Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ khi cả hai đều đã rời đi, Lạc Thiên Ca và Thanh Ca cùng Thư Ca nhảy xuống, đi về phía Lưu Vân các.

Cả ba từ cửa sổ nhảy vào.

"Ai?!" Giọng nói sắc bén đầy lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên.

Nàng xoay người lại thì thấy ba thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt, câu "Các ngươi là ai?" còn chưa kịp thốt ra thì đã bị thiếu nữ mắt xanh ngọc xen vào: "Oa! Nguyệt tỷ đại nhân, bọn súc sinh đó lại dám đối xử với tỷ như vậy sao?!"

Thư Ca vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp căn phòng rách nát đến đáng thương. Cô nàng trông rất bức xúc, bộ dạng hầm hầm như tu la chuyển thế.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, Lạc Thiên Ca thở dài, Thanh Ca vuốt mặt từ trán xuống cằm,...

"Ừ, ngươi tên là gì?" Hoàng Bắc Nguyệt đơ người ra một lúc rồi bật cười, nàng cảm thấy cô nhóc này thật dễ thương.

Thư Ca tủm tỉm cười, chiêu này của nàng chưa bao giờ thất bại. Rốt cuộc thì người ta cũng chịu làm quen rồi!

"Ta là Thư Đào a! Còn Thanh Mai là tỷ tỷ ta, sư phụ ta kêu Huyền Âm."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Lạc Thiên Ca tiến lại gần nàng, nói: "Ai yo, hân hạnh diện kiến kim bài sát thủ thế kỉ 21 Hoàng Bắc Nguyệt."

Hoàng Bắc Nguyệt trợn mắt, lắp bắp: "Ngươi... ngươi cũng đến từ đó...?" 

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc muốn rớt hàm. Gì đây, có người xuyên cùng nàng à?!?!

Lạc Thiên ca cười cười lắc đầu: "Chuyện này cũng không có gì quan trọng, ngươi không cần để tâm."

Lạc Thiên Ca là Băng Thiên Thượng thần của Thiên giới, sao có thể là người của nơi thần kỳ như thế kỉ 21 được? Chẳng qua là đã từng đến nơi đó thăm thú một chút, cảm thấy đó chính là thiên đường của nhân loại.

Không có trọng nam khinh nữ, không phân biệt giai cấp, mọi người đều có tiếng nói riêng, cũng không phải tuân theo mệnh lệnh của ai, không cần phải nhìn sắc mặt nhau mà sống. Một nơi như vậy, Lạc Thiên Ca luôn hằng ao ước được sống ở đó.

Thấy Lạc Thiên Ca không có ý định giải thích, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không để ý nữa.

"Bắc Nguyệt, chúng ta tới là để giúp ngươi. Bọn ta biết bí mật của Vạn Thú Vô Cương, và cả... thân thế thật sự của ngươi." Thanh Ca nói, ánh mắt chàm sáng long lanh nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

"Ồ, vậy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, bộ dạng tỏ vẻ 'ta đang nghe đây'.

Thanh Ca vừa định mở miệng thì cánh cửa đột nhiên bật tung, một thân hình thiếu nữ mảnh mai đổ sầm xuống.

"Đông Lăng?!" Lạc Thiên Ca bật thốt, chạy lại bế Đông Lăng lên giường.

Lạc Thiên Ca vạch áo Đông Lăng ra, chỉ thấy chi chít vết roi đánh, quần áo cũng rách tả tơi. Khắp người của cô ấy đều là vết thương nặng, nhiều chỗ đã bị mưng mủ.

"Đông Lăng, là ai làm ngươi ra nông nỗi này?" Hoàng Bắc Nguyệt tức giận hỏi, hàn quang lạnh lẽo bắn ra tứ phía khiến Thư Ca bất giác rùng mình.

Đông Lăng ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu thư nhà mình hảo hảo không có chuyện gì, liền nằm trong lòng nàng khóc lớn.

"Tiểu thư, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, nô tỳ sợ người có chuyện nên mới đi cầu Cầm di nương, ai ngờ..."

Nhìn nàng trên người đầy vết roi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Cầm di nương kia ngang ngược càn rỡ, ỷ được Tiêu Viễn Trình sủng ái, lại sinh được trưởng tử là Tiêu Trọng Kỳ, cho nên vẫn luôn tự xưng mình là chủ mẫu. Hoàng Bắc Nguyệt bị nàng khi dễ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đành bất lực chết trong từ đường lạnh lẽo.

Bàn tay nắm chặt lại, mối thù hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả lại gấp mười lần!

Hoàng Bắc Nguyệt ôm Đông Lăng đặt lên giường, khiến Đông Lăng sửng sốt, quái dị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Tiểu thư như thế nào đột nhiên lại có khí lực lớn như vậy? Trước đây cảthùng nước cũng không cầm lên nổi cơ mà... Hơn nữa nàng tựa hồ cảm thấy, tiểu thư hôm nay không giống so với trước đây a.

Quang mang cao quý thoáng hiện trong mắt nàng, ngạo khí toát ra bễ nghễ thiên hạ, thật đẹp!

Đông Lăng ngơ ngác nhìn nàng, không lẽ là cảm giác sai sao? Có phải nàng đang nằm mơ hay không?

" Tiểu thư? " Đây thật sự là Tam tiểu thư nàng phục vụ từ nhỏ sao?

" Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài tìm chút dược liệu về cho ngươi. "

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng thấy được sự hiếu kỳ trong mắt Đông Lăng, bất quá bây giờ không phải thời điểm giải thích.

"Đi cái gì mà đi, ngươi biết bây giờ mà ra ngoài là nguy hiểm lắm không, Bắc Nguyệt?" Lạc Thiên Ca liếc xéo Hoàng Bắc Nguyệt một cái, lấy trong nạp giới ra một bình dược nhỏ lảm vằng gốm sứ.

"Các... các người là ai?" Đông Lăng lúc này mới chú ý thấy có ba thiếu nữ lạ mặt trong phòng, liền hoảng sợ hỏi.

"Đừng sợ, họ là bằng hữu của ta." Hoàng Bắc Nguyệt vỗ nhẹ vào vai nàng, cầm lấy bình dược của Lạc Thiên Ca rồi nhanh chóng bôi lên cho Đông Lăng.

Chỉ nửa khắc sau, những vết thương trên người khép lại, không còn chảy máu hay bị mưng mủ.

"Thật thần kỳ!" Đông Lăng kinh ngạc bật thốt.

"Ngươi cứ nằm đây nghỉ ngơi, ta đi một lát rồi sẽ về."

Hoàng Bắc Nguyệt từ trong ngăn tủ lấy ra áo bào rộng vành màu đen khoác lên người, vành nón kéo xuống thật thấp, đem khuôn mặt mình che giấu cực kỳ cẩn thận rồi mới mở cửa đi ra ngoài. 

Bọn người Lạc Thiên Ca theo sau. Lưu Vân Các phi thường vắng vẻ, bình thường trừ phi là đến bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt, trên cơ bản đều sẽ không có ai lui tới.

Tuy bức tường cao đến hai, ba mét nhưng nàng vẫn dễ dàng trèo ra như thường, mặc dù không có nội lực, bất quá kiến thức đại học nàng cũng không có quên. Cho dù ở thời đại này, nàng cũng coi như là một cao thủ võ công!

"Chà! Không hổ là siêu trộm của Hắc đạo, ngươi không có nội công nhưng võ thuật thì không tồi chút nào." Lạc Thiên Ca cười khen.

Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi, mắt nhìn nàng như muốn tỏ ý 'quá khen'.

..........

Lâm Hoài thành, tòa thành lịch sử vô cùng tráng lệ của Nam Dực quốc, nhân khẩu đông đúc, các ngành đều tương đối phát triển.

Đi trên đường cái, kiến trúc hai bên đường đều vô cùng to lớn và đồ sộ, các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mười chiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Quả không hổ là đô thành của Nam Dực quốc.

Trên đường có rất nhiều tiểu thương đến từ các quốc gia khác, quần áo kì lạ cũng có không ít, bởi vậy nên Hoàng Bắc Nguyệt dù khoác một cái áo bào rộng vành màu đen cũng không có khiến ai chú ý.

Bố Cát Nhĩ phường thị chính là thị trường giao dịch lớn nhất Nam Dực quốc, bên trong không chỉ có những loại dược liệu, tinh thạch, mà Dong Binh Công Hội cũng tọa lạc tại nơi này. Mỗi ngày, có đến hàng trăm hàng ngàn dong binh tới nơi này nhận nhiệm vụ hoặc bán đi những loại dược liệu mà chính mình tìm được.

Trước kia Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa bao giờ tới Bố Cát Nhĩ phường thị, vừa đi tới cửa liền lập tức nghe thấy tiếng người ồn ào từ bên trong truyền đến, rất nhiều dong binh vóc người to lớn hối hả ra ra vào vào.

Bỗng nhiên, trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện một vài cái dong binh vai u thịt bắp, làn da ngăm đen đi tới, chiều cao của nàng cư nhiên cũng chỉ tới eo của mấy đại hán dong binh kia!

" Ha ha ha! Mao đầu tiểu tử, đi nơi khác chơi đi! " Một dong binh lớn tiếng cười nói.

Dong binh tính tình phóng khoáng lẫm liệt, Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đại cũng từng tiếp xúc qua không ít nên cũng không có bị hù dọa.

Hướng bọn hắn khẽ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt linh hoạt len lỏi trong đám người đi vào bên trong.

Ba người Lạc Thiên Ca có thể tùy thời tàng hình nên không mắc công chen lấn chật vật như Hoàng Bắc Nguyệt.

"Nguyệt tỷ, tỷ đang thiếu tiền sao? Vậy thì tỷ có thể kiếm tiền bằng cách ghi danh trở thành một tên dong binh chính thức rồi nhận nhiệm vụ hằng ngày." Thư Ca nhiệt tình chỉ bảo.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, bỏ ra mười đồng tệ để ghi danh trở thành một tên dong binh chính thức, cảm thấy lòng đau như cắt, bởi vì trong túi tiền chỉ còn lại hơn mười mai đồng tệ cùng một một chút thiết tệ.

Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!

Bảng nhiệm vụ phía trước Dong Binh Công Hội, chính là một khối cự đại bạch sắc thạch bích, bên trên dán đầy đủ các loại nhiệm vụ đẳng cấp bất đồng, bởi vậy số lượng người báo danh cho mỗi đẳng cấp cũng bất đồng.

Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp bỏ qua khu vực đê cấp (cấp thấp) nhiệm vụ, trực tiếp chạy về phía cao cấp nhiệm vụ để xem.

Khu vực cao cấp nhiệm vụ không có nhiều người, bất quá mỗi người tại đây đều phải có chút thực lực mới dám tới nơi này nhận nhiệm vụ. Bởi vậy, khi đột nhiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thân thể gầy yếu thấp bé, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tiêu gia Đại thiếu gia ban bố nhiệm vụ, nhóm người trong dong binh đoàn của hắn thiếu mộtvõ sĩ cận chiến dùng đoản kiếm, các vị nếu có hứng thú xin mời đến thử xem a! Thù lao vô cùng cao!"

Một nam nhân đi đến khu vực nhiệm vụ cao cấp dán lên một cái nhiệm vụ, đó là đến khu rừng rậm nổi tiếng dày đặc ngay tại biên giới Lâm Hoài thành tìm kiếm Bích Linh Quả.

Bích Linh Quả là một loại dược liệu có thể giúp củng cố nguyên khí, lúc tu luyện sử dụng liền có thể làm chơi ăn thật. Tuy nhiên loại quả này phải ba năm mới kết quả một lần, bởi vậy nên phi thường trân quý.

Đoản kiếm cận chiến sao? Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên, nàng mười tuổi đã là cao thủ chơi đoản kiếm.

Đã có mấy người đi qua báo danh, Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế cũng vội chen qua. Vóc người nàng vốn nhỏ nhắn nên khi vừa bước tới liền khiến một vài tráng hán dong binh cười rộ lên.

" Tiểu tử, đi chỗ khác chơi đi, các ca ca đang làm chính sự nha! " Một cái dong binh cười sang sảng.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt dưới áo choàng khẽ lóe lên, thân hình lay động, người lính đánh thuê kia chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đoản kiếm ngang hông đã bị rút ra, chỉ vào ngực hắn.

Nếu như không phải đoản kiếm quá ngắn, mũi kiếm này đã trực tiếp chỉ vào cổ hắn! Ài, thân thể 12 tuổi thật không tiện chút nào.......

Tên dong binh kia sắc mặt trắng bệch, người chung quanh cũng khiếp sợ nhìn này một màn này.

Tiểu gia hỏa nhỏ gầy này không ngờ lại có tốc độ nhanh như vậy, thực lực chỉ sợ đã đạt đến Cao Cấp Chiến Sĩ!

Ở cái thế giới này, cường giả vi tôn. Hoàng Bắc Nguyệt hơi biểu hiện ramột chút thực lực liền khiến đám người cười nhạo lúc nãy đều ngậm miệnglại, trong mắt tràn ngập kính ý.

Nàng đem đoản kiếm trả lại cho người lính đánh thuê kia, thanh âm dễ nghe nay trở nên khàn khàn: "Đắc tội rồi."

"Không, là ta không đúng, tôn kính võ sĩ tiên sinh, xin tha thứ cho sự vô lễ của ta lúc trước."

Người lính đánh thuê tuy bị mất mặt trước đám đông nhưng cũng không hề tức giận, trái lại cúi người xuống, hướng Hoàng Bắc Nguyệt tạ lỗi.

Tính tình hào sảng như vậy làm cho nàng đối với đám dong binh của cái thế giới này ấn tượng lại tốt thêm vài phần.

Mà Lạc Thiên Ca đứng ở kia chứng kiến một màn này không tự chủ được nhếch miệng lên cười. Cường giả vi tôn, dùng thực lực của bản thân để tự khẳng định địa vị, Hoàng Bắc Nguyệt không hổ là Hoàng Bắc Nguyệt. Từ trước đến nay, cũng chỉ có người này mới thật sự làm nàng nể phục từ tận xương tủy. Nếu có thể, Lạc Thiên Ca cũng muốn làm một Hoàng Bắc Nguyệt thứ hai.

"Thật lợi hại, võ sĩ tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý gia nhập nhiệm vụ của chúng tôi lần này không?"

Nam nhân vừa tuyên bố nhiệm vụ lập tức hướng nàng mời chào, là lời mời, mà không phải là yêu cầu, như thế cũng đủ thấy tại thời đại này, mọi người đối với cường giả đều phi thường tôn trọng.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đương nhiên là gia nhập rồi, chỉ cần thù lao cao, làm cái gì cũng không đáng kể.

"Xin hỏi võ sĩ tiên sinh, tên của ngài là..."

" Hí Thiên. "

Khi đăng kí trở thành lính đánh thuê, nàng cũng dùng danh tự này.

"Đi thôi, Tiểu Thiên." Lạc Thiên Ca bỏ lớp huyễn thuật tàng hình, đi tới khoác tay Hoàng Bắc Nguyệt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro