Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải biết rằng, trên toàn bộ Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Cửu Tinh Triệu hồi sư số lượng cũng không nhiều.

Một cái mười hai tuổi đã là Cửu Tinh Triệu hồi sư, đó là cấp bậc biến thái cỡ nào nha?

" Hừ! " Tâm tính cao ngạo của hắn cùng Triệu hoán thú của mình giống nhau như đúc. Lãnh khốc thiếu niên trong lòng không biết bị gì mà lại có cảm giác xúc động nhẹ nhàng thoáng qua.

Hồng phát, hảo chói mắt nga...

Trầm Viêm quay đầu nói: " Điện hạ, Băng Linh thú xuất hiện, tin tức này nhất định phải mau nhanh nói cho bệ hạ! "

Sau khi Hỏa Linh thú Tử Diễm Hỏa Kì Lân cùng Thái tử điện hạ thành công ký kết bản mệnh khế ước, một trong Ngũ Linh Băng Linh thú cũng xuất hiện tại Nam Dực quốc! Đây là một cái tin tức vô cùng tốt a!

Ngày mai phải bẩm báo bệ hạ, vì Nam Dực Quốc, vô luận như thế nào, dù táng gia bại sản cũng phải đem vị hồng phát thiếu nữ giữ lại.

Nàng là người cùng Băng Linh Huyễn Điểu kí kết khế ước a!

Trầm Viêm trong lòng liền trở nên gấp rút, nếu không phải lúc này con Linh Điêu của hắn sợ hãi không dám đi ra, hắn nhất định sẽ cưỡi Linh Điêu ngay lập tức bay về cung.

" Trầm tiên sinh, ngài kiến thức cao sâu, có thể nhìn ra được cấp bậc của nàng không? " Chiến Dã nhàn nhạt hỏi.

Trầm Viêm cau mày suy tư. Vấn đề này hắn cũng một mực suy nghĩ nãy giờ nhưng vẫn không có đáp án, bởi vì hồng phát thiếu nữ kia khiến người khác có cảm giác sâu như đại dương vậy, căn bản là không có cách nào nhìn thấu được thực lực của nàng.

"Cửu tinh Cao cấp Triệu hồi sư." Lạc Thiên Ca cười nói. Mặc dù vậy nhưng nàng biết, Hoàng Bắc Nguyệt đến Nhất tinh còn chưa tới, không biết khi Chiến Dã và Trầm Viêm biết sẽ thổ bao nhiêu lít máu nữa.

Trầm Viêm lúc này mới giật mình nhìn sang bọn người Lạc Thiên Ca.

Lạc Thiên Ca một thân lam y thanh thoát, mái tóc trắng như tuyết được búi lên cao, nàng mang mặt nạ bạc, chỉ để lộ đôi mắt xanh lam sâu thẳm tựa đại dương, khiến người khác như bị thôi miên, không thể rời mắt ra. Một thân khí chất lãnh khốc tao nhã mà thần bí cũng đã đủ khiến nhân gian khuynh đảo.

Thanh Ca vận lục y, chỉ dùng một cây trâm ngọc búi sơ mái tóc, ba ngàn sợi tóc còn lại tự do buông thả. Nàng mang mạng che mặt, để lộ ánh mắt chàm huyền ảo, loại khí chất nho nhã từ người Thanh Ca khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Thư Ca vẫn là một thân hồng y đỏ rực như hoa bỉ ngạn sinh ra từ lửa, toả ra loại năng lượng hùng hổ khiến người đối diện khó mà chống đỡ nổi. Mái tóc đen buộc cao, dù đeo mạng che mặt nhưng không giấu nổi khí thế lấn át toát ra từ đôi mắt xanh ngọc sáng rực ấy.

Trầm Viêm nhìn mà thất thần, đến khi Chiến Dã mở miệng thì hắn mới giật mình.

"Họ là người của Huyết Băng cung." Chiến Dã trầm thấp mở miệng.

"Tại hạ Trầm Viêm, thất lễ thất lễ." Trầm Viêm hoảng hồn cúi người chắp tay, thầm kêu trời xui quỷ khiến không biết có đắc tội Lạc Thiên Ca hay không.

Huyết Băng cung là nơi nào chứ?! Đó là nơi sản sinh ra thiên tài, nghe nói có người ở đó mười tuổi đã đột phá Hoàng cấp Triệu hồi sư, có vô số luyện dược sư, luyện khí sư, huyễn thuật sư thiên tài, hơn nữa còn là nơi buôn bán các loại đan dược, vật phẩm cùng vũ khí quý giá. 

Một viên đan dược thôi cũng được các quý tộc tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Thậm chí Tiêu Dao vương nổi tiếng là Luyện dược sư tài giỏi của Nam Dực mà cũng phải thừa nhận rằng tài Luyện dược của mình kém xa người của Huyết Băng cung.

Một nơi thần thánh như vậy, đắc tội chỉ có con đường chết.

Trầm Viêm quả thật thất kinh hồn vía một phen, nhưng đồng thời cũng vui mừng. Hôm nay không những tìm được một Cửu tinh Cao cấp Triệu hồi sư có triệu hồi thú là Băng Linh Huyễn Điểu mà còn mời được cả Huyết Băng cung về trợ giúp Nam Dực. Có hai thế lực này trợ giúp, Nam Dực như hổ mọc thêm cánh, hắn nhất định sẽ được Hoàng thượng thưởng hậu hĩnh!

"Trầm tiên sinh không cần đa lễ."

Trong khi bọn họ nói chuyện, Băng Linh Huyễn Điểu đã đáp xuống băng nguyên tràn đầy khe nứt, băng dực khẽ nghiêng để Hoàng Bắc Nguyệt đạp lên, chậm rãi đi xuống.

Mũ che màu đen đã kéo lên che khuất khuôn mặt, dưới vành nón một vài sợi tóc đỏ rũ xuống. 

Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy đám người Lạc Thiên Ca đang nhìn mình, nàng hơi sững lại, sau đó gật gật đầu chào hỏi.

Thấy hành động này của Hoàng Bắc Nguyệt, hai mắt Thư Ca sáng rực. Chỉ gật đầu hai cái nhưng trong mắt Thư Ca thì chính là một Nguyệt tỷ đại nhân ngầu bá cháy.

...

Trông thấy Triệu hoán sư cùng Băng Linh thú ký kết khế ước, Trầm Viêm không khỏi nổi lòng tôn kính. Không cần kiểm tra sát hạch, chỉ cần nhìn Băng Linh Huyễn Điểu phía sau lưng nàng thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thực lực của nàng tuyệt đối ở trên mình!

"Triệu hoán sư đại nhân, xin hỏi ngài là lần đầu tiên đến Nam Dực quốc sao?" Trầm Viêm giọng nói chứa đựng sự tôn kính, hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lần thứ nhất, cũng coi như là lần đầu tiên đi.

"Xin hỏi Triệu hoán sư đại nhân, tên của ngài là..." Trầm Viêm vừa định hỏi, phía sau liền vang lên một tiếng hô to.

"Hí Thiên đại nhân! Hí Thiên đại nhân!"

Lúc đầu, Hoàng Bắc Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, sau một lúc mới nhớ hiện tại mình dùng tên giả là Hí Thiên, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.

Tiêu Trọng Kỳ cùng một đám dong binh vội vã trong gió tuyết chạy tới, mỗi người đều là vẻ mặt hưng phấn!

"Hí Thiên đại nhân, phi thường vinh hạnh khi có thể cùng ngài xây dựng dong binh đoàn." Tiêu Trọng Kỳ run lập cập nói. Bốn phía đều là hàn băng, thực sự quá lạnh, hơn nữa còn có Băng Linh Huyễn Điểu ở đây, nhiệt độ lại càng thấp.

Tuy vậy, gương mặt Tiêu Trọng Kỳ vẫn hưng phấn đến mức đỏ bừng lên, quang mang trong mắt lấp lóe liên tục.

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật gật đầu, nhìn Tiêu Trọng Kỳ trước mặt mà cười lạnh trong lòng, nếu như hắn biết hiện tại Triệu hoán sư mà hắn ph ithường tôn kính lại là muội muội phế vật mà hắn thường khi dễ, không biết hắn sẽ có biểu hiện đặc sắc như thế nào.

Một Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu, dù nàng có kiêu ngạo cuồng vọng đến cỡ nào cũng có thể được tha thứ!

Bởi vậy Tiêu Trọng Kỳ một chút đều không có bị sự lạnh nhạt của Hoàng Bắc Nguyệt làm cho xấu hổ trái lại lại càng hưng phấn.

Trầm Viêm sợ tên Tiêu gia Đại thiếu gia này quá lỗ mãng sẽ đắc tội rồi vị Triệu hoán sư thực lực siêu cường tên Hí Thiên này, vì thế vội nói:

"Hí Thiên đại nhân, ngài tới Nam Dực quốc thì liền là khách quý của chúng ta. Nếu ngài không ngại, thỉnh lưu lại Nam Dực quốc một thời gian ngắn có được không? Nhóm người bệ hạ nhất định sẽ đối với đại nhân ngài vô cùng hoan nghênh!"

"Ta gần đây đều ở lại Nam Dực quốc."

Thực lực chưa có khôi phục lại, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn rời đi nơi khác, dù sao tại Trưởng Công chúa phủ cũng không thiếu việc chờ nàng đi làm đâu.

Trầm Viêm ánh mắt sáng lên: "Thật tốt quá!" Nóixong hướng về phía Thái tử điện hạ luôn luôn trầm mặc ít nói làm ra mộtcái ánh mắt kích động.

Đối với người có thực lực cường đại, quốc gia nào cũng đều cật lực giữ lại, chiến loạn thường xuyên thì thực lực quả thật là tất cả!

Nhiều hơn một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu, sức chiến đấu của Nam Dực quốc sẽ tăng lên một đẳng cấp!

"Tại hạ Hoàng Chiến Dã, đại biểu Nam Dực quốc hoan nghênh ngươi."

Một cao thủ thực lực cùng mình xê xích không nhiều nếu có thể lưu lại, đối với Chiến Dã mà nói là một cái khiêu chiến và cũng là một phần kinh hỉ lớn.

Nam Dực quốc quá cần cường giả rồi!

Hoàng Bắc Nguyệt đối với vị Thái tử điện hạ này vẫn có mấy phần hảo cảm. Lúc nãy tại hàn băng rừng rậm, hắn sợ bản thân không chịu nổi hàn khí đã cho nàng ngồi trên Tử Diễm Hỏa Kì Lân.

Mặc dù là lần đầu quen biết nhưng vị Thái tử điện hạ cao cao tại thượng này vẫn chịu chiếu cố cho nàng – một người vô danh không có tiếng tăm gì vẫn khiến cho nàng thật cảm động.

Nàng luôn luôn ân oán phân minh, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, một mối thù thì giết cả nhà ngươi!

"Tại hạ Hí Thiên, đa tạ thái tử điện hạ đã thưởng thức." Hoàng Bắc Nguyệt hơi ôm quyền.

Một người có khả năng là Cửu Tinh Triệu hoán sư cường giả cư nhiên thẳng thắng nhận lời lưu lại mà không đòi hỏi điều gì khiến trong lòng Chiến Dã cũng có chút kinh ngạc.

Ngẩn người trong phút chốc hắn liền minh bạch, thần bí nhân thoạt nhìn lãnh khốc này đại khái là đang cảm tạ hắn lúc nãy cho nàng cưỡi Hỏa Kì Lân.

Đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng người này lại ghi nhớ trong lòng. Tính cách có ân tất báo này làm hắn vô cùng thưởng thức.

"Hiện tại các hạ đã có chỗ dừng chân chưa?"

Ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục, người ta thường kính xưng nhau một tiếng các hạ nếu thực lực hai bên tương đương nhau.

"Hí Thiên ở với ta, đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ." Thanh Ca hướng Chiến Dã chắp tay, nàng biết Chiến Dã vốn có ý định mời Hoàng Bắc Nguyệt ở lại biệt viện trong Đông cung của hắn.

Thư Ca thật sự muốn vỗ tay hoan hô tỷ tỷ mình. Thoạt nhìn lời nói của Thanh Ca không có ý gì nhưng thực chất là buộc Hoàng Bắc Nguyệt lên chung một con thuyền với Huyết Băng cung, như vậy cho dù có thế lực mạnh mẽ nào đó muốn gây sự thì cũng phải suy nghĩ lại, đồng thời còn chặt đứt ý nghĩ muốn giữ chân Hí Thiên của Tiêu Trọng Kỳ.

Quả nhiên, Tiêu Trọng Kỳ thoáng lộ ra thần sắc thất vọng.

Ha ha, đáng đời! Nếu có thể thì Thư Ca thật sự muốn lè lưỡi lêu lêu Tiêu Trọng Kỳ. Nhưng... Thanh Ca một lần nữa trừng mắt nhìn nàng.

"Nếu như vậy, chúng ta làm sao để liên lạc với cung chủ và Hí Thiên đại nhân?" Trầm viêm hỏi, cũng không thể cùng hai vị đại nhân này mất đi liên hệ nha.

Đợi khi hồi cung mình sẽ bẩm báo bệ hạ, nhất định phải tự mình thiết yến chiêu đãi hai vị đại nhân này, dùng quan to lộc hậu mời chào, chỉ cần hai vị đại nhân này muốn cái gì, bệ hạ đều phải nghĩ cách thỏa mãn nàng.

______________________________________________________

Chương này Van tặng bạn NgcHn8049, cảm ơn chế nhìu nha <3<3<3!








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro