Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thiên Ca thấy tình hình không ổn liền mở miệng trước: "Đồ đệ của ta không hiểu chuyện, nếu có điều mạo phạm, xin hãy bỏ qua."

"Ha ha ha! Không sao, không sao!" Anh Dạ sảng khoái cười. Thật ra nàng cực kì thích ba người này, đặc biệt là thiếu nữ tên Thư Đào kia. Nghi phi mấy năm nay toàn làm khó mẫu hậu, nàng cũng nuốt không trôi cục tức này. May mà có người kia châm chọc vài câu giúp nàng xả giận.

"Chuyện hôm nay chúng ta ra tay giết người cũng là vạn bất đắc dĩ. Tại hạ không muốn bất kì ai mạo phạm đến Huyết Băng cung." Thư Ca lạnh nhạt nói. Câu này của nàng xem như là trả lời Kính vương rồi vì thế Kính vương mà nổi giận với nàng thì chính là đắc tội Huyết Băng cung, tự tìm đường chết.

Kính vương đương nhiên hiểu ý trong lời nói của Thư Ca, khóe mắt hắn hơi giật giật, tức giận vì bị đùa bỡn trong tay người khác.

"Thanh Mai, Thư Đào, đi thôi." Lạc Thiên Ca cất bước rời đi, hai người kia theo sau.

Thanh Ca phất tay, đám xác chết la liệt giữa đường liền biến mất không tăm hơi. Chiến Dã thấy một màn này khẽ nhíu mày. Thực lực của ba người này quả là sâu không lường được, nếu chịu ở lại sẽ là quân bài tốt cho Nam Dực. Nam Dực quá cần thiên tài rồi!

"Khoan đã, Huyết Băng cung chủ!" Chiế Dã gọi giật lại, Lạc Thiên Ca dừng bước.

"Các hạ cùng hai vị cô nương mới đến Nam Dực, là khách quý của chúng ta. Không biết các vị có thể lưu lại Nam Dực một thời gian không?"

"Ta và đồ đệ sẽ ở Nam Dực một thời gian."

"Thế thì tốt quá, ta gặp các người ở đâu?" Người lên tiếng lần này là Anh Dạ, mặt cô nàng đầy hưng phấn.

"Công chúa có việc gì cứ sai người chuyển lời lại đây." Lạc Thiên Ca lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Anh Dạ. Đó là địa chỉ căn nhà mà nàng đã mua lại khi đi làm nhiệm vụ ở Nam Dực mấy năm trước.

"Đa tạ!"

Lạc Thiên Ca cười gật đầu rồi cả ba cùng rời đi.

..........

Phủ Trưởng Công chúa.

"Người Mang Mệnh Trời sắp xuyên qua, các ngươi nhớ cẩn thận đừng để bị lộ." Lạc Thiên Ca thấp giọng dặn dò, nhỡ mà bị phát hiện thì hỏng hết cả kế hoạch.

Hai người gật đầu. Bỗng, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên ập tới.

"Là khí tức của Vạn Thú Vô Cương!" Thư Ca hưng phấn thì thào.

Thanh Ca khẽ gật đầu, tiếp tục theo dõi.

...

" Chán ghét, không nên ở chỗ này nha, trong từ đường còn có người a ~ "

Một giọng nữ mềm mại vang lên ở góc sân tối tăm.

" Sợ cái gì? Cái quỷ bệnh bên trong có thể thế nào? Ngươi không phải nói rằng nàng bị ngu ngốc sao? Cả nô tài cũng không sánh nổi nữa là. Hắc! "

Quỷ bệnh? Ngốc tử? Cả nô tài cũng không bằng? Quả nhiên trước kia Hoàng Bắc Nguyệt quá nhu nhược a.

" Nhân gia thẹn thùng nha ~ ~ ~ "

" Thẹn thùng cái gì chứ? Bảo bối, nhanh lên, ta chịu không nổi nữa ~~ "

Sột sột soạt soạt, tiếng cởi quần áo vang lên, sau đó chính là một trận dồn dập tiếng thở dốc cùng tiếng cơ thể va chạm.

Vừa đến đã gặp được chuyện như vậy, thật xui xẻo!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, nương theo ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, rọi trên mặt nàng.

Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, bởi vì quanh năm uống thuốcmà hốc mắt có vẻ lõm vào, hơn nữa quỳ một ngày một đêm, sắc mặt nàng lại càng tiều tụy, đầu tóc rối bời, quần áo màu trắng phiêu phiêu đãngđãng.

Bên trong góc, một nam nhân to khỏe đem một thiếu nữmười bảy mười tám tuổi áp lên trên tường, đang phấn khởi làm động tác,hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang chậm rãi tới gần!

Cô gái kia cũng bắt đầu mê loạn, từng tiếng rên rỉ dâm mỹ thốt lên, haicái chân trắng nõn như rắn nước quấn chặt lấy eo của nam nhân.

Trong từ đường vốn yên tĩnh, lại bị cái thanh âm này phá hỏng.

Trưởng công chúa linh vị đang ở bên trong, hai người kia cư nhiên liền ở ngayđây làm nên chuyện tình đáng xấu hổ như thế, một chút cũng không biếttôn trọng vong linh người đã khuất.

Cũng bởi vì nữ nhi màtrưởng công chúa lưu lại mắc bệnh ngu ngốc bẩm sinh, cho nên đám nô tàibọn họ đều trở nên vô pháp vô thiên như vậy sao?

Hoàng BắcNguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, một bước đi tới, vừa vặn thiếu nữkia ngẩng đầu lên, chợt vừa nhìn thấy nàng một thân bạch y khinh khinh bước tới, liền sợ đến mức hoa dung thất sắc.

" Qủy, qủy....... "

" Nào có qủy? Quỷ bệnh thì có một cái trong kia, mau, nhanh, bảo bối, ta...... Ách...... "

Trong cổ họng chỉ kịp phát ra một ít thanh âm mơ hồ, liền 'cùm cụp' một tiếng, cổ của nam nhân liền bị bẻ gảy!

" A — " Thiếu nữ kia trừng lớn hai mắt sợ hãi kêu.

" Muốn chết thì cứ việc gọi. " Đem thi thể nam nhân kia ném xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt xoa tay vào áo của thiếu nữ.

Cái nam nhân buồn nôn đê tiện kia, ngay cả việc giết hắn đều cảm thấy buồn nôn, nếu không phải hắn dám sỉ nhục Huệ Văn trưởng công chúa, nàng cũngkhông thèm giết hắn. Ô uế tay của chính mình!

Thiếu nữ nghe vậy, quả nhiên nhanh chóng ngậm chặt miệng của mình lại, cả người run cầm cập.

Nương theo ánh trăng nhìn lại, khuôn mặt này, không phải là tam tiểu thư quỳ ở trong từ đường sao? Vì sao, chẳng lẽ là quỷ hồn tiểu thư đến đòi mạng?

"Ta không phải quỷ hồn." Lau sạch tay, Hoàng Bắc Nguyệt khóe môi nhếchlên, lộ ra một nụ cười băng lãnh mười phần, "Ngươi nếu dám tiết lộ một chữ ra bên ngoài, kết cục liền giống như hắn, đừng nghĩ đi cáo trạng với Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của trước đây."

Không có người nào dám cầm cái mạng nhỏ của chính mình đem làm trò đùa, đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy nàng không chút lưu tình bẻ gảy cổ một người!

Bội Hương trong lòng giờ khắc này chỉ có một ý nghĩ: Vị tam tiểu thư này, tuyệt đối là bị quỷ phụ thân rồi! Mới vừa rồi nàng quả thực như tu la chuyển thế, phần tàn nhẫn cùng băng lãnh kia, làm cho nàng lông tơ dựng đứng!

Thân thể tuy gầy yếu nhưng không phải kiểu yếu đuối mong manh chỉ cần gió thổi một cái là bay như trước kia. Mà hiện tại, toàn thân tam tiểu thư tỏa ra một loại khí tức ưu nhã quý tộc, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm, khiến chomọi người có cảm giác phải cúi đầu xưng thần trước mặt nàng.

Nàng không có nhìn lầm chứ, đây thật sự là tên phế vật quỷ bệnh vô dụng kia sao? Nhớ lại trước đây nàng và những người khác đều cùng nhau ức hiếp tam tiểu thư, Bội Hương liền cảm thấy trên cổ từng trận ớn lạnh.

Nàng chỉ là một nha hoàn, chỉ có mấy phần sắc đẹp, vì sinh ra địa vị đã thấp kém nên bình thường nàng vô cùng ghen tị với các tiểu thư quý tộc, mà vừa vặn Hoàng Bắc Nguyệt yếu đuối không có năng lực tự bảo vệ lại là tiểu thư dòng chính trong trưởng công chúa phủ. Đây là ước ao của nàng a! Cũng bởi vì đố kị, nàng luôn bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt gấp bội lần.

Nàng luôn cho rằng, tiểu thư thì thế nào? Cho dù là tiểu thư thì nàng cũngcó thể tùy ý đánh chửi! Địa vị của nàng còn trên cả tiểu thư dòng chính!

Nhưng hiện tại, cho dù cho nàng thêm mười lá gan, nàng cũng không dám đi bắt nạt tam tiểu thư nữa!

"Muốn ta lưu lại cái mạng nhỏ cho ngươi, liền nhìn xem cái miệng của ngươi có nghe lời hay không."

Vốn là sẽ giết luôn con nha hoàn này, bởi vì theo như ký ức của Hoàng BắcNguyệt thì nha đầu này cũng không ít lần khi dễ nàng. Bất quá nghĩ đến nàng vẫn còn một chút tác dụng, tạm thời liền tha cho nàng đi.

"Nô tỳ nhất định nghe lời, nhất định nghe lời!"Bất kể như thế nào đi nữa, hiện tại nàng cảm thấy nàng không đắc tội nổi tam tiểu thư a.

"Tam...tam tiểu thư, trước đây là ta sai rồi, van cầu ngươi lưu lại cho ta cái mạng nhỏ này đi, ta về sau cũng không dám nữa."

"Đem thi thể xử lý." Nhàn nhạt phân phó một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra khỏi từ đường yên tĩnh.

"Oa! Nguyệt tỷ đại nhân hảo oai phong nha!" Thư Ca nhỏ giọng khen. Cái bộ dáng như vậy thật là ngầu bá cháy, không hổ là Nguyệt tỷ của nàng!

"Nguyên lai phế vật trong trưởng công chúa phủ lại bá đạo như vậy." Thanh lãnh thanh âm như một cơn gió nhẹ nhàng vang lên. 

Người Thanh Ca căng cứng, Phong Liên Dực lên sàn rồi! Lạc Thiên ca nấp trên cây cũng một bộ dạng hứng thú không kém, nam nhân của Hoàng Bắc Nguyệt thì ra là bộ dáng như thế này!

Mà Hoàng Bắc Nguyệt ở dưới kia trong lòng cả kinh. Là ai lại có thể lặng yên không một tiếng động trốn ở chung quanh khiến nàng không hề phát hiện chút nào?


Thanh âm vừa vang lên, nàng tự nhiên có thể phán đoán ra phương vị chính xác. Nàng ngẩng đầu lên liền trông thấy trên một chạc cây cành lá xum xuê,một bộ bạch y tinh khiết khẽ buông xuống, theo gió lay động. Một đầu hắc sắc trường phát rải rác trên bạch y, thoạt nhìn có chút mê ly.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi nhíu mày.

Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y làm nổi bật lên làn da trắng nõn, mày kiếm hơi nhíu, đôi tử mâu trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang mênh mông, tựa như ma mà không phải ma, tựa như thần lại không phải thần. Sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma, khiến người ta mê mẩn.

Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, đem vài sợi tóc đen khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan đó thấy thế nào cũng đều vô cùng hoàn mỹ không có tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt trên nhân gian, nhưng lại không có vẻ âm nhu nữ khí, sắc mặt tỏa khí thế sát phạt bén nhọn vừa vặn làm hiển lộ ra khí phách của hắn.

Hắn dựa vào một nhánh cây, tròng mắt tử sắc dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay nhìn hắn.

Người này không tồn tại ở trong ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn không phải người trong trưởng công chúa phủ, hơn nữa tuyệt đối cũng không phải người Nam Dực quốc!

Có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở chung quanh nàng, người này tuyệt đối không đơn giản!

Bất quá, mặc kệ hắn là ai, chuyện này đều không liên quan đến nàng.

"Bớt lo chuyện của người khác thì mạng mới dài." Thu hồi ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không quay đầu lại liền trực tiếp ly khai.

Thật là một tiểu nha đầu lãnh khốc cao ngạo!

Phong Liên Dực cười nhạt, dung nhan pha trộn giữa hai loại khí chất của ác ma cùng thiên thần khiến linh hồn người khác cũng theo đó đắm chìm vào mênh mông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro