Chương 76: Xuất sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vô Tướng lặng im đứng ở đỉnh núi tuyết, gió tuyết thổi mịt mờ hắn vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Mười ngày, Đồng Lô rốt cuộc mở ra, chào đón Tân Quỷ vương xuất thế.

Huyết Vũ Thám Hoa một thân huyết trở ra đầu tiên, trên người cơ hồ đều là vết chém chồng chất, giáp bạc trên cổ tay cũng không còn, y phục hỗn độn nhìn không ra bộ dáng tinh xảo ban đầu.

Hắn đi lướt qua Bạch Vô Tướng đang đứng trong gió tuyết, nghe được một câu nói ôn hoà: "Huyết Vũ Thám Hoa, cảm tạ."

Hoa Thành khoé môi nhấc lên, dù có vẻ tả tơi nhưng vẫn rất vững vàng ôm ngực nhìn thoáng qua hắn đáp lời: "Chuyện phải làm, không khách khí."

Quế Tiểu Thái Lang là ân nhân của Điện hạ, hắn vẫn chưa bao giờ quên.

Có dịp trả lại ơn nghĩa năm xưa y ngăn cản bách kiếm xuyên tim, đó là.

Làm một Võ Thần, Tạ Liên từng có mong muốn luận bàn với Quế Tiểu Thái Lang giống như với Quân Ngô, nhưng chỉ sợ cùng Tạ Liên giao chiến chỉ là lớp vỏ bọc của hắn, không phải Quế Tiểu Thái Lang thật sự.

Người kia không có sát ý hay ý muốn cầu thắng, kiếm luôn ôn hoà vững vàng, hoàn mỹ từng đường kiếm đến thế phòng thủ, nhưng... còn chưa phải tất cả, chỉ là một phần, còn thứ gì đó đang ẩn sâu trong hắn.

Nó chỉ bộc lộ ra, khi thật sự cần thiết.

Hoa Thành muốn cùng chân chính Quế đối kháng, xem như giúp Điện hạ hoàn thành mong muốn.

Bản thân hắn cũng hiếu chiến, hắn không phủ nhận, hắn muốn cùng Quế có một trận chiến thật sự, và đây chính là cơ hội.

Một cơ hội mà Bạch Vô Tướng không bao giờ có được.

Bạch Vô Tướng đưa cho Quế thanh kiếm tàn nhẫn kia, đúng thật là uổng phí, nhưng lại đưa cho đúng người.

Không ai xứng đáng hơn với một thanh kiếm ác độc như vậy.

Hoa Thành nghéo miệng cười, nhớ tới bộ dạng đó, biển cả luôn lặng sóng bỗng nhiên nổi bão giông mịt mù, sóng ngầm mãnh liệt, cuộn sóng ngập trời, thế công cường hãn, hết đợt này tới đợt khác khiến người không thở nổi. Không ai khác, một kẻ cuồng loạn, tự đại, bộc lộ ra âm hiểm độc ác, không màng sống chết để thắng.

"Hơn nữa, đánh với hắn rất thú vị, tiếc rằng ngươi không được." Hoa Thành chọc ghẹo vị này.

Đế Quân thật sâu nhìn hắn một cái, gật đầu, tiến vào bên trong Đồng Lô sơn.

Bên trong vẫn là một mảnh tối đen, Bạch Vô Tướng lại dễ dàng nhìn thấy thân ảnh đang nằm ngang nằm dọc dưới đất.

Bạch sắc áo tang cơ hồ ngay lập tức phủ lên thân thể trần trụi rách bươm của Quế, trùm kín y lại, bọc y mang ra ngoài.

Quế nhất định rất mệt, khò khò chảy nước miếng ngủ không tỉnh lại.

Bạch Vô Tướng cõng y về thôn Vũ Sư, trở về căn nhà nhỏ bé của bọn họ, đặt y lên giường cởi sạch quần áo...

"A Quế, đau nhất định phải nói. Ta sẽ nhẹ nhàng."

Đế Quân mang hòm thuốc tới đây, nâng chân y lên, nắm lấy cổ chân y cố định đặt lên đùi, thong thả băng bó lại miệng vết thương do lưỡi đao Ách Mệnh tạo thành.

Ách Mệnh... thật sự là một cây đao không tốt.

Hết chân tới tay, rồi tới cả bụng, cơ hồ chỗ nào cũng bị chém. Y còn sống đều bởi vì y đã là Tuyệt quỷ, tốc độ khép lại vết thương khá là nhanh chóng. Những vết thương còn để lại này không lành là bởi vì y kiệt sức, trở lại thành người.

Quế Tiểu Thái Lang rên lên một tiếng, mở mắt ra nhìn lên đỉnh đầu, mơ màng nói: "Ta còn sống thật này..."

Bạch Vô Tướng âm dương quái khí nói: "Tất nhiên rồi, hắn chừa cho ngươi một cái mệnh, chút hơi tàn——!"

"Ồ! Bạch Bạch! Ta được gặp lại ngươi... thật tốt làm sao. Lúc chém giết, vì nhớ ra ngươi còn ở bên ngoài chờ, nên ta quyết định đánh nhanh một chút. Cùng Hoa Thành tiểu bằng hữu chơi kéo búa bao, ai thua bị chém một nhát. Hoa Thành này hên dị thường, ta hoài nghi hắn chơi ăn gian, có mánh khoé bịp bợm gì đó!"

"......"

Ha?

—— Ha?!

Quế Tiểu Thái Lang căm tức hít hà một hơi, toàn thân đau muốn chết đi sống lại, reo lên: "Đau quá Bạch Bạch!!! Huyền Nhất Lang!!! Ta không cam lòng thua như thế!!! Ngươi nhất định phải vì ta báo thù rửa hận——!!!"

Đế Quân: "......"

Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi diễn làm ta thật cảm động muốn đẩy Tiên Lạc cho ngươi ngay đấy, may mà cảm động không nói nên lời.

Đế Quân mặt vô biểu tình tiếp tục băng bó cho Quế. Hắn mới phát hiện ra, bảo sao trên mặt y sạch sẽ đến thế, hoá ra là hai người này chém nhau có hỏi ý kiến qua lại, phỏng chừng trong lúc hắn đang ở ngoài phất phơ đón gió lạnh, bọn họ đang ở bên trong ngủ cũng nên.

Đột nhiên cảm thấy tức cười. Sau này nhất định không tin Huyết Vũ Thám Hoa nghiêm túc đáng tin cậy nữa.

Dù sao Hắc Thuỷ Trầm Chu mê nghe thoại bản về mấy con chuột, Huyết Vũ Thám Hoa... đúng như Tiên Lạc nói, rất nghịch ngợm.

Bạch Y Hoạ Thế... bị lừa đến phai màu.

Quế Tiểu Thái Lang nhìn chính mình toàn thân đều bị bao thành nhộng, nằm liệt ở trên giường khen ngợi: "Tay nghề không tồi, Thái tử điện hạ."

Đế Quân mỉm cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi y, đương nhiên nói: "Đúng vậy, ta luôn hoàn mỹ vô khuyết như thế."

"Làm người phải khiêm tốn biết chưa! Khuyết điểm của ngươi là...Z z z z z." Quế mở tròn hai mắt không có ánh sáng rơi vào giấc ngủ.

"......"

...

Tiểu kịch trường, bên trong Đồng Lô:

Đã là lần thứ N kéo búa bao thua, Quế Tiểu Thái Lang hai mắt nổi tơ máu nhìn chằm chằm hai tay, Hoa Thành thảnh thơi cười nhìn hắn, hắn cũng nhìn qua đây.

Cả hai đứng đối diện nhìn nhau giây lát... đồng thời nở nụ cười dữ tợn—— lao vào đánh nhau.

Kiếm Vũ Long và Loan Đao Ách Mệnh đồng thời xuất ra.

Keng keng keng!

Sát khí toả ra thành một vòng gió mạnh, thổi bay mái tóc trước trán của Quế cùng Hoa Thành, cả hai sát qua nhau, mặt đối mặt, kiếm chống đao, không nhường một tấc.

"Si hán!"

"Nhân thê!"

"Không phải nhân thê, là Quế! Đồ loè loẹt!"

"Đầu óc đơn giản ngu ngốc!"

"Không phải ngu ngốc là Quế! Ngươi không thông minh bằng ta, tính nhanh 27645 + 56482 bằng mấy?"

"..."

"Đồ thất học!"

Hoa Thành đạp Quế một cái, nắm tóc hắn giựt xuống.

Quế thọc ngón tay lên lỗ mũi Hoa Thành.

Cả hai đồng thời tách nhau ra, rồi lại giáp lá cà!

Két két!

Không ai nhường ai.

Hoả hoa văng tứ phía.

Thù hằn sóng dữ ngập trời.


Cre: https://www.pixiv.net/en/artworks/78824672

Huhu, cứu t, giờ ai mà làm gì Katsura là t cắn, anh Gin mà làm Katsura khóc t solo ảnh luôn, dù biết là Gin ngạo kiều, Gin giấu tình cảm, còn Katsura thể hiện tình cảm chân thành nhất ra ngoài, hu... nhưng không được làm ảnh tổn thương đâu, ai cũng vậy :) Đêm khóc như chó, ai day vào anh Gin cũng khổ :) May mà hàng nguyên gốc không thèm anh :)

Thôi cho anh Katsura dùng tình cảm lấp đầy anh Đế, anh Đế biết trân trọng hơn. Ai đụng một sợi tóc của Katsura là ảnh làm lễ tang cho Tam giới 🤛🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro