☆、Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Bọn họ nhìn tôi đầy bối rối, tôi chỉ mỉm cười muốn nhân cơ hội trêu chọc họ nhưng Kalifa bất ngờ lao về phía tôi ôm lấy tôi thật chặt, Hattori thậm chí còn bay tới và đánh vào đầu tôi.

Chiếc ô rơi xuống đất, tôi mừng quá nên cười lớn, nghĩ trán mình chắc hẳn đang đỏ bừng.

Đáp lại cái ôm ấm áp của Kalifa một cách nhiệt tình không kém, đồng thời cũng tranh thủ quay đầu lại nói với đội cứu thương phía sau đang chần chừ không hành động: "Đừng cứ đứng đó nữa, hãy chữa trị cho họ giúp tôi nhé. "

"Được!"

Lucci và Kaku đều bị thương nặng, cả hai đều nằm trên cáng, nhìn Lucci được đưa vào bệnh viện với vết thương rất nghiêm trọng, sau đó nhìn đi chỗ khác. Những người có thể di chuyển sẽ tự di chuyển. Ba người còn lại không quen tôi, tôi chào họ nhưng họ có vẻ khá bối rối mà chỉ vào tôi và hỏi Kaku rằng tôi là ai.

"À, cô ấy là bạn gái của Lucci ."

Kalifa đẩy kính lên nói : "Đúng vậy , cô ấy là bạn gái của Lucci."

"Ồ, hóa ra cô ấy là bạn gái của Lucci."

"Ồh, bạn gái."

"Là bạn gái à."

"Cái gì!!!!"

Mãi sao họ mới nhận ra, khi phản ứng kịp thì há hốc mồm kinh ngạc, họ cứ gãi lòng bàn tay ,ngửa mặt nhìn lên trông vẻ bối rối, không biết mình muốn nói gì cũng không thể nói nên lời. Tôi biết những lời này đã đủ sốc rồi, bối rối tôi xoa xoa đầu Kaku và trách cậu ấy lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng trêu chọc Lucci, nhưng Kaku không coi trọng điều đó.

"Charlene, tôi không phải là một đứa trẻ ."

"Vậy à? Nhưng đừng quên chứ..." Quỳ xuống và cởi chiếc mũ lưỡi chai của Kaku ra, tôi không bận tâm rằng chiếc mũ đã bị ướt mà đội nó lên đầu. Tầm nhìn của tôi lập tức mờ đi ,chớp mắt nhìn anh: " Tôi bằng tuổi bà nội anh rồi đấy."

"Hahaha..."

Đôi mắt tròn xoe dễ thương của Kaku nghe xong liền cong lên .Chói quá đi à. Cùng cười với cậu ấy. Ngẩng đầu lên và ra hiệu cho nhân viên cấp cứu đưa Kaku vào bệnh viện. Kalifa theo sát. Quay lại nhìn ba người còn lại đang hóa đá. Nhìn người đàn ông đứng cạnh , mỉm cười và giới thiệu lại về mình.

"Xin chào ,lần đầu găp mặt, tên tôi là Charlene."

"Tôi đã nghe được cuộc trò chuyện điên rồ lúc nãy rồi, hãy trò chuyện nào!!"

"Mẹ kiếp, tuy là bà già nhưng lại đẹp như vậy, hời cho tên Lucci quá , tôi cũng muốn !!!"

"Này này này, nếu thật sự là như vậy, loại tình yêu này thật sự sẽ khiến thần linh phải khóc mất. Hãy để tôi hát cho nó nghe một bài đi!"

Tại sao tôi phải tử tế với những tên ngốc.....dễ thương này nhỉ? Chắc hẳn, sẽ tốt hơn nếu mang bọn họ trực tiếp ném vào bệnh viện luôn .

Nhìn các nhân viên y tế vây quanh , việc duy nhất tôi có thể làm là thanh toán hóa đơn thuốc và đăng ký thông tin nhập viện, sắp xếp mọi thứ xong xuôi , mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, cả một đêm không ngủ, chờ đợi rồi lại chờ đợi, Không biết tôi đã ngủ quên từ lúc nào khi ôm Kuro trong tay.

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường ,bệnh cạnh Lucci. Tất cả họ đều nằm chung trên giường khác ,ngoại trừ Kalifa, không ai trong số họ trông như đang ngủ , người thì nói mớ , người thì ngáy khò khò . Sau đó tôi ôm gối lăn nhích ra xa ,cả phòng bệnh rộng lớn đều bị chúng tôi chiếm giữ, trăng ngoài cửa sổ đã lên cao nhất rồi.

Nằm trên giường tôi quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Lucci thật lâu, trong lòng thở dài, khuôn mặt bị che bằng gạc y tế của anh ấy đẹp trai quá, giây sau, tôi cảm thấy thích buồn cười với những suy nghĩ hoang tưởng của mình. Kéo chăn ra chùm kín đầu, nghẹn ngào cười, mồ hôi toát ra vì cười, hoàn toàn nhận thức được sự ngây thơ của chính mình .Nhưng tôi biết mình vẫn cần được nghỉ ngơi thật tốt

Sáng hôm sau, bọn họ phàn nàn về đồ ăn của bệnh viện và giục muốn được sớm xuất viện, nhìn tất cả bọn họ tràn đầy sức sống , nếu không phải trên họ còn quấn những miếng băng, tôi thậm chí còn không thể nhớ ngày hôm qua trông họ đã vật vã như thế nào . Thế là họ đã được xuất viện như ý muốn.

"Nhân tiện, Charlene, làm sao cô biết chúng tôi sẽ đến đây? Có phải vì khả năng nhận thức của cô không? Kaku hỏi tôi trong khi cắn vào những chiếc bánh bao thịt những người khác cũng ngấu nghiến chúng mà không có phản ứng nào . Kalifa nhìn tôi trong khi uống đồ uống của mình và cũng hỏi .

.

"...Ừm...ờ..."

Nên nói gì đây? Thực ra, tôi đã sớm quên mất nơi họ trốn từ lâu. Tôi biết về câu chuyện tiếp theo của CP9 từ trang tiêu đề của truyện tranh. Mặc dù truyện tranh có nhắc đến nó ở đâu nhưng tôi lại không nhớ ra được nó là ở chỗ nào chỉ mơ hồ nhớ được hình dáng của tòa nhà trong bức tranh.

Khi CP9 trốn đi, họ đi theo Hải Liệt Xa, chỉ có ba nơi có thể đến bằng Hỏa Liệt Xa, đảo Tư pháp Enies Lobby tự nhiên bị loại trừ, nên chỉ còn lại thị trấn St.Poplar và Thị trấn Cao lương mỹ vị Pucci. Vì lý do này, tôi đã đến hai nơi này, tôi đã ở đó vài ngày và cuối cùng quyết định đến đây.

"Mà dù sao đi nữa, cũng cảm ơn cô vì đã xuất hiện và giúp đỡ chúng tôi," Kalifa, người ngồi bên phải tôi, chân thành nói, rồi gạt bàn tay đạng định trộm miếng bít tết của mình đi, Jyabura nắm lấy bàn tay bị đánh, nước mắt lưng tròng vì đau .

"Hahaha, không có gì . Dù sao thì Kaku và những người khác cũng đã để lại tiền cho tôi, không cần phải cảm ơn Kalifa, mà nước ép này có ngon không?"

Nhìn ly nước ép cà chua và rau củ trong tay Kalifa, trực tiếp bày tỏ sự chán ghé đôi với nước ép, Kalifa cười đưa nước rau củ cho tôi, lắc đầu xua tay phản đối rồi rót một ly sữa cho Kuro, nhận thấy sự bất thường của Kagu tôi hỏi cậu ta có chuyện gì vậy.

"Ừm..."

"Chuyện gì vậy?"

"Chắc cô chưa lấy tiền đi ngay phải không?" Tôi gật đầu, lúc đó tôi không rảnh rỗi như vậy, sau đó cậu ta lại đặt bánh bao trong tay xuống, chắp tay che nửa mặt , rồi nói ra sự thật phũ phàng với giọng điệu nặng nề, "Có vẻ như Aqua Laguna năm nay rất mạnh . Tôi và Blueno chưa thực hiện các biện pháp chống thấm trong cho nhà nên có thể toàn bộ số tiền đã bị nước lũ cuốn trôi đi hết rồi " .

"..."

Chúng tôi nhìn nhau mà câm nín, Kaku lặng lẽ đặt chiếc bánh bao nhân thịt to nhất vào bát tôi, lại im lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng không kìm được được phụt cười, rồi tôi thở hổn hển không nhịn được mà cũng cùng cười với cậu ta, Kaku đập bàn không ngừng cười nói: " Không phải do lúc nào cô trông cũng như không ai có thể chịu đựng được cô , cho nên chúng tôi chỉ muốn đùa với cô một chút trước khi rời đi thôi ! Hahahahaha..."

"Tên nhóc này ! Anh dám giở trò với tôi!"

Tôi cười giận dữ rồi đưa tay nắm lấy cổ Kagu, kéo anh ta về phía mình, đặt nắm tay lên đầu cậu ta bắt đầu xoay tròn. Kaku vẫn cười, nhưng tôi không tức giận. Họ đều cười lớn, như thể có lẽ họ là người thắng cuộc vậy. Trong tương lai sẽ không xảy ra chuyện như thế này, nếu không nó sẽ không xảy ra nữa.

Vì không thích đi chơi nên tôi đưa hết số tiền mình có và để họ tự chơi, tôi, Hattori và Kuro cùng Lucci ở lại bệnh viện. Đã nhiều ngày trôi qua, Lucci vẫn chưa tỉnh lại, tôi cũng không vội.

Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tỉnh dậy.

Ngồi trên cửa sổ cạnh giường Lucci , bắt chéo chân đung đưa, nhàn nhã hút một điếu thuốc, quay lưng về phía anh, nhìn mây trắng dài và bầu trời trong xanh, ngân nga một bài hát vui tai trong gió. Hattori thỉnh thoảng ngâm nga theo trên vai tôi, còn Kuro thì cuộn tròn ngủ cạnh gối của Lucci.

Người đi đường nhìn thấy hành vi của tôi như vậy thì cho rằng tôi nghĩ quẩn , thỉnh thoảng có người ngước lên nhìn tôi, tôi vẫy tay nói không sao, lâu dần họ không còn ngạc nhiên nữa. .

Khi nhận ra mình đã hút thuốc xong và muốn quay người đi xuống, giọng nói của anh ấy lại vang lên từ phía sau tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro