt vời, đầy đủ màu sắc, hương vị và mùi vị rất ngon, tất cả đều do đầu bếp chuẩn bị. Nhìn người đàn ông ngồi bên phải đang ngấu nghiến bữa ăn, lặng lẽ gắp cho anh ta một miếng thịt gà, người bên cạnh lập tức cứng đờ như thể bị nhấn nút tạm dừng, vẻ mặt vẫn như cũ, ánh mắt hướng về phía tôi, khụ một tiếng , rồi từ từ thả lỏng ăn uống cũng trở nên lịch sự hơn.

Tôi nói ờ, tôi hỏi có chủ ý.

" Paulie, đồ ăn không hợp khẩu vị anh à?"

Tôi chỉ muốn anh ấy ăn chậm lại để không suýt chết như lần trước. Lý do Paulie ăn tối với chúng tôi là vì khi tôi hỏi thị trưởng liệu tôi có thể mời Akao ăn tối với mình không, tôi đã yêu cầu ông ấy mời cả Paulie nữa.

"Lắm chuyện."

Tôi cười lớn. Paulie nhìn vết thương trên đầu tôi, hỏi tôi đã đỡ hơn chưa, nói đã đỡ hơn rồi , cũng gắp cho Akao một miếng thịt gà, khí đen trên mặt cậu ta lập tức tiêu tán, mỉm cười. Chạm vào đầu Kuro, nhìn nụ cười như mặt trời và nghĩ, nếu Akao là em trai mình thì thật tối .

Trò chuyện và ăn uống rất lâu, khi Akao đi vệ sinh, thị trưởng hỏi tôi có muốn ở lại một đêm không, tôi rất hào phóng đồng ý. Tôi thừa biết rằng ông ta chỉ đang nói đùa thôi.

Paulie tức giận bình luận: "Đồ đàn bà không biết xấu hổ ! Sao có thể qua đêm ở nhà đàn ông được !"

"Sao thế Paulie , chẳng phải tôi cũng đã từng qua đêm ở nhà anh mà !"

Anh ta không nói nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi, lắp bắp cô, cô, cô, cô. Đúng là tự kê đá đập chân mình , thật ra anh ta có thể bình tĩnh giải thích sự việc một cách rất đơn giản,nhưng đáng tiếc, Paulie đã tức giận và khi đối mặt với những ánh kì thị từ thị trưởng và Kalifa, thì anh ta không thể tự bào chữa cho mình nữa.

" Ngài Iceberg, mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu!"

"Ồ----"

Ngài thị trưởng nói rằng ông ta hiểu, nhưng khuôn mặt thì lại tỏ ra đầy vẻ hoài nghi. Khalifa thậm chí còn trực tiếp nói Paulie là kẻ vô liêm sỉ. Lời nói của Kalifa mang tính sát thương quá cao , Paulie không chịu nổi đòn này Anh lùi lại một bước với vẻ mặt kinh ngạc. Chưa kịp giải thích thì Paulie đã bỏ chạy như đàn bà trốn tránh vấn đề.

Nhìn Paulie nhảy ra khỏi cửa sổ rời khỏi trụ sở Galley-La, rồi nói với thị trưởng phía sau tôi: "Paulie là một người đáng tin cậy và tốt bụng , chỉ là anh ấy hơi ngốc" hơi giống tôi ở kiếp trước "Ha ha, cái này tôi biết."

"Ngày mai ông có muốn đi uống cùng tôi không?" tôi hỏi.

"Rất sẵn lòng , thưa quý cô."

Tôi định sẽ lấy rượu vang đỏ mà tôi trân trọng bấy lâu ra và chia sẻ với Ngài thị trưởng, nhưng đáng tiếc là ngày mai, tôi sẽ được nghe tin thị trưởng bị tấn công. Tuy biết trước và đoán được tình hình sẽ như thế nào , nhưng tôi thực sự cảm thấy không cam.

Biết băng Mũ Rơm sẽ đến nhưng tôi không vui chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro