Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tâm rừng rậm, cây cối giờ khắc này toàn bộ đều biến thành một đống vụn phấn, từng đống từng đống rải rác khắp nơi.

Ngọn đồi bị băng phong trở nên trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, hào quang lấp lánh tựa như một viên bảo thạch. Thế gới lam sắc lúc này giống như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.

Hắc bào thiếu nữ cao ngạo đứng thẳng, cuồng phong đem áo bào thổi bay phần phật, lộ ra một đôi hắc mâu trong suốt. Nàng đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Cuồng phong! Bạo tuyết!

"Tên của ta, là Hoàng Bắc Nguyệt!"

Thanh lãnh thanh âm vang lên, không hề bị cuồng phong che lấp, mang theo sự ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo lãnh khốc.

Người cùng thú đối mặt, Hoàng Bắc Nguyệt nàng chưa bao giờ thất bại!

Nàng là vương giả trong thế giới loài thú, quy tắc gì chỉ cần gặp phải nàng đều toàn bộ bị phá vỡ!

Đáp lại thanh âm của nàng, Băng Loan cự điểu trong phút chốc xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.

Băng Loan hoàn toàn xem nhẹ bão tuyết xung quanh, cặp vuốt sắc bén cùng với một cặp băng dực khổng lồ, chậm rãi đáp xuống trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, uy áp thuộc về Ngũ Linh vô cùng mạnh mẽ làm cho mặt băng xuất hiện từngvết rạn nứt như tơ nhện. Trong đó, một vết nứt dần dần kéo dài đến dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt, cuối cùng miễn cưỡng dứng lại ở mũi chân của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn như cũ không nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt trong suốt đạm mạc.

Tròng mắt màu xanh ngọc bích của Băng Loan trừng lớn nhìn nàng.

"Tên của ta là Băng Linh Huyễn Điểu, tiểu nữ oa, ngươi muốn cùng ta ký kết bản mệnh khế ước sao?"

Theo thanh âm Băng Linh Huyễn Điểu vang lên, không khí chung quanh Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở nên lạnh hơn, giống như đang cự tuyệt nàng đến gần.

Áo bào màu đen trên người nàng đã bị đóng băng cứng lại nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn còn nhẹ phiêu động, một chút cũng đều không bị hàn khí lạnh lẽo chung quanh xâm nhập.

Băng Linh Huyễn Điểu trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc. Linh thú thuộc Ngũ Linhđã tiếp cận với Thần thú, đã có linh trí ngang bằng với nhân loại.

Mà Băng Linh Huyễn Điểu là Linh thú nổi danh cao ngạo, từ xưa tới nay chưa từng nghe nói có ai có thể cùng bọn họ ký kết! Linh thú Băng thuộc tính luôn cao ngạo hơn thuộc tính khác, vì vậy chúng sẽ không bao giờ làm chuyện lỗ vốn là đi theo kẻ yếu.

Trừ bỏ cao ngạo, Băng Linh Huyễn Điểu còn nổi tiếng hung tàn!

Hoàng Bắc Nguyệt trong đầu nhanh chóng điều tra các loại tin tức liên quan đến Băng Linh Huyễn Điểu ở thế giới này.

Khóe miệng hơi nhếch lên, trong bão tuyết cùng cường hãn Linh thú Băng Linh Huyễn Điểu mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau!

Ký kết bản mệnh khế ước sao? Băng Linh Huyễn Điểu xưa nay không cùng nhân loại ký kết bản mệnh khế ước chẳng lẽ sẽ cùng nàng ký kết sao? Con nít ba tuổi còn không tin nữa là.

"Phục tùng ta đi, Băng Linh Huyễn Điểu!" 

Gào...

Một tiếng rít gào tràn ngập tức giận vang lên, bốn phía đồi băng lập tức vỡ tan, từng khe nứt to lớn lan tràn khắp toàn bộ mảnh băng lâm.

Một tên nhân loại nho nhỏ lại dám càn rỡ như thế!

Băng Linh Huyễn Điểu nổi giận, lập tức lộ ra uy áp mãnh liệt, bao phủ toàn bộ mảnh rừng rậm ở bên trong khiến không ai có can đảm đến gần.

Ngay khi tiếng gầm giận dữ vừa phát ra Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã nhanh chóng hành động. Băng dực vừa đập xuống, nàng liền dùng tốc độ ánh sáng từ trong khe hở lướt ra, nhanh chóng chạy về phía trung tâm rừng rậm Nguyệt Lạc Cốc!

"Muốn chạy trốn sao? Tiểu nữ oa!" Băng Linh Huyễn Điểu gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người đuổi theo.

Trốn ư? Chờ chút nữa thì ai trốn còn chưa biết nha? Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng cong lên lộ ra một cỗ tự tin cao ngạo.

Càng đến gần Nguyệt Lạc Cốc, khí tức kì lạ lúc trước càng xao động mãnh liệt. Gần rồi, nàng từ trên vách núi đen nhảy xuống, hai tay mở ra, hoàn toàn không có bất kỳ công cụ phụ trợ nào, từ trên vách núi thật cao cấp tốc rơi xuống!

Trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rít gào thật lớn, Băng Linh Huyễn Điểu đã đuổi tới. Đôi băng dực dùng sức vỗ một cái, ý đồ làm nàng nhanh chóng ngã xuống thành một đống thịt nát!

Giống như đã sớm ngờ tới động tác của Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên thò tay bắt lấy một sợi dây leo trên vách núi, thân mình rung động vững vàng giẫm lên vách đá thẳng đứng, bước chân cấp tốc trên vách đá di chuyển rồi búng người bật mạnh lên.

Sau đó, nàng thả dây leo ra, mặc cho thân thể mình rơi xuống!

Băng Linh Huyễn Điểu động tác vỗ cánh lại trở thành bay xuống phía dưới chân của Hoàng Bắc Nguyệt, thân hình to lớn khiến nó không có cách nào xoay người trong khe núi nhỏ hẹp này.

Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi xuống đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, tất cả những thứ này bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt!

Trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu tỏa ra từng trận hàn khí dày đặc, nàng nhanh chóng đặt tay lên, nói:

"Ta nói lại một lần nữa, phục tùng ta, Băng Linh Huyễn Điểu!"

Vô số hắc khí từ trong lòng bàn tay tản mát ra, len lỏi qua lớp hàn băng cứng rắn, chui vào trong đầu của Băng Linh Huyễn Điểu.

Hống hống hống hống hống...

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, không ngừng hướng tới không trung rít gào, tròng mắt màu ngọc bích nhanh chóng bị hắc khí nồng nặc bao phủ, sau đó hắc sắc tinh quang chớp lóe rồi cấp tốc lui lại.

Băng Linh Huyễn Điểu tròng mắt vốn có màu ngọc bích trong suốt nay đã một màu xanh sẫm.

Trông thấy loại biến hóa này, Hoàng Bắc Nguyệt hài lòng nở nụ cười. Linh thú mà nàng coi trọng, bình thường chỉ có hai con đường.

Phục tùng với nàng, hoặc là chết!

Rất rõ ràng con Linh thú trước mắt này chọn con đường đầu tiên, phục tùng!

Cùng Triệu hoán sư ở thời đại này không giống nhau, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không dễ dàng cùng Linh thú ký kết bản mệnh khế ước, bởi vì một khi khế ước thành lập, Triệu hoán sư cùng Linh thú sinh tử đã gắt gao liên hệ cùng nhau.

Nếu Linh thú vận khí không tốt mà chết trận, Triệu hoán sư cơ bản chỉ có một con đường chết.

Buôn bán không có lời như vậy nàng chưa bao giờ làm!

Tay chậm rãi từ trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu dời đi, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, phần lớn da thịt đã bị hàn khí tổn thương, mà trên vết thương máu chảy đầm đìa đó một khối hắc ngọc tĩnh lặng nằm yên.

Vạn Thú Vô Cương!

Nếu như không phải cảm nhận được khí tức củaVạn Thú Vô Cương xuất hiện,nàng sẽ không mạo hiểm đi hàng phục con Linh thú hung hãn này.

Nhưng nhờ vậy nàng cũng biết được lực lượng của Vạn Thú Vô Cương này mạnh mẽ đến mức nào!

"Chủ nhân."

Một khi Linh thú quyết định phục tùng thì sẽ cùng chủ nhân tâm linh cảmứng, bởi vậy trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt đã có thể nghe được thanh âm của Băng Linh Huyễn Điểu.

" Nếu như sớm biết chủ nhân là một Triệu hồi sư mạnh mẽ như vậy, ta cũng sẽ không phản kháng, xin chủ nhân tha thứ cho sự vô lễ của ta lúc nãy. "

Băng Linh Huyễn Điểu thu liễm khí tức cuồng ngạo, ở dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt ngoan ngoãn nói.

Linh thú một khi đối với nhân loại thần phục thì tuyệt đối không hai lòng.

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu của hắn. Đã thu phục được Băng Linh Huyễn Điểu, nàng đối với thực lực của bản thân cũng không ẩn giấu nữa, nói:

"Ta hiện tại thân thể suy yếu, tin tưởng ngươi cũng có thể nhận ra, trong thân thể ta một tia nguyên khí cũng không có. Cho nên, trong lúc ta chưa hoàn toàn khôi phục, ta cần ngươi bảo vệ ta."

Băng Linh Huyễn Điểu cũng đã nhận thấy được bên trong cơ thể Hoàng Bắc Nguyệt trống rỗng. Lúc nãy không thấy nguyên khí, hắn tưởng là Hoàng BắcNguyệt ẩn dấu thực lực, không nghĩ tới quả là thật không có.

Biết được tin tức này Băng Linh Huyễn Điểu cũng không có thất vọng. Thần phục người này cũng không có gì là xấu hổ, trái lại còn là chuyện tốt a!

Một Triệu hoán sư không có nguyên khí thì căn bản không có cách nào sử dụng Ngự Thú quyết. Nói cách khác, nàng hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân để làm hắn thần phục.

Thật là khủng bố ý niệm a, vượt xa thường nhân!

Phải cường hãn đến mức nào mới có thể làm được điều đó? Không dùng tới nguyên khí mà có thể làm cho một Linh thú tiếp cận Thần thú như hắn khuất phục, từ cổ chí kim chưa từng nghe nói nha!

"Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sống chết bảo vệ chủ nhân!"

Đối với chủ nhân mạnh mẽ như vậy, còn cần nói cái gì nữa? Đương nhiên phải thề sống chết đi theo chứ!

Bởi vì hắn cũng muốn biết Hoàng Bắc Nguyệt khi khôi phục thực lực sẽ mạnh đến mức nào?

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đơn giản bàn giao:

"Bình thường ngươi ẩn đi, không nên để cho người khác phát hiện ra sựtồn tại của ngươi, chờ ta triệu hoán thì ngươi hãy xuất hiện."

Ở nơi đại lục xa lạ này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, bởi vậy nàng tùy thời đều phải lưu lại cho mình một con đường lui, không thể nhất phi trùng thiên thì tạm thời chỉ còn cách thu liễm tài năng lại một chút.

"Ân, chủ nhân."

"Chúng ta đi thôi!"

Băng dực vỗ một cái, cuồng phong nổi lên, Băng Linh Huyễn Điểu đã xuất hiện trên không trung, như một viên lưu tinh cấp tốc bay về phía ngoài rừng rậm.

Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, một bóng dáng nhỏ nhắn lãnh ngạo đứng, gió luồn qua chiếc mũ đen, cuốn theo vài lọn tóc bay ra, mềm mại tung bay như một đám hỏa diễm, nổi bật trên nền trời xanh!

Hoàng Bắc Nguyệt cũng hơi kinh ngạc, vừa rồi cũng không có phát hiện, từ khi sử dụng Vạn Thú Vô Cương, tóc của nàng liền biến thành màu đỏ rực chói mắt!

Hơn nữa khuôn mặt cũng lặng lẽ thay đổi, càng ngày càng giống với dáng vẻ ở thế kỉ 21.

May mắn loại biến hóa này có thể khống chế được, chỉ cần cắt đứt liên hệ từ Vạn Thú Vô Cương truyền đến, thì có thể trở về bộ dáng ốm yếu kia. Như vậy rất tốt!

Lạc Thiên Ca một thân lam y đứng giữa gió tuyết, ngước đầu lên nhìn.

"Xem ra đã xong rồi."

Chiến Dã quay đầu lại.

"Khí tức mạnh mẽ hung tàn khiến cho Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cũng phải e sợ như này, e là một trong Ngũ Linh rồi."

Chiến Dã nhíu mày, đến hắn còn không nhận ra được thực lực của cỗ sức mạnh đó, vậy mà người này lại nói một cách chắc chắn như vậy. Xem ra, thực lực của họ quả là sâu không lường được.

"Siêu cấp Linh thú Băng Linh Huyễn Điểu, bằng hữu của ta vậy mà lại mạnh mẽ như vậy."

Đây là đang nói tới tên hắc bào thiếu niên kia sao? Chiến Dã nghi hoặc.

"Điện hạ, kia hình như là một trong Ngũ Linh – Băng Linh Huyễn Điểu?"

Lục Tinh Triệu hoán sư Trầm Viêm không dám tin ngẩng đầu nhìn Băng Loan khổng lồ trên không trung.

Triệu hoán thú Linh Điêu của hắn bị uy áp mạnh mẽ của Băng Linh Huyễn Điểu tản mát ra bức bách, đã sợ hãi trốn vào không gian Linh thú bên trong Triệu hồi sư, run lẩy bẩy, không dám ra ngoài.

Bên cạnh hắn, trừ bỏ Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của Hoàng Chiến Dã, không có con Linh thú nào dám lộ diện.

Quá mạnh mẽ! Linh thú có thể làm cả một mảnh rừng rậm dày đặc băng phong Siêu cấp Linh thú, lực lượng kia quả thực quá biến thái, người nào dám đi ra chịu chết chứ!

Hoàng Chiến Dã ánh mắt lạnh lùng nheo lại, dùng tâm linh truyền âm hướng Tử Diễm Hỏa Kì Lân hỏi: "Ngươi so với hắn, ai mạnh hơn?"

"Hừ!" 

Tử Diễm Hỏa Kì Lân kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Trừ phi Triệu hồi sư cùng hắn ký khế ước mạnh hơn ngươi, bằng không ta sẽ không thua hắn."

Sau khi Triệu hoán sư cùng Linh thú ký kết bản mệnh khế ước, giữa hai người không chỉ sinh tử liên hệ với nhau mà ngay cảnăng lực cũng hoàn toàn đồng nhất.

Nếu như Triệu hoán sư lên cấp thì linh thú cũng sẽ thăng cấp theo.

Đây chính là lý do vì sao Linh thú mạnh mẽ thường sẽ không lựa chọn cùng Triệu hồi sư ký kết bản mệnh khế ước. Khi ký khế ước tương đương với hai người cùng tu luyện, làm chơi ăn thật, lợi ích hấp dẫn như vậy cho nên mới xuất hiện việc Triệu hồi sư cùng Linh thú ký khế ước với nhau.

Nghe được Tử Diễm Hỏa Kì Lân nói như vậy, Hoàng Chiến Dã ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cho dù thấy không rõ dung mạo, từ thân hình cũng có thể nhìn ra nàng nhiều nhất cũng chỉ mười một mười hai tuổi thôi. Còn nhỏ như vậy chẳng lẽ đã là Cửu Tinh Triệu hồi sư sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro