Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe mắt Hoàng Bắc Nguyệt giật mấy cái. 'Tiểu Thiên' ư? Không khỏi quá thân mật rồi, mà từ trước đến giờ chưa ai dám gọi nàng như vậy hết.

Thư Ca cười tủm tỉm trước biểu cảm hết sức ~ dễ thương của Nguyệt tỷ đại nhân.

Bọn họ còn chưa kịp rời đi thì Tiêu Trọng Kỳ đã bước đến.

Đại thiếu gia của Tiêu gia là đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê tạm thời thành lập này. Lúc trước nàng tưởng là chỉ cùng họ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy người, Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch lên, thế giới này thực sự là rất nhỏ a!

Tiêu gia đại thiếu gia thực ra là Tiêu Trọng Kỳ, đại ca cùng cha khác mẹ với Hoàng Bắc Nguyệt!

Tiêu Trọng Kỳ thực lực cũng không tệ, mười tám tuổi đã là Bạch Ngân chiến sĩ, vóc người cũng anh tuấn tiêu sái, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ.

Hắn khi còn nhỏ phi thường thích đùa cợt Hoàng Bắc Nguyệt, ngay cả khi đã trưởng thành cũng luôn gây sự với nàng, trước kia Hoàng Bắc Nguyệt đối với tên đại ca này phi thường e ngại,vừa nhìn thấy hắn liền khóc.

Tên tiểu hỗn đản này trước mắt rơi vào tay nàng, một chút nữa nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ!

" Tiêu Phàm, đây chính là Cao Cấp Chiến Sĩ mà ngươi tìm được sao? "

Tiêu Trọng Kỳ cưỡi ở một thớt hắc mã cường tráng, một thân bạch ngân chiến giáp tinh xảo, cúi đầu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Nam nhân tên là Tiêu Phàm là người đến Dong Binh Công Hội để mời chào lính đánh thuê, nghe giọng điệu của Tiêu Trọng Kỳ có chút khinh thường cùng hoài nghi, liền vội vàng tiến lên, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu.

Tiêu Trọng Kỳ gật đầu, hướng Hoàng Bắc Nguyệt ôm quyền chắp tay nói: "Tại hạ Tiêu Trọng Kỳ, thất lễ."

Tiêu gia tại Nam Dực quốc cũng coi như là một đại gia tộc, thực lực cũng không tệ, thông thường chỉ cần báo tên ra, đối phương đều sẽ thoáng kinh ngạc, nhưng tên nhóc Hí Thiên này một chút phản ứng cũng không có,chỉ nhàn nhạt gật đầu mộtcái rồi sải bước về phía thớt ngựa đã được chuẩn bị sẵn.

Tính tình đạm mạc như thế khiến cho Tiêu Trọng Kỳ cũng có mấy phần tán thưởng.

Thư Ca vốn định làm bậy làm bạ để Tiêu Trọng Kỳ xấu mặt nhưng nhận được ánh nhìn cảnh cáo của Thanh Ca thì hậm hực bĩu môi.

Thanh Ca là chị ruột của Thư Ca thì làm sao không hiểu tính cách nha đầu này. Thư Ca chính là một người tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để làm xằng bậy với người cô nàng ghét. Cô nàng chính là mẫu người điển hình của cụm từ 'Thừa nước đục thả câu'.

..........

Đội ngũ gồm hai mươi mấy người dong binh hướng về phía rừng rậm phía ngoài thành mà xuất phát.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên một chi đội ngũ phi thường khí phách từ phía trước chạy nhanh về phía đám người Tiêu Trọng Kỳ. Trong đội ngũ kia ít nhất cũng có hai tên Triệu hoán sư!

Địa phương bọn họ đi qua đều lưu lại một mảnh liệt diễm nóng bức cùng một trận băng phong lạnh buốt hỗn hợp lại với nhau.

Trừ những người đó ra, trên bầu trời vẫn còn hai vị Triệu hoán sư nắm giữ phi hành linh thú, một trước một sau đi theo.

Linh thú đi trước nhất, trên người tử diễm xoay tròn bay lượn, trên thân thể khổng lồ ẩn hiện hồng quang. Hồng quang cùng tử diễm quấn quýt, khí thế như hồng, toàn bộ thiên địa đều vì ngọn lửa kia mà ảm đạm thất sắc.

"Là Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!"

"Là Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của Thái tử điện hạ, là một trong Ngũ Linh, quá cường hãn!"

Đoàn lính đánh thuê lập tức dừng lại quan sát, người nào người nấy trên mặt đều lộ ra thần sắc sùng bái.

Triệu hoán sư, chức nghiệp khiến vạn người hâm mộ a. Trở thành một tên Triệu hoán sư là giấc mơ tha thiết của bao người nha! Triệu hoán sư có thể gọi ra linh thú đã vô cùng mạnh mẽ, ở trên đại lục tuyệt đối được tính là cao thủ trong cao thủ!

Mà Thái tử Chiến Dã của bọn họ chỉ mới có mười sáu tuổi đã là Cửu Tinhtrung cấp Triệu hoán sư. Không chỉ như vậy, triệu hoán thú của hắn làmột trong Ngũ Linh – Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!

Hắn là Triệu hoán sư thiên tài nhất của cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục gần trăm năm nay.

Người của Nam Dực quốc chỉ cần vừa nhắc tới Thái tử Chiến Dã liền trở nênkích động, trên mặt đều lộ ra thần sắc sùng bái. Thái tử điện hạ là iềmkiêu ngạo của cả Nam Dực quốc a!

Tuy cách xa nhau một khoảng nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân tùy tiện phát ra, nó là chí tôn trong đám Linh Thú hỏa thuộ tính, bởi vậy đặc biệt kiêu ngạo.

Trên lưng hắn, một hắc bào tuấn mỹ thiếu niên thần tình lạnh nhạt ngồi đó, được tử diễm cùng hồng quang bao phủ, có cảm giác phiêu dật xuất trần.

Thân thể toát ra vẻ cao quý khiến đám thiếu niên xung quanh sinh lòng kính ngưỡng!

Mười sáu tuổi, Cửu Tinh trung cấp Triệu hoán sư, triệu hoán một trong Ngũ Linh – Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân...

Một mảng ký ức xẹt qua trong đầu của Hoàng Bắc Nguyệt, chậc, đây mới thật sự là thiên tài a.

Quần tinh phủng nguyệt, thiên chi kiêu tử!

So sánh với nhau, vầng hào quang xung quanh Tiêu gia Nhị tiểu thư Tiêu Vận ngay lập tức trở nên ảm đạm, quả thực là đom đóm mà đòi so với ánhtrăng rằm, thực không rõ Tiêu Vận kia như thế nào lại được xưng là thiên tài?

Đội ngũ hoa lệ kia rất nhanh liền tiến về trước mặt, từng trận cuồng bạo hỏa diễm khí tức phả vào mặt khiến hơn hai mươi người trong đội ngũ đánh thuê phải lập tức đưa tay che lại, lui về phía sau một bước, ai cũng không chống đỡ được tử diễm do Hỏa Kỳ Lân tản mát ra.

Một trong Ngũ Linh, gần như chính là thần thú trong truyền thuyết rồi!

Tất cả mọi người, chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt một thân lãnh khốc, đấu bồng màu đen tung bay, trấn định như thường.

Mọi người bắt đầu chú ý đến tên nhóc nhỏ gầy đặc biệt kia, chỉ là một cái dong binh đoàn tạm thời xây dựng cư nhiên lại ẩn giấu một cao thủ như thế?

Máu huyết trong người Thư Ca sôi sục, mặc dù nàng đã ở ngưỡng Thiên cấp nhưng vì được Băng Thiên Thượng thần ưu ái nên tốc độ tu luyện nhanh gấp mười lần người bình thường. Mà Thái tử Chiến Dã chỉ là một phàm nhân, thế nhưng tốc độ tu luyện rất kinh người làm nàng vô cùng thưởng thức.

Bên trong tử diễm, hắc bào thiếu niên lãnh khốc cũng liếc mắt nhìn qua Hoàng Bắc Nguyệt, đôi mặc mâu thoáng có chút kinh ngạc.

"Thái tử điện hạ!"

Tiêu Trọng Kỳ bỗng nhiên bước về phía trước, hưng phấn phi thường nói: "Phương Bắc từ biệt, rốt cục cũng gặp lại được ngài!"

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân uy lực phi thường mạnh mẽ, cho dù nó không phát uy thì cũng không có ai dám tới gần.

Chiến Dã mặc mâu khẽ liếc qua Tiêu Trọng Kỳ. Tiêu Viễn Trình cưới Huệ Văn Trưởng Công chúa, bởi vậy Tiêu gia cũng được tính là hoàng thân quốc thích. Mà Tiêu Trọng Kỳ này thực lực cũng không tồi, lần trước tại phương Bắc cùng Man tộc tác chiến, hắn không giống các thế gia công tử nơm nớp lo sợ, trên sa trường lại dũng cảm tiến tới nên cũng để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.

"Tiêu công tử, có khoẻ hay không, các ngươi muốn đi vào rừng rậm sao?"

"Ân, thụ gia phụ chi mệnh, đi rừng rậm tìm Bích Linh Quả!"

Có thể cùng thái tử điện hạ nói chuyện, Tiêu Trọng Kỳ kích động đến nỗi mặt đỏ rần lên.

Đoàn lính đánh thuê sau lưng tạm thời xây dựng, mỗi một người thân thủ đều rất tốt cho nên đều kiêu ngạo cuồng vọng. Hắn mặc dù là Tiêu gia trưởng tử nhưng Tạp Nhĩ Tháp đại lục là cường giả vi tôn, thân phận không thể lấy ra phục chúng được.

Thế nhưng chỉ cần để bọn họ nhìn thấy chính mình cùng thái tử điện hạ quan hệ không tệ, những người này nhất định sẽ phục hắn.

Hoàng Chiến Dã, Nam Dực quốc Thái tử điện hạ, Tạp Nhĩ Tháp đại lục đệ nhất thiên tài Triệu hồi  sư, tên của hắn chính là tượng trưng cho cường giả!

Tiểu tâm tư của Tiêu Trọng Kỳ, Chiến Dã sao lại nhìn không ra cho được. Bởi vậy hắn chỉ muốn khách sáo hai câu liền rời đi, mà lúc này, từ rừng rậmđằng xa truyền đến từng tiếng nổ vang.

Hống hống hống hống hống hống...!!!

Tiếng rít gào vang vọng thiên không.

Trời vốn màu xanh lam trong nháy mắt lại bị mây đen phủ kín.

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng phát ra một chuỗi rít gào trầm thấp, thoạt nhìn cực kì giận dữ!

"Hình như đã xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ, ngài hãy về cung trước, thuộc hạ đi tìm hiểu tình huống."

Trung niên nam nhân cưỡi Linh Điêu luôn theo ở phía sau lúc này tiến lên nói. Trên cổ áo của hắn có sáu viên hỏa diễm châu lóe sáng kim quang chứng minh thân phận của hắn – Lục Tinh Triệu hoán sư!

"Vẫn còn sớm, ta cũng đi xem sao."

Hắn nói xong, vừa ngẩng đầu liền thấy hắc y nhân trong đội ngũ đánh thuê lúc nãy đã thúc ngựa hướng rừng rậm phóng đi.

Sắc mặt thoáng trầm xuống. Không biết tại sao trong lòng xuất hiện một tiacảm giác kỳ dị xẹt qua, hắn lập tức điều khiển Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đuổi theo.

Cao thủ bình thường tuyệt đối không dám đơn độc mà xông vào.

Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không sợ. Kinh nghiệm tác chiến phong phú của kiếp trước làm cho nàng có thể chuẩn xác phán đoán phương thức hành sự!

Huống hồ, trong giới Linh thú, nàng là vương giả nga~!

Tiến vào rừng rậm được một lúc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được từng trận khí lạnh thấu xương, rừng rậm dày đặc trước mặt cũng đã bị đóng băng lại, triệt để trở thành băng lâm (rừng băng)!

Thớt ngựa nàng cưỡi khi vừa đến rìa rừng rậm liền dừng bước không chịu tiến lên,Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ đành bỏ ngựa, đi bộ tiến vài rừng.

Trong thân thể huyết mạch có chút sôi trào, nàng có thể cảm giác được, Linh thú có thể phát ra tiếng gầm gừ làm rung động thiên địa, đẳng cấp tuyệt đối không thua kém Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!

Hồng hộc...

Thái tử Chiến Dã cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng đuổi kịp nàng.

"Lên đây đi."

Chiến dã hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay.

Bên trong rừng rậm đâu đâu cũng có hàn băng, hắn có tử diễm của Hỏa Kỳ Lân hộ thể vậy mà vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh, người này thân thể này đơn bạc như vậy, e rằng cũng chịu không được bao lâu.

Đôi mắt ẩn dưới hắc bào khẽ nâng lên nhìn hắn, sau đó ung dung xoay người nhảy lên khiến Hỏa Kỳ Lân tức giận phát ra một tiếng gầm nhẹ. Chiến Dã phải vỗ vỗ lưng của nó vài lần mới khiến nó dịu đi.

"Không nên tới quá gần, khi nào ta kêu dừng lại liền dừng lại."

Thanh âm khàn khàn từ dưới áo khoác đen truyền tới.

Chiến Dã nhíu mày, nàng là người đầu tiên dám ở trước mặt hắn nói chuyện ngông cuồng như vậy.

Mà Lạc Thiên Ca vẫn đang ung dung đi bộ, giống như đang dạo chơi. Mấy tên dong binh thực lực thấp một chút đều không dám tiến vào, đặc biệt họ dùng ánh mắt quái dị nhìn ba người.

Lạnh như vầy mà còn có thể thản nhiên đi bộ như đang dạo chơi, đã vậy lại còn một mình tiến vào rừng rậm, thực lực phải biến thái cỡ nào chứ? 

Lạc Thiên Ca đương nhiên không thấy ớn lạnh chút nào, nàng là chúa tể của Băng Tuyết trên thế gian này mà. Thư Ca là Thiên cấp Triệu hồi sư Hỏa thuộc tính, mốt chút cũng không thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy nóng bức nữa chứ (mạnh quá cũng có hại ^_^). Còn Thanh Ca thì là Thiên cấp Triệu hồi sư Phong thuộc tính nên cũng không hề hấn gì.

..........

Bầu trời phía trên rừng cây có vẻ âm trầm. Từ tầng mây dày đặc bắt đầu có hoa tuyết rơi xuống, cuồng phong lại cuốn lên khiến chúng phiêu đãng trong vùng rừng rậm yên tĩnh.

Các cây đại thụ đều bị đóng băng hết cả, có vài con Linh thú không kịp chạy trốn cũng toàn bộ bị băng phong, tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Càng đi vào sâu bên trong, cảm giác bất an trong lòng nàng ngày càng lớn.

"Ngừng." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.

Chiến Dã quả nhiên theo lời dừng lại.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Hỏa Kỳ Lân nhảy xuống. Nàng đứng trên lớp băng dày, áo bào phần phật vũ động trong gió rét, bóng lưng nhỏ xinh lại tản ra khí tức cao quý lãnh ngạo.

Nàng dám một mình xông vào vùng rừng rậm mà khí tức băng hàn ở đây so với Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cũng kinh khủng không kém, không những thế lại còn chẳng hề có dáng vẻ sợ hãi. Lẽ nào nàng cũng là Triệu hoán sư? Mấy tinh? Đã thành công cùng Linh thú ký kết khế ước chưa?

Chiến Dã lúc này trong lòng đối với người bí ẩn mới lần đầu gặp gỡ sinh ra hứng thú thật lớn.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi hướng về phía trước đi mấy bước, đột nhiên trái tim nhảy một cái. Một cỗ khí tức kì lạ xẹt qua trong lòng. Nàng lập tức triển khai bộ pháp, hướng phía rừng rậm lao nhanh.

"Này!" Chiến Dã chỉ kịp hô một tiếng thì bóng dáng của nàng đã mất tăm!

Bỗng bên cạnh có một bóng người, Chiến Dã nhíu mày quay đầu lại thì thấy một bạch phát nữ tử mang mặt nạ bạc đang đứng khoanh tay. Theo sau nàng còn có hai nữ tử đeo mạng che mặt, hắn không thể thấy rõ dung mạo ba người này nhưng một sự quen thuộc khó hiểu dâng lên trong lòng.

"Thái tử Chiến Dã, lại gặp mặt." Lạc Thiên Ca sau lớp mặt nạ cười nói.

Chiến Dã sửng sốt một chút, rồi kinh ngạc hỏi: "Huyết Băng cung chủ?" 

"Ngươi cứ gọi ta là Huyền Âm."

Chiến Dã khẽ gật đầu.

"Các hạ cùng hai vị cô nương hôm nay cũng đến đây sao?"

"Phải, người mà khi nãy Thái tử điện hạ giúp đỡ là bằng hữu của ta. Đa tạ."

Chiến Dã đương nhiên hiểu là Lạc Thiên Ca đang nhắc tới hắc bào thiếu niên kia, trong lòng liền minh bạch. Là bằng hữu của cường giả, thảo nào lại dám đơn phương độc mã xông vào nơi nguy hiểm như vậy. Cường giả không đời nào lại đi làm bạn với kẻ yếu cả.

"Không có gì." Hắn không mặn không nhạt đáp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro