☆、Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cái gì?"

Sau khi nghe điều này, mọi người ngừng bước mà quay nhìn lại tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"Hahaha, tôi thực sự không ngờ, Charlene, cô lại trở thành nô lệ tiền bạc!" Kaku chống tay lên hông cười sảng khoái, "Cô là người duy nhất dám xin tiền chúng tôi vào thời điểm này đấy, Charlene. Cô muốn tiền à ? Tôi sẽ cho cô hết. Dù sao thì nó cũng không còn ích gì nữa, tôi đã bỏ hết tiền vào một chiếc bình cổ ".

Kaku dường như nhớ ra gì đó, dừng lại một lúc, thò tay vào túi lấy ra một chiếc chìa khóa ném cho tôi, đưa tay ra và chính xác bắt lấy. Kaku sau đó nói: "Đây là chìa khóa nhà tôi. Paulie biết nhà tôi ở đâu. Cứ để anh ấy đưa cô đến đó."

Khi nghe thấy có tiền, Franky tuyệt vọng hét lên yêu cầu tôi để lại cho cậu một ít nữa , và tôi bảo Frankie hãy bình tĩnh đi. Kaku quay lại nhìn Blueno, rồi Blueno và Kaku nhìn Kalifa.

"Tiền của đã tiêu hết rồi!" Kalifa đẩy kính lên, hống hách nói,vòng eo thon gọn hoàn hảo khoe ra hình dáng chữ S xinh đẹp của cô . "Sao còn nhìn tôi? Mua sắm là bản năng của phụ nữ. Các cậu có gì phản đối à? Toàn bộ quần mấy người đang mặc đều được mua bằng tiền của tôi!"

"Khụ."

Kaku ho một cách lúng túng. Tôi cười lớn khi đoạn hội thoại thú vị này . Ngay tại Kaku muốn nói tiếp, Lucci liền ngắt lời giọng điệu lãnh đạm nói: "Đủ rồi, ở đây chúng tôi không có thời gian nói nhảm, cô nhanh rời đi đi..."

Lời còn chưa dứt, Hattori vỗ cánh bay về phía tôi, đậu trên vai ,vẻ mặt tôi cứng đờ, cúi đầu cười che đậy biểu tình lúc này, một giây sau, tôi ngẩng đầu lên bình thường nghiêng nhìn Hattori và nhẹ nhàng nói .

"Ừm, cà vạt nhìn đẹp lắm , rất hợp với nó. Cảm ơn anh đã đồng ý đeo nó."

Cảm ơn Hattori và cảm ơn cả anh ấy nữa.

Ánh mắt lặng lẽ rơi vào chiếc cà vạt của Lucci. Có chiếc kẹp cà vạt tôi mà tôi đã tặng cho anh ấy . Tôi đã luôn nghĩ anh ấy sẽ không sử dụng nó sau khi bình phục đâu . Hoặc có lẽ tôi không đủ tự tin để nghĩ rằng anh ấy sẽ dùng đến nó . Tôi chỉ đơn thuần muốn tặng nó cho anh ấy thôi . Tôi không ngờ anh ấy lại nghiêm túc đeo nó lên.

"Đừng giận Hattori."

Tôi thấp giọng nói, Lucci thờ ơ quay lại nhìn tôi, không để ý tới lời nói của tôi, chỉ bảo: "Cô muốn tiền phải không? Tiền của tôi đều để trong căn phòng đó, tôi nghĩ cô có thể lấy được mà không cần đến chìa khóa. Nếu cô có thể lấy được, hãy coi số tiền này như món quà trả ơn của tôi dành cho cô."

"..."

Sự ra đi của họ đi kèm với tiếng vỗ cánh của Hattori. Cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay, đồng ý rằng , lần đầu gặp mặt, tôi có thể trộm hoa hồng của anh ấy từ ban công nhà mình, lần này tôi nhất định có thể thuận lợi lẻn vào nhà anh ấy.

Một món quà khá lớn.

Tôi biết đám đệ của Franky sẽ quay lại nên tôi đặt chị em Kiwi và Mochi vào nhà kho dưới cầu, để lại một tờ giấy nhắn, ôm Kuro vào lòng đi tìm thị trưởng. Mặc dù tôi biết ngài ấy sẽ không sao, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Mơ hồ nhớ rằng Hải Liệt Xa Rocket Man sẽ cùng Luffy ra biển với sự giúp đỡ của thị trưởng. Franky đã đề cập với tôi trước đó rằng vị trí của Rocket Man dường như là ở một nhà kho gần nhà máy xử lý rác. Dựa trên thời gian hiện tại, chắc hẳn thị trưởng đang ở đó .

Trận Aqua Laguna năm nay hung hãn nhất trong lịch sử, gió mạnh khiến mưa mạnh tấn công, đánh vào người tôi hơi đau, người ướt sũng, ngay cả điếu thuốc cũng không châm được.

Đứng trước cửa một nhà kho sản xuất gạch nhìn xung quanh, đang tự hỏi liệu nó có ở đây không thì nghe thấy tiếng động từ bên trong, tôi cảm thấy vui mừng, khi bước vào thì thấy thị trưởng đang sửa chữa Rocket Man. Người đàn ông bên trong ấy chăm chú đến mức không nhận ra sự xuất hiện của tôi. Ông ấy không nhận ra cho đến khi tôi gọi.

"Charlene?!"

"Là tôi ."

Bước tới ngồi lên thùng gỗ cách ông không xa, mở ra bao thuốc ướt, lấy ra một điếu bất đắc dĩ mà châm lửa, điếu thuốc bị mưa làm ướt, mùi vị rất lạ, cảm giác có chút nặng nề.

"Thị trưởng trông ngài trà trề năng lực nhỉ ." Tôi thổi điếu thuốc và cười lớn. Kuro nhảy ra khỏi vòng tay tôi, lắc lắc nước trên người, tò mò về Rocket Man nên chạy vào quan sát.

"Nhờ có lời nhắc nhở của cô mà tôi chưa chết được . Nhưng cô có thể kể cho tôi nghe về tất cả những gì cô biết không? tôi biết nếu lúc đó Kalifa không xông vào, Cô đã muốn kể cho tôi nghe mọi chuyện."

"..."

Đúng như thị trưởng đã nói, nếu Khalifa không xông vào, tôi thực sự đã định nói với thị trưởng, nhưng hiện tại cũng chưa muộn, ít nhất ông ấy không phải lo lắng cho sự an toàn của Franky. Thị trưởng đã mất tập trung khi nghe thấy tôi xin tiền Lucci và những người khác, ông ấy dùng búa tự đập vào ngón tay mình , Khi những ngón tay của họ chạm vào nhau, anh hét lên, lấy tay che miệng vội vàng quay lại. Vẻ mặt đau khổ cũng không giấu được sự ngạc nhiên trong mắt ông ấy .

"Thật sao ?!"

Tôi gật đầu.

"Thật đúng là cô , Charlene."

Trong lúc thị trưởng đang thở dài thì ông ấy đến ngồi cạnh tôi, tôi hỏi ông ấy đã làm xong chưa? lau mồ hôi trên trán và trả lời rằng Rocket Man đã đủ khả năng ra khơi. Chúng tôi rơi vào im lặng sau đó.

Quay đầu lại nhìn vết thương của Ngài thị trưởng, có chút tiếc nuối nói xin lỗi, thị trưởng cũng bối rối mỉm cười: "Charlene, đôi khi cô thật sự khó hiểu . Ngay từ đầu tôi đã không trách cô , cho dù cô có nhắc nhở tôi,thì nó cũng sẽ không thay đổi được sự thật , vậy nên đừng tự trách mình quá nhiều."

"...Không, tôi không trách mình. Sau này chúng ta sẽ lại cùng uống rượu cho thật say, hahaha..." Thị trưởng nghe xong liền nhìn tôi và cùng cười. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy buồn cười không thể giải thích được.

"Nhưng thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì? Chỉ là ông đã mất đi nhân viên . Với sức mạnh của một người bằng cả trăm người. Ông không cảm thấy tiếc sao?"

"Không có cảm giác gì lắm. Ngược lại là cô ,Tôi thấy tiếc cho cô . Có vẻ cô rất thích Lucci ."

"...Thị trưởng, sao hôm nay ông lại kỳ lạ như vậy?" Thị trưởng có vẻ nghiêm túc, và vẻ mặt của tôi cứng đờ. Vẻ mặt tôi cứng đờ, để che đậy tâm trạng tồi tệ của mình , tôi vỗ nhẹ vào lưng thị trưởng vài lần, giả vờ ổn và cười đứng dậy.

"A, Charlene, tôi là người bệnh, cô không thể nhẹ nhàng hơn được sao?"

"A..." Mỉa mai rút tay lại, "Tôi xin lỗi."

Thị trưởng cũng nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng vỗ vai tôi an ủi, cảm nhận được sự dịu dàng của ông thị trưởng, tôi quay đầu nhìn ông, không khỏi mỉm cười, mặc dù luôn chuẩn bị tinh thần Nhưng vẫn luôn có sự miễn cưỡng , điều mà tôi không muốn thừa nhận. Thị trưởng chu đáo ngừng đề cập đến chủ đề vừa rồi.

Sau đó, Luffy và những người khác đến cùng với gia đình Franky và bà Kokoro, người mà tôi đã lâu không gặp. Thị trưởng và tôi nhìn họ rời thành phố nước trên Rocket Man. Đứng ở rìa đảo, nhìn nơi mình ở, nơi đó có lẽ sẽ không bao giờ có bông hồng nào nở nữa.

Tôi còn một cơ hội nữa để gặp lại họ, đó là đi đến Thị trấn Mùa xuân nơi nữ thần ngự trị St.Poplar, Thị trấn Cao lương mỹ vị Pucci, vào ngày mai, Khi Aqua Laguna qua đi và chuyến tàu đến Kinh Đô Nước sẽ được mở trở lại. Tôi thực sự đã đi. Khi tiếng tàu đầu tiên vang lên tiếng động, tôi đã sẵn sàng đến đó. Tôi đã không ngủ cả đêm rồi.

Đứng ở cổng bệnh viện ở Thị trấn Mùa xuân nơi nữ thần ngự trị St.Poplar, tôi biết một khi họ đến được thị trấn, họ nhất định sẽ đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Đứng đó rất lâu, có lẽ còn quá sớm châm điều thuốc chờ đợi, tôi cảm thấy bồn chồn, không ngừng hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà. Tệ hơn nữa, trời bắt đầu mưa.

Đi mua một chiếc ô, tôi thì không sợ dính nước mưa, nhưng không thể để Kuro bị mắc mưa được. Sau khi rời đi được một lúc, rất nhiều người đã tụ tập ở cổng bệnh viện. Khi ý thức được điều gì đó, tôi nhanh chóng bước tới, khi nhìn thấy bọn họ hỗn loạn như vậy, trái tim vốn đang bị treo lên của tôi cuối cùng cũng dần được thư giãn, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Đã lâu rồi tôi không trải qua những ngày tháng thăng trầm như thế này.

Thấy họ lo lắng nhảy dựng lên vì không có tiền chữa bệnh cho Lucci , đồng thời giận dữ mắng mỏ những kẻ vô tâm đó, tôi thản nhiên ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm nát, cầm ô từ từ bước ra ra ngoài khỏi đám đông.

Nở một nụ cười thật xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro