Chap 10 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi cùng ta.

Chap này hint bay đầy trời >///< hủ cẩn thận tính mạng kẻo mất máu chết

– Ư.. – Tát Na Đặc Tư mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh, dù là ở trong lều nhưng hắn cũng biết là mặt trời đã lên cao lắm rồi. Lưng đau ê ẩm Tát Na nhíu mày đưa tay hất cánh tay đang đặt ngang eo ra chỗ khác, cả người mỏi đến rã rời. – Quý-Thuần-Khanh ngươi dám hành hạ gia gia ta cả đêm như vậy xem ra là chán sống rồi.

Quý Thuần Khanh mắt vẫn nhắm nghiền miệng khẽ nhếch lên cười như có như không, giọng nói âm trầm.

– thì đã làm sao?

– hư.. – Tát Na giật mình, kiểu trả lời bá đạo này thật làm người ta tức điên lên. Tát Na ngồi bật dậy xoay người đè Quý Thuần Khanh xuống, hai chân quỳ xuống cố định hai bên hông, tay thì giữ chặt hai tay Quý Thuần Khanh ko cho cựa quậy.

– làm gì vậy nhóc con?

– ta ko phải nhóc con!

– thì là vợ.

– vợ cái đầu ngươi... gia gia ta cho ngươi biết cảm giác bị giày vò là thế nào. – Tát Na nở nụ cười âm hiểm kéo hai tay Quý Thuần Khanh lên trên dùng một tay giữ chặt, tay còn lại thì ko ngừng lượn lờ trên khuôn mặt trắng như bông tuyết đó. Tưởng là sẽ bất ngờ, tưởng là sẽ chống cự, tại sao Quý Thuần Khanh vẫn bình chân như vại như vậy, hay là thật sự muốn bị giày vò? Mồi ngon tới miệng dại gì mà ko thử, Tát Na cúi xuống tai Quý Thuần Khanh thỏ thẻ – kích thích ko?

– ừ, muốn làm gì?

– ngươi cũng phải cho ta biết cảm giác nằm trên là như thế nào chứ, hửm – Tát Na lại cười âm hiểm.

– muốn nằm trên?

– ừ, ta phải nằm trên.

– ừ. – Quý Thuần Khanh cười nhẹ không nói gì thêm, đuôi mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt như có như không làm Tát Na bất giác run lên.

– Q-Quý Thuần Khanh... ngươi..ngươi m-muốn làm gì?

.....

Một phút sau đó

– đồ khốn, ta muốn nằm trên nhưng ko phải là ngươi ở trong...

– vẫn là nằm trên, có gì phân biệt?

– ngươi... ư.. ngươi... – Tát Na mặt méo xệch cắn lấy môi dưới. – đáng ghét.

– đừng có ý đồ đảo chính gì nữa, biết ko? – Quý Thuần Khanh kéo tay Tát Na nằm sấp xuống trên ngực, vòng tay ôm chặt sau lưng khẽ vuốt nhẹ.

– ta ko phải sủng vật của nhà ngươi.

– vợ, im lặng.

– ai vợ ngươi?

– hừm... – Quý Thuần Khanh xoay người đè Tát Na xuống. – ngươi là vợ ta, của riêng ta.

– hư... ưm... – môi lưỡi trong thoáng chống lại bị thu phục, ko thể tránh khỏi, ko thể chạy thoát. Tát Na ta ko thể ko thừa nhận rằng ta chính là yêu ngươi đến điên cuồng mất rồi, Quý Thuần Khanh, ngươi còn độc hơn cả độc dược...

Quý Thuần Khanh khẽ vuốt mái tóc con mèo nhỏ trước mặt, cạ cạ ngón tay trên mũi, cười nhẹ. Con mèo nhỏ này đã nằm dưới thân hắn, đã vì hắn mà từ bỏ người mình yêu thương. Cả đời này, nếu có một nữa cơ hội từ bỏ thì hắn cũng nhất định giữ chặt, ko ai được phép chia cách hắn cùng Tát Na, không cho phép.

Gió khẽ lung lay mái tóc đen bồng bềnh, Quý Thuần Khanh khẽ mĩm cười, không sai, con đường hắn đang đi nhất định không sai. Đuôi mắt khẽ nheo lại, con suối trước mặt chảy ko ngừng, khẽ lay động. Dáng dấp nhỏ bé đang ở giữa dòng hất từng làn nước trong veo lên người.

– Văn Nhân Túy, ngươi làm gì đấy?

– ngươi giả vờ ko nhìn thấy hay sao vậy?

– ngươi tắm ở đây thì nước dùng chỗ nào?

– đồ đần. – Văn Nhân Túy nhăn mặt nói – ngươi ko biết đi lên trên một tí sao?

– ngươi sao vậy?

– đi chỗ khác đi. – Văn Nhân Túy vẻ mặt khó chịu quay mặt đi hướng khác. Hắn ko vui, thật sự ko vui, cả đêm qua ai là ko biết Quý Thuần Khanh ở cùng Tát Na, còn hết lần này đến lần khác hét ầm lên, sợ người khác ko biết hay sao? Văn Nhân Túy cắn môi dưới, ko phải là hắn ghen chứ? Không-đời-nào!

– ngươi lạ lắm đấy, lại đây. – Quý Thuần Khanh ngoắc ngoắc.

– ta ko phải sủng vật của ngươi đừng có sai khiến ta.

– ngươi thật sự là lạ lắm đấy.

– ta nói ngươi đi chỗ khác. Hoặc là đi mà tìm ái sủng của ngươi đi, ta ko phải là thứ để ngươi đùa giỡn.

– này, ngươi... ghen à?

– ghen cái b**p! Ngươi thì có gì để ta ghen? – Văn Nhân Túy vẻ mặt càng khó chịu hơn. Muốn khống chế nhưng không được, thật sự là như muốn điên lên, cảm giác khó chịu này thì ra là ghen đây sao.

Quý Thuần Khanh ko nói không rằng, đôi đồng tử mở to hết cỡ, Văn Nhân Túy đang đi lên bờ trên người chỉ độc một chiếc quần kaki ngắn, nước chảy từng giọt trên cơ thể đẹp tựa như ngọc. Văn Nhân Túy ko hề để ý Quý Thuần Khanh đang nhìn mình mà vô tư đứng đó luyện võ. Đã lâu rồi, từ khi đến nhà Quý Thuần Khanh, hắn giống như một ả đàn bà trong nhà, nấu ăn giặt giũ thật sự là y hệt một ả đàn bà mất rồi. Bởi vậy mà vẫn lầm tưởng bản thân như là vợ của Quý Thuần Khanh, nhầm rồi, ngoài Tát Na ra thì Quý Thuần Khanh chắc chắn ko hề để ý gì hắn cũng như Lam Ly cũng vậy. Nhưng nếu hắn chọn Tát Na há chẳng phải là ta và Lam Ly bất lực quá sao? Vẫn phải chịu làm thê thiếp của hắn. Ta thật ko can tâm khi hắn ko yêu thương mà vẫn phải là người của hắn, thật sự ko can tâm, nhưng nếu nghĩ đến việc nằm dưới thân hắn thật là tởm ko thể chịu nổi, đàn ông thì "ấy" với nhau như nào, như nào có con với nhau, như nào có người nối dõi, nhà họ Quý chấp nhận tuyệt hậu hay sao?

– ngươi nghĩ gì mà lại đơ ra như tượng như vậy?

– hư... – Văn Nhân Túy giật mình quay lại, bàn tay Quý Thuần Khanh từ lúc nào đã yên vị trên eo hắn rồi. – ngươi... ngươi đừng có tùy tiện ôm người khác như vậy.

– ai là người khác?

– ta, ta và ngươi chẳng có quan hệ gì với nhau cả. – Văn Nhân Túy hất cánh tay Quý Thuần Khanh ra vùng đi. – đi mà tìm Tát Na của ngươi đi.

Quý Thuần Khanh nắm cánh tay Văn Nhân Túy kéo lại, ngoạm lấy bờ môi mỏng đó giày vò ko một chút thương tiếc.

– hự... – Quý Thuần Khanh cúi xuống ôm chặt hạ bộ. – Văn... ngươi...

– đừng có tùy tiện như vậy, ta ko dễ dãi như ngươi nghĩ đâu. Tốt nhất đừng có chạm vào ta nữa. – Văn Nhân Túy dùng dằng chỉ tay vào mặt Quý Thuần Khanh. – nếu còn chạm vào ta thì đừng trách, ta sẽ...

– sẽ làm gì?

– ko biết.

Quý Thuần Khanh khẽ cười. Chồm tới giật mạnh cánh tay Văn Nhân Túy, lại một lần nữa môi lưỡi giày vò.

– ư.. – Văn Nhân Túy lúc này tay chân đều bị khóa chặt ko thể kháng cự nổi. Muôsn cự tuyệt thật sự là khó hơn cả lên trời.

– một chút võ công nhập môn đó nghĩ là có thể khống chế được ta sao? Hửm. – Quý Thuần Khanh nở nụ cười tản mạn như có như ko, dáng vẻ cao cao tại thượng như muôsn bức chết con mồi đang nằm trong tầm tay.

– ngươi ko thích ta, tại sao phải khôr sở như vậy? – Văn Nhân Túy cụp mi, khóe mắt ánh lên vẻ buồn như vô vọng.

Quý Thuần Khanh giật mình, nhất thời ko thể trả lời.

Văn Nhân Túy được buông lỏng mà thoát ra ngoài.

– ko yêu thương ta thì đừng đùa giởn với ta. Ta ko giống Tát Na, ta không giống ai trong suy nghĩ của ngươi cả, ta chính là ta, ko thể ngày một ngày hai mà có thể chiếm đoạt được ta. Càng ko thể muốn là có thể đùa cợt được ta, hiểu ko?

Quý Thuần Khanh im lặng, có lẽ Văn Nhân Túy nói đúng, đối với hắn hành động vừa rồi có thể goị là sĩ nhục ko? Ko dễ dàng, muốn có được Văn Nhân Túy thực ko phải điều dễ dàng.

– haha... Quý tổng tài, không ngờ ngươi cũng có lúc bị từ chối đấy.

Quý Thuần Khanh và Văn Nhân Túy ngước mặt nơi phát ra tiếng nói, hắn, Lê Thủy. Cái vẻ mặt đắc ý đó là thế nào chứ?

– ngươi đến đây làm gì?

– ta ko đến tìm ngươi, ta đến tìm tiểu Tư.

– mở miệng ra một lời tiểu Tư hai lời tiểu Tư, ai cho phép ngươi gọi như vậy?

– ngươi ồn ào quá đấy, ta tự đi tìm. – Lê Thủy một bước bước đi thẳng về phía lều, Quý Thuần Khanh chạy theo.

– hư... – cảm giác có luồn gió lạnh sau lưng Quý Thuần Khanh bất giác quay lại nhìn. Văn Nhân Túy trợn trừng mắt nhìn, trong một giây quay lưng bỏ đi tập võ. Rõ ràng là ghen, sao lại phải cố chấp như vậy.

Lê Thủy mở xoành xoạch từng cái cuối cùng cùng thấy con mèo nhỏ nằm quấn mình trong chăn chơi game. Bốn mắt nhìn nhau, chớp, chớp, chớp...

"Bốp" cái ipad nhanh như chớp đậu ngay trên khuôn mặt đẹp ko tì vết của Lê Thủy, Tát Na hét lên.

– cút ra ngoài! Ai cho ngươi vào phòng gia gia mà ko báo trước hả!

Rồi nào là giày dép điện thoại lần lượt ném thẳng vào người Lê Thủy. Lê Thủy mặt đỏ bừng đưa tay bụm miệng, có ai đời mặt trời đã lên cao như vậy rồi mà vẫn trần truồng chỉ để chăn che mỗi "chỗ đó" mà nằm chơi game ko cơ chứ. Quý Thuần Khanh nhớ lại, mắt hình viên đạn tia nhìn tóe lửa nhìn Lê Thủy. Thật may là hắn ko nhìn thấy, nếu nhìn thấy Quý chắc chắn là một cước đá bay Lê Thủy về tập đoàn ==". Đúng là mặt dày ko biết sợ là gì, nghênh ngang vào địa bàn của Quý mà còn hống hách như thế, còn có cả ý đồ muốn chiếm Tát Na, thật ko biết trời cao đất dày là gì.

Năm phút sau, Tát Na Đặc Tư bước ra, đầu tóc bù xù, vẻ mặt ngái ngủ nhìn trừng trừng Quý Thuần Khanh như muốn ăn tươi nuốt sống.

– nhìn ta làm gì? Là hắn tự ý vào..

"Bốp" cái ipad đập ngay vào đầu Quý Thuần Khanh, Tát Na cắn môi dưới lầm bầm chỉ đủ cho riêng hắn nghe "gia gia ta nếu ko phải bị ngươi làm cho cả người ê ẩm thì cũng ko nằm đó để bị nhục nhã, có tin ta một cước đá ngươi bay về tới nhà ko cần tàu hay xe ko?"

– hư... – Quý Thuần Khanh giật mình cúi gằm mặt, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu như vậy nữa.

– này, hai ngươi đóng kịch đủ chưa? – Lê Thủy cằn nhằn. – Tiểu Tư, đi với ta.

– đi đâu?

– về nhà ta.

– làm gì?

– làm vợ ta.

– vợ cái bếp Biểu tượng cảm xúc squint Tát Na hét lên. – ta ko có ý định nổi tiếng.

– muốn đem hắn đi mà ko cần hỏi ta có đồ ý hay ko sao? – Quý Thuần Khanh lúc bấy giờ mới lên tiếng.

– thứ ta muốn, ta lấy tại sao phải hỏi ngươi? – Lê Thủy bất chấp ko kém.

– thứ ngươi muốn lấy là tài sản tư nhân của ta.

– trước giờ thứ ta muốn chưa bao giờ để vuột mất. – Lê Thủy trợn trừng mắt.

– trước giờ ai chống đối ta cũng đều chỉ có một kết cục, ngươi là kẻ tiếp theo. – Quý Thuần Khanh ko một biểu cảm đuôi mắt khẽ nheo lại ẩn hiện ý cười nhàn nhạt như có như ko.

Hai kẻ đứng đầu hai tập đoàn lớn nhất cả nước đang đối diện nhau. Nói ra thật buồn cười, lại vì một kẻ nam tử như mình mà trừng mắt nhìn nhau, nói ra hẳn sẽ là trò cười của thiên hạ. Ko cần biết là ai đúng ai sai, mà là

– hai người định trừng mắt nhìn nhau cho đến bao giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro