☆、Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã quên trả lại quần áo cho Paulie.

Tôi tự hỏi là nên tự mình đem đến trả lại cho anh ta? Hay  nên để Lucci đưa nó đến đó?

Suy nghĩ rồi  hai ngày sau tôi giặt quần áo và đích thân trả đồ . Tôi bảo Kuro ở nhà và đi một mình. Nhưng thật may mắn, khi tôi đến Xưởng đóng tàu số 1, tôi đã gặp Rob Lucci, chúng tôi đã chào hỏi. Anh ta hỏi tôi đi đâu. Tôi cũng  thành thật mà trả lời.

"Đưa cho tôi, tôi là đồng nghiệp của Paulie."

"Được rồi." đưa cho Lucci, sau đó đi theo anh ấy. Anh ta đi phía trước, rồi quay lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ. Tôi nói tiếp: "Chúng ta đi cùng nhau nhé, tôi chưa thấy chỗ làm của các anh nên tò mò ."

Anh ta không nói gì nữa.

"Đúng rồi, tôi nói dối Paulie rằng tôi không nói được, lát nữa đừng có vạch trần tôi đấy."

"...Tại sao lại nói dối cậu ấy ?"

"Tôi thấy anh ta đáng yêu, muốn chọc anh ta thôi ." Sau đó tôi bắt chước vẻ mặt của Paulie, "Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Hahahaha..." Hôm nay tôi đã cười rất nhiều.

"... Paulie là tên dễ thương từ lúc nào vậy chứ ."

"Vâng?"

Chúng tôi nói về Paulie, Lucci đã tiết lộ rất nhiều điều mà Paulie, tôi không ngờ Lucci lại lắm lời như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với tôi nhiều như vậy, cũng có lẽ là vì chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau. Chúng tôi trò chuyện suốt chặng đường đến Xưởng đóng tàu số 1. Nhìn cánh cổng sắt khổng lồ của Xưởng đóng tàu , tôi không khỏi thắc mắc điều mà mình đã thắc mắc trong nhiều năm.

"Cánh cổng có tác dụng gì? Có lan can bằng gỗ bao quanh mà ."

"Cánh cửa này là biểu tượng và là một loại kính sợ, là niềm tự hào của tất cả các thợ đóng tàu  chúng tôi , nó không vô dụng." Lucci dễ dàng mở cửa bằng một tay tới một khe hở cho phép người ta ra vào, "Vào đi."

"Được rồi."

Khi bước qua cổng, tôi nháy mắt với Lucci, giơ ngón trỏ lên miệng mỉm cười, tôi biết là anh ta sẽ hiểu ý tôi . Tôi lúc này trông thật giống một người phụ nữ xấu xa.

"Tôi không nghĩ Paulie dễ thương dù tôi có nhìn cậu ta bao nhiêu đi nữa."

Vì sao Lucci cứ nhấn mạnh việc đó?

Hattori đột nhiên đậu lên vai tôi, tôi lấy cuốn sách đã chuẩn bị trước ra, viết 【Tôi biết, tôi biết. 】, giơ nó lên rồi dùng tay chọc vào nó khiến nó bay trở lại bên Lucci.

Hattori thích tôi từ khi nào vậy?

Lucci đưa tôi đi tìm Paulie, anh ta cũng giới thiệu cho tôi xưởng đóng tàu . Trên đường đi ,có rất nhiều đồng nghiệp la hét và hỏi Lucci rằng có phải tôi là bạn gái của anh ta không. Khi chúng tôi thấy Paulie, anh ta đang chặt gỗ một cách nghiêm túc.

Tôi bước đến gần, dùng cuốn sổ nhẹ nhàng vỗ lên đầu anh ta , anh ta vừa ngẩng đầu lên tôi đã bật cười, Paulie sững sờ một lúc, có lẽ là vì không ngờ tôi sẽ tới đây. Tôi giơ tay viết .

【Tôi đến đây để trả lại áo cho anh. 】

"À cái đó thì."

"Này Paulie! Cô nàng xinh đẹp này là bạn gái  cậu à!?"

"Không phải ! Đồ ngu ngốc!!"

"Ha ha ha, anh đang xấu hổ à, Paulie xấu hổ kìa , ha ha..."

Paulie với khuôn mặt đỏ bừng đến chảy máu. Anh ta không thể giải thích rõ ràng và cũng không thể tự bào chữa cho mình , anh ta nhìn tôi, ho khan và nghiêm túc nói:: "Tôi đã nhận được đồ , cô có thể về được rồi. Đây là nơi làm việc của đàn ông, cô không thích hợp ở lại đây đâu."

Tôi nhìn Paulie. Nếu còn ở lại đây, chắc anh ta sẽ còn cảm thấy rất xấu hổ. Tôi nghĩ nghĩ rồi mỉm cười gật đầu. Nếu lần sau còn gặp lại thì đó là định mệnh. Tôi là người tin vào số phận. Khi Lucci tiễn tôi ra khỏi bến Xưởng đóng tàu , anh ta  đã nói cho tôi biết anh nghĩ gì về tôi.

 "Cô cư xử hơi khác trước mặt người khác."

 "Tôi biết." Tôi không giấu giếm nhưng cũng không giải thích quá nhiều. Tôi cúi đầu châm một điếu thuốc, khói bay lên trời, ngửi mùi thuốc lá yêu thích của mình, tôi mỉm cười nói: "Đây chỉ là thói quen thôi. Một nụ cười chân thành và đáng yêu không phải là một điều tốt đẹp sao ."

" Là phụ nữ tốt nhất cô đừng hút nhiều như vậy, có hại cho cho sức khỏe."

Hattori lại đậu lên vai tôi, tôi cười lớn, nhưng Lucci vẫn nghiêm túc. Đôi khi tôi nghĩ rằng Lucci thực ra đang dùng Hattori để trêu chọc tôi, tôi có thể đảm bảo rằng khi lấy lại được thân phận anh ta sẽ không bao giờ làm vậy .

"Này, kêu Hattori trở lại với anh đi."

"Tiểu thư Charlene cô có thể gọi tôi là Rob Lucci, hoặc có thể gọi tôi là Lucci."

Tôi nghe xong cười lớn, cởi chiếc mũ cao trên đầu anh đội lên đầu mình, rồi duyên dáng cởi mũ ra, đặt tay trái lên lưng, đầu gối hơi cong làm một tư thế chào kiểu một quý ông

"Hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi, quý ngài Rob Lucci."

"..."

"Vậy thì tạm biệt."

Tôi trả lại chiếc mũ cho Lucci , đi được vài bước, Hattori vẫn còn đậu trên vai tôi, tôi hỏi Hattor, nó không muốn quay lại với chủ nhân của mình à? Nó nghe theo rồi kêu " Gulu--'' nó nhìn tôi rồi cố ý đập cánh vào mặt tôi rồi bay trở lại.

 Tôi che mắt lại thở dài .

"Chuyện gì vậy?"

"Hattori dường như cánh của nó đã đâp vào mắt tôi."

"Tôi rất xin lỗi!"

"Không sao đâu, không cần mắng nó, đó không phải lỗi của nó đâu ."

Mắt tôi dễ chịu hơn nên tôi buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lucci, trong lúc tôi chớp mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tôi vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, nhưng đã có người lau nước mắt cho tôi. Tôi liếc nhìn Lucci vô cảm mà mỉm cười không nói gì.

Hattori thủ thỉ, bay lại vào vai tôi và nhẹ nhàng dụi đầu vào mặt tôi xin lỗi.

"Tôi nghĩ Hattori vẫn sẽ gây rối với tôi."

"Có thể vậy , Cô Charlene!"

"Có lẽ anh nên quay trở lại đi. Là một thợ đóng tàu mà ở đây lười biếng thì không làm gương tốt được đâu."

"Tôi hiểu rồi."

Anh ta quay người đi về phía xưởng đóng tàu , nhưng khi nhìn thấy Lucci trực tiếp bước qua lan can gỗ để quay lại xưởng, tôi không khỏi bật cười. Khi anh tay quay lại nhìn tôi, tôi mỉm cười vẫy tay chào rồi quay người bỏ đi.

Nơi Lucci không nhìn thấy, tôi không khỏi sờ lên gò má nơi hắn chạm vào, sau đó lười biếng chống hai tay ra sau đầu, nhìn bầu trời trong xanh, khẽ thở dài. Sẽ tuyệt biết bao nếu người đàn ông này không phải là kẻ giết người...

Vì dù sao mọi người ở Xưởng cũng  thực sự yêu mến anh ta .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro