☆、Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dứt lời tiếng gõ cửa lại vang lên .

Liếc nhìn về phía cửa, rồi xoay người nhìn lại. Thị trưởng đang mở to mắt mỉm cười không mấy vẻ mặt vui vẻ. Ông ta cười toe toét và nói với một nụ cười đờ đẫn: "Thị trưởng", tôi cảm thấy rất tiếc khi nhìn thấy bạn thích điều này."

"Cô biết những gì ?"

Thị trưởng cố gắng đứng dậy, nắm lấy cánh tay tôi và gấp hỏi, cánh tay bị nắm đau, vỗ nhẹ để ông ấy bình tĩnh lại, ông ấy nhận ra rồi buông tay . Định ngồi xuống và tiết lộ thêm thì Kalifa bước vào, chúng tôi phải ngừng câu chuyện.

"Tôi gõ cửa khá lâu nhưng không thấy ngài trả lời, có chuyện đang xảy ra , thưa ngài."

"Chuyện gì vậy?"

Kalifa cũng cảm thấy bầu không khí của chúng tôi trong phòng có gì đó không ổn. Tôi mỉm cười và nói rằng không có gì đâu. Nhìn ly rượu trong tay , ngẩng đầu ,lắc ly uống nốt .

Khi nhìn thị trưởng đang nhìn mình với dòng chữ "Mau nói cho tôi những chuyện mà cô biết !! Tôi lo quá, đồ khốn này !" đượcc viết trong mắt ông ấy, tôi có thể tưởng tượng ra trong đầu cảnh ông ấy đang gầm lên , cười khổ , cảm thấy mình có hơi nhiều chuyện quá không .

"Thị trưởng, ngài nên nằm nghỉ cho tốt. Luffy Mũ Rơm có lẽ là tới tìm ngài. Có lẽ ngài có thể lựa chọn tin tưởng cậu ta. Cậu takhông có lý do gì để ám sát ngài. Một Nico Robin cũng không có ý nghĩa gì cả , không phải Robin đã có thể sống sót cho đến ngày nay rất dễ dàng à ,ngài quên rồi sao ?."

Tôi mỉm cười nói: " Đừng ở đây lo lắng nữa. Hãy tin vào những người mà ngài tin . Thị trưởng, ngài là niềm tự hào của Kinh Đô Trên Mặt Nước chúng tôi, không dễ gì để được như bây giờ..... Tôi sẽ một mình uống hết chai rượu hôm nay. Ông nợ tôi .Ngày mai , khi mọi chuyện kết thúc chúng ta sẽ lại cùng nhau uống rượu vui vẻ đến bình minh. Nhưng ông sẽ là người thanh toán tiền rượu ,Thế nhé ." Nói xong, tôi càng cười vui vẻ hơn, cúi xuống nhét chai rượu rỗng vào túi rồi ném vào trong tay thị trưởng.

"Charlene, cô..."

Thị trưởng cầm lấy chai rượu, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, nhưng giây tiếp theo ông ấy đã nhận ra, cúi đầu cười nhẹ. Suy cho cùng, thị trưởng là người từng trải qua sóng gió mà , nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Tôi nợ cô cái gì? Rõ ràng là cô tự mình thưởng thức rượu ngon mà." Vẻ bất an trong mắt dần tiêu tan, ông trở tươi tỉnh hơn, toàn bộ khí chất của ông khiến mắt tôi sáng lên. Tôi mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu.

"Những lời nói của cô đã đủ để trả tiền đồ uống rồi , Charlene, cảm ơn cô ."

"Không cần."

Hào phóng nhận lời cảm ơn của thị trưởng, nhưng tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, dù sao cũng không phải thực sự giúp đỡ, tôi chỉ giả vờ thôi, nghĩ đi nghĩ lại, sao tôi lại cảm thấy có chút chạnh lòng ?

Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, hai tay đút túi, đứng cứng ngắc, gõ gõ ngón chân, ngượng ngùng cười rồi đổi chủ đề: "Vậy tôi về trước đây , đêm nay không phải là một đêm yên bình " ... Aqua Laguna cũng tới rồi, nhà tôi hiện tại không chống thấm nước, tôi phải về lo thôi."

Thị trưởng nhận thấy sự bối rối của tôi mỉm cười đồng ý. Khi quay người rời đi, tôi nghe thấy thị trưởng nói.

"Kalifa, giúp tôi một việc."

Tôi không hỏi Kalifa đi đâu, không cần phải suy nghĩ tôi cũng biết là đi tìm Luffy. Rời trụ sở chính Galay-La và đến cửa hàng của mình để giúp đỡ, tôi nói với Jakko rằng Aqua Laguna sẽ đến và yêu cầu anh ấy chuyển tất cả đồ trang sức đến nơi an toàn, đề phòng tôi lấy đồ trang sức ở nhà các mặt hàng được chuyển cùng nhau.

Chúng tôi bận rộn cho đến tối.

"Vậy Charlene, tôi sẽ rời đi trước."

"Được rồi, anh nên nhanh chóng đến nơi trú ẩn đi."

Jakko cõng Jipley trên lưng rời đi cùng với một số người dân cũng đến nơi trú ẩn. Màn đêm dần buông xuống, đường phố vắng tanh, gió làm mái tóc dài của tôi che đi khuôn mặt, khiến tôi nhìn không rõ. Buộc sơ sài mái tóc dài của mình và suy nghĩ một lúc, có thể Kuro đang ở căn nhà kho dưới cầu của Franky

Quả nhiên đến đó , thì thấy Kuro lười biếng nép mình trên chiếc ghế sofa màu xanh đậm của Franky, khi nhìn thấy tôi, nó ngẩng đầu lên gọi tôi một tiếng, vẫy đuôi. Franky cũng đang ngồi trên ghế sofa.

"Này, Charlene, cô đến rồi." Franky chào tôi trong khi giơ ly lên.

"Đại tỷ , Đại tỷ , ở đây!"

"À, vâng."

Tôi trầm ngâm nhìn chiếc thuyền buồm đầu cừu nhỏ nhắn dễ thương trên dòng nước bên cạnh, còn có một người đàn ông đang cầm búa sửa chữa con tàu rách nát , thầm thở dài. Nhận ra sự có mặt của tôi, anh ta quay lại nhìn một lúc rồi quay lại như chưa nhìn thấy gì, tiếp tục sửa những lỗ thủng trên thuyền với vẻ mặt nghiêm túc.

Toàn thân của tên nói dối quấn dầy băng gạc.

"Franky, đó là lý do tại sao tôi nói cậu quá khắc nghiệt." khi đi về phía Franky tôi nói, nhưng tôi không trách cậu ta. Mọi việc cậu ấy làm đều có lý do của nó. Cuối cùng tôi cũng ngồi xuống ghế sofa với cậu ta , chị em vuông rót cho tôi cốc trà.

"Tất cả đã là quá khứ hết rồi. Bây giờ tôi yêu đứa em trai này đến chết đi được."

Tôi bật cười, Franky thực sự rất thẳng thắn, nghe về mấy lời lời nói dối cũng đủ khiến Franky tin sái cổ , mà tôi cũng không ngoại lệ. Sau một khoảng thời gian dài như vậy với kiếp trước, tôi chỉ còn nhớ được cốt truyện xảy ra ở Thành phố Nước, những cảm xúc được thể hiện ở đó vẫn còn lay động tôi cho đến ngày nay.

Tôi lịch sự hỏi Ussop liệu tôi có thể xem con thăm tàu ​​của cậu ấy không.

Ussop đột nhiên bị tôi bắt chuyện, giật mình và thốt ra rất nhiều từ tượng thanh: "Hả, cái gì, ồ, ờm , được rồi, cô có thể nếu muốn xem, chỉ cần đừng chạm vào."

"Cảm ơn."

Tôi đứng trên boong tàu Going Merry nhìn quanh, con tàu cũ kỹ và mục nát, bước vào cabin của họ, trong đó chứa rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày. Mở cửa sang một phòng khác thì thấy hai chiếc giường và hai chiếc võng.

Ngồi trên võng nơi họ thường ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng Franky và Ussop cãi nhau, tôi trực tiếp nằm xuống võng, nghe thấy họ càng ngày càng ồn ào, nên tôi nghĩ tốt hơn là nên ra ngoài xem một chút. nhưng lúc ở trên võng, tôi không nhận ra rằng chiếc cúc quần lớn của mình đã bị mắc vào võng, kết quả là tôi lăn ra khỏi võng và ngã xuống, nằm trên mặt đất đau đớn cười toe toét trong.

Xoa xoa bộ ngực đau nhức rồi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cabin đã thấy Ussop khóc rất nhiều, xoa ngực lấy điếu thuốc ra vừa định châm lửa thì chuông cửa đột nhiên vang lên, sửng sốt một lúc, rồi cuối cùng cắn răng.

"Ai đứng ở ngoài đó vậy , chắc là đám Zanba chứ gì, sao chúng lại đi vô bằng cửa từ biển chứ ?"

Ngực vẫn còn đau, từ từ thở ra làn khói, kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón cái, khi chị em vuông định bước tới mở cửa, tôi nhẹ nhàng nói: "Kiwi, Mozu, đừng mở cửa. "

"Hả, tại sao vậy đại tỷ?"

"Các cô sẽ bị thương đấy, nên hãy ngoan ngoãn nghe lời đi."

Vừa dứt lời thì cánh cửa bị đá một cách thô bạo, một đám mặc vest đen bước vào, ánh mắt tôi lập tức dừng trên người Lucci , người đang đứng phía sau đồng bọn, hừm , anh ấy.....đẹp trai quá!​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro