☆、Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến nhà,  thấy Kuro đang ngồi xổm ở cổng,  liền hiểu ý nó. Mỗi lần Kuro ngồi xổm ở cổng, có nghĩa là bây giờ nó muốn được tôi đưa ra ngoài đi dạo, hành động này làm tôi thật khó hiểu, loài  mèo không phải thường không thích tiếp xúc với con người và thích ra ngoài một mình sao?

Không còn cách nào khác, nhìn đồng hồ thấy còn hai tiếng nữa trước giờ ăn tối , hôm nay có lẽ tôi sẽ ăn ở bên ngoài.

Cúi xuống bế Kuro lên, khóa cửa lại, thuê một con Yagara rồi từ đường thủy đi đến khu ẩm thực. Tôi cho Yagara đi chậm lại, sau đó  trực tiếp nằm xuống, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, nhắm mắt cười nói.

"Kuro à , muốn ăn gì thì bảo tao nhé, có được không?"

"Meo~"

Tôi và Kuro đã ăn rất nhiều đồ ăn nhẹ trong khu ẩm thực, sau khi ăn no thì trời cũng tối, tôi bảo Yagara quay lại cửa hàng cho thuê trước, rồi ôm Kuro đi bộ về nhà. Đi ngang qua quán bar, tôi nghe thấy tiếng cười của Franky. Tôi bước vào, hóa ra thật sự là Franky.

 "Ồ, là Charlene à, tới đây , uống với tôi một ly."

"Uống rượu? Không phải anh chỉ đang uống Coca thôi hay sao"

Tôi mỉm cười và ngồi cạnh Franky và gọi một ly cocktail và sữa. Kuro đang uống sữa, tôi chống cằm nhìn Franky nói: "Hôm nay anh lại kiếm được nhiều tiền à?"

"Hahaha, tuần này tôi siêu  SUPER---!"

"Anh mỗi ngày đều Super , đồ ngốc." Tôi nhấp một ngụm cocktail, không khỏi liếc nhìn người chủ quán đang lau ly rượu, cúi đầu nhìn ly cocktail đang gợn sóng trong . "Tốt nhất là cậu đừng nên đến quán bar thường xuyên nữa ."

"Tại sao?"

"Chỉ là một lời nhắc nhở thân thiện thôi, nhưng nếu cậu không nghe cũng không sao ."

"Ồ?" Franky nâng kính râm lên và nói, "Charlene, cô thật là bí ẩn . Tôi đã quen biết cô được vài năm và tôi vẫn không thể nào hiểu được cô. Cô luôn cô độc một mình và thậm chí tôi chưa thấy cô đi cùng ai. Chứng mộng du cô mắc là cái gì thế ? Nhưng dù sao, tôi cũng rất khâm phục cô ."

"Haha, Franky, ai mà không mắc một số chứng bệnh lạ chứ ?  Mà, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là một người rất bình thường. Tôi cũng giống như cậu thôi, chẳng qua tôi chỉ là người đã chết một lần mà thôi." Tôi giơ nắm đấm ra, Franky hiểu ý mà khớp lấy nắm đấm của tôi.  Biểu thị cho sự ăn khớp  . Tôi thích hành động này.

"Chết một lần? Nghe thú vị dấy , cô có muốn kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra không?"

"Thật ra , tôi đã sống được sáu mươi năm rồi đấy ."

Tôi thấy Franky khá tò mò về câu chuyện của mình , tôi nghĩ dù có kể cho cậu ta nghe cũng không phải là vấn đề lớn gì , đây là lần đầu tiên tôi kể câu chuyện của mình cho người khác nghe, lúc đầu nghe được cậu ta rất sốc, cậu ta rút khăn tay ra rồi khụt khịt mũi , đúng là tên ngốc.

"Thật khốn nạn, trên đời này sao lại có người khốn khổ như vậy."

Tôi nghĩ cậu ta đã đi sai trọng tâm câu truyện rồi , nhưng nó cũng không thành vấn đề, dù sao Franky cũng là một  người giàu tình cảm luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác, vì vậy tôi rất thích cậu ta.

Nhưng tôi phải  giấu câu chuyện về thế giới ban đầu của mình , việc này khá nguy hiểm cho tôi nếu như ai đó biết về chúng.

"Tới đây , hãy uống cho thật vui vẻ nào và hãy quên hết những chuyện khổ đau đi !"

Franky khóc và bá lấy vai tôi. Cầm ly rượu nhìn cậu ta vừa bất lực vừa buồn cười, tôi còn tưởng có là cậu ấy đang say thật. Nhìn xem hai tiểu đệ tử của cậu ta, đôi chị em Mozu và Kiwi, cũng đã nằm ở kia , có lẽ trước khi tôi đến thì cậu ta đã uống rất nhiều rồi.

Tạm biệt Franky, cũng là lúc tôi  nhìn thấy có tận hai Kuro, tôi xoa đầu và ôm nó vào lòng, hơi ấm này khiến tôi tủi thân muốn khóc ghê . Về đến nhà, lấy chìa khóa ra nhưng không mở được cửa, bực mình đến mức chửi bới và đấm vào cửa, nhưng thứ tôi đập vào không phải là cửa mà là ngực của một người đàn ông .

"Ồ, xin lỗi, đi nhầm chỗ rồi ."

"Lại uống muộn như vậy, cô đúng là thật sự không thèm quan tâm đến mình mà."

"Tôi......"

Thực ra, khả năng nói tiếng bụng của Lucci nghe không dễ chịu chút nào. Xoa xoa tai, tôi không cảm thấy xấu hổ vì mình vào nhầm cửa, vì đây cũng chẳn phải lần đầu , chuyện này cũng từng xảy ra trước đây rôi.

"Tôi biết rồi, anh cũng đi nghỉ đi."

Quay người đi xuống lầu, phát hiện người phía sau đang đi theo mình, tôi quay đầu nhìn anh ta, Lucci nói: "Tôi đưa cô xuống." Tôi không từ chối . Lucci im lặng đứng sang một bên nhìn tôi mở cửa, nhưng lâu vậy mà tôi không tra chìa khóa  vào ổ được, không nhịn được quay đầu liếc nhìn người bên cạnh , mặt lập tức nóng bừng, sự lúng túng bủa vây.

"Quên đi... anh có thể về trước được rồi ."

"Ngu ngốc --"

Aizzz, bực mình quá. Giọng điệu kỳ lạ phát ra từ bụng, cộng với vẻ mặt gợi đòn của Hattori, thực sự rất khó chịu. Lucci đưa tay ra yêu cầu tôi đưa chìa khóa, tôi nhẹ nhàng hất tay anh ta ra, dưới tác dụng của rượu , bản tính ương ngạnh của tôi dần được bộc lộ.

"Tôi rất khó chịu,  không muốn vào nhà."

Tôi tức đến mức quay người đi xuống lầu.

"Cô đi đâu?"

"Anh về đi, tôi ổn."

 Đi bộ trên phố một lúc lâu, gió biển thổi vào dễ chịu, khiến tôi tỉnh táo và không còn bực mình nữa . Ngồi trên cầu muốn hút thuốc nhưng không tìm được bật lửa và cũng chẳng nhớ đã để nó ở nơi nào rồi . Đang loay hoay tìm bật lửa, chợt nghe phía sau có tiếng mèo kêu, quay đầu lại liền nhìn thấy Kuro và Lucci ở đó.

" Làm sao có thể bỏ mặc Kuro vậy , chủ nhân con mèo?"

" Kuro... nó sẽ tự lo được thôi ."

Hattori bay qua đầu tôi, đánh tôi, tôi cười lạnh, ngã về phía sau, Lucci kịp thời đưa tay đỡ lưng tôi, ngăn cản tôi ngã. Thật ra dù có ngã thì cũng chả sao cả nếu nó ở trên đất.Nhìn Lucci vẫn đang mặc đồ ngủ rồi lại nhìn bầu trời đêm đầy sao.

"Anh trở về đi , Lucci."

"..."

"Đi đi , không sao đâu, tôi vẫn luôn như thế này mà."

"..."

Tôi ngồi trên lan can cầu, nhìn bóng hình Lucci dần dần biến mất trong màn đêm, cuối cùng thở dài lấy ra chiếc bật lửa trong người ,cạch một tiếng châm điếu thuốc , không khỏi cau mày chờ gió đến thổi bay làn khói đi, hơi nghiêng người đưa tay về phía Kuro, Nó cố ý đưa chân cho tôi, muốn tôi nắm lấy nó trong vòng tay của mình nhiều lần vuốt ve cơ thể nó.

Màn đêm yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng nước lặng lẽ chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro