Hệ liệt lư hương - Cô Tô [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: 灵柩/yuicollection.lofter.com


Chuyến đi này vốn dĩ mục đích chính là phó ước du ngoạn Cô Tô, Tạ Liên cùng Hoa Thành tự nhiên đối với việc này không có dị nghị, gật đầu lúc sau liền cùng hai người kia rời Vân Thâm Bất Tri Xử.


Ngụy Vô Tiện không hổ trời sinh tính hiếu động, dọc theo đường đi mang theo Tạ Liên cùng Hoa Thành nhanh chóng đem các vùng phụ cận đều du ngoạn qua một lần, các món ăn vặt cũng đều thử qua, một hồi sau, trong tay bốn người thậm chí còn cầm mấy cái đài sen, đồ ăn vặt, nước uống linh linh.


Nhưng mà, tuy là Ngụy Vô Tiện biết rõ những nơi đáng du ngoạn ở Cô Tô, đi suốt một lúc như vậy, thời gian cũng vẫn là trôi đi không ít. Thấy mọi người đều có chút mệt, Ngụy Vô Tiện liền đi thuê thuyền dạo hồ sen nghe đàn hát.


Trên hồ trải rộng vô số hoa sen rực rỡ sắc màu, mỗi đột bông hoa đều là loài sen quý. Mà ở giữa tầng tầng lớp lớp hoa và lá sen, có một con thuyền hoa treo tầng lụa mỏng. Trên thuyền hoa có một nam tử, cầm cây gậy trúc thật dài, dẫn thuyền hoa trung tâm hồ nước; trong thuyền có một nữ tử, ôm tỳ bà, thỉnh thoảng gió thổi phất lên màn che, nhìn mơ hồ cũng biết, đây là vị nữ tử xinh đẹp tài hoa.


Tạ Liên ngồi ở dựa bên ngoài thuyền hoa, tầm mắt thật tốt, hắn nhìn một lát liền thấy, quanh mình còn có không ít thuyền hoa giống như bọn họ, cũng có một ít thuyền nhỏ ở xa xa phía ngoài. Hẳn là căn cứ theo thân phận và số tiền bỏ ra mà phân chia trong ngoài.


Ngụy Vô Tiện ở bên kia cùng Lam Vong Cơ ngồi cùng nhau, trong tay là chén đựng đài sen, nói: "Nữ nhân cầm đàn tỳ bà kia hát rất hay, thanh âm đàn ra cũng cực kỳ dễ nghe. Nhưng mỗi năm chỉ có hoàng hôn mùa hạ lúc hoa sen nở rộ mới có thể nghe nàng đàn hát. Tuy rằng nàng là một mỹ nhân, nhưng không ai có thẻ thấy được chân dung cụ thể"


Tạ Liên nghe vậy, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Đây là vì sao?"


Ngụy Vô Tiện cao thâm khó đoán mà cười cười, đem mấy viên hạt sen đưa cho Lam Vong Cơ, ngay sau đó duỗi tay đẩy màn ra, nói: "Ngươi thử nhìn xem liền biết."


Tạ Liên tò mò mà nhìn ra bên ngoài: Trong hồ có một con thuyền hoa tách ra tảng lớn hoa sen, hướng đến thuyền hoa ở trung tâm mà đi tới, đứng ở đầu thuyền là một tiểu công tử cầm quạt, từ quần áo và thuyền mà nhìn ra, đây kaf một vị công tử hiểm hách con nhà giàu.


Thiếu niên kia thoạt nhìn thân thủ không tồi, đi bộ trên không hay đạp nước vô cùng nhẹ nhàng, chưa từng nhấc lên một giọt nước. Nhưng mà chẳng được bao lâu, Tạ Liên liền hiểu ra 'nhìn xem; theo lời Ngụy Vô Tiện là nhìn cái gì.


Tiểu công tử còn chưa thể tiếp cận thuyền hoa kia để vén lụa mỏng, liền bị một nam tử trên thuyền cầm cây gậy trúc một gậy đánh bay, rơi xuống nước, làm bắn lên một tảng lớn bọt nước, vô cùng chật vật. Những người xung quanh đang nhìn người kia cũng ôm bụng cười cười ha hả, nhưng mà lại không có lấy một người xuống giúp. Mà người rơi xuống nước kia, trừ bỏ không quá cam tâm, cũng không có biểu tình gì khác. Sau khi hắn lên lại thuyền hoa của mình rồi, đối với người khác chắp tay rồi lại vào trong thuyền, mấy chiếc thuyền lại song song trôi nổi.


Xem xong một màn này, Ngụy Vô Tiện buông màn xuống. Hoa Thành ngồi sát bên Tạ Liên, tự nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ sự tình, nhướng mày nói: "Thân thủ không tồi."


Ngụy Vô Tiện nhìn Hoa Thành cùng Tạ Liên liếc mắt một cái, không nhanh không chậm nói: "Nam tử trên thuyền hoa kia, là phu quân của nữ tử cầm tỳ bà khi còn sống."


"Khi còn sống?" Tạ Liên nhịn không được lại nhìn qua chiếc thuyền hoa kia một cái, nhưng vẫn không cảm nhận được chút quỷ khí nào.


"Bọn họ không phải người, cũng chẳng phải quỷ. Ước chừng là do đầy đủ chấp niệm và nguyên khí, cho nên mới có thể lưu lại trần gian." Ngụy Vô Tiện cười, không hề dài dòng, đem chuyện xưa từ từ kể ra.


Nguyên lai, tỳ bà nữ là này nữ chi của chủ nhân hồ này, thông thạo cổ cầm tấu sắt, khi còn sống đã có hôn ước với nam tử kia từ nhỏ. Hai người sau khi kết hôn cực kỳ yêu nhau, thành một mảnh giai thoại. Nhưng ai ngờ nam tử ra ngoài làm buôn bán, lại gặp đại nạn, lăn xuống vách núi đi đời nhà ma. Tỳ bà nữ sau khi biết phu quân qua đời, cả ngày đều vừa khóc vừa đàn khúc nhạc phu quân yêu thích nhất.


Bỗng nhiên có một ngày, tỳ bà nữ ôm cây tỳ bà nàng quý nhất, quỳ gối trước mặt cha mẹ, nói: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu. Mong rằng sau khi nữ nhi chết đi, phụ thân tại hồ này lập thuyền hoa thu lấy tiền tài, để nữ nhi báo ân dưỡng dục của hai người."


Sau khi nói xong, lại dập đầu ba cái, tỳ bà nữ liền biến mất, để lại hai người khiếp sợ vô cùng.


Chủ nhân hồ cực kỳ sủng ái nữ nhi, sau việc này, liền y như lời nữ nhi hắn nói, lập hội thuyền hoa tại hồ.


Lúc ấy đúng lúc là lúc chuyển giao giữa mùa xuân và hạ, hoa sen bắt đầu bung nở. Sau khi chủ hồ lập thuyền hoa, bỗng nhiên vào ngày hạ chí, từ trên mặt hồ nghe được thanh âm của nữ nhi. Y vội vàng đến bên hồ, lại là nhìn thấy con rể cùng nữ nhi ở giữa hồ đàn hát.


Từ đây, chuyện xưa của hồ nước này cũng bắt đầu truyền xa, mỗi năm cứ đến mùa hạ, người nghe danh mà đến không hề ít, mà những người muốn nhìn trộm phong thái của tỳ bà nữ, cũng là nối đuôi không dứt. Đương nhiên, thời gian dài như vậy từ đó đến nay, chưa từng có ai có thể tránh thoát một đòn gậy trúc từ phu quân của tỳ bà nữ.


Chuyện xưa sau khi kể xong, bên ngoài vang lên âm thanh tỳ bà, bốn phía đang ồn ào cũng đột nhiên im bặt.


Chỉ nghe tỳ bà nữ kia dùng tiếng nói mềm mại dễ nghe hát lên: "Phong hồng tắm hỏa hoàng cực xem, diệp mậu liễm tuyền quá Thương Sơn. Phù thế ba ngàn toàn cực khổ, quân tử ngạo cốt bao nhiêu chiết......" (dịch: lá phong đỏ trên Hoàng Cực tắm trong biển lửa, diệp mâu xoay tròn trên Thương Sơn, ba ngàn năm sống trên thế gian ngắn ngủi toàn đau khổ, đã làm gãy đi cái khí khái kiêu ngạo của bậc quân tử...)


Tỳ bà nữ này thanh âm cực kỳ uyển chuyển êm tai, từng câu từng chữ xướng ra làm say đắm lòng người, lại thêm khung cảnh hoa sen nở rộ xung quanh, thật đúng là có thể sánh ngang với ôn như hương làm người mê mẩn.


Tạ Liên lúc đầu còn nghe chăm chú, nhưng càng nghe, càng cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoa Thành một cái, mà Hoa Thành cũng cùng một bộ dáng nghi hoặc. Vì thế Tạ Liên quay đầu, hỏi: "Ngụy tiền bối có biết tên của khúc này không?"


Ngụy Vô Tiện đáp: "Những khúc tỳ bà nữ xướng thường là do dân gian bịa đặt ra, đều không có tên. Nhưng khúc mấy ngày nay nàng xướng, có tên là 'Chuyện Thái tử điện hạ đến quỷ thị của Quỷ Vương tìm người."


Tạ Liên cùng Hoa Thành hai mặt nhìn nhau, sắc mặt không đều không được tốt. Ngụy Vô Tiện thấy thần sắc hai người, trong lòng hiểu rõ, nói: "Khúc ca này, không lẽ là dựa trên chuyện của hai người sao?"


Tạ Liên gật đầu, sắc mặt như cũ không tốt lên được.


Lam Vong Cơ ngồi bên Ngụy Vô Tiện phát hiện không khí trong thuyền đột nhiên trở nên hơi nặng nề, khó được lúc mở miệng nói: "Không có việc gì, không cần sốt ruột."


"Chỉ giáo cho?"


Ngụy Vô Tiện đầy mặt đều viết tạm thời đừng nóng nảy, ngay sau đó tiếp lời Lam Vong Cơ nói, nói: "Tỳ bà nữ ở đây xướng khúc cũng không phải là năm đầu tiên, mỗi năm đều có khúc mới, chưa từng lặp lại. Thường xuyên qua lại, cũng không ai sẽ tìm tòi nghiên cứu người trong khúc ca có tồn tại hay không. Các ngươi không cần lo lắng."


Tạ Liên nghe vậy, hơi chút an tâm: "Thật sự như thế?"


Ngụy Vô Tiện cười nói: "Thật sự. Không tin ngươi nghe, khúc lại thay đổi rồi."


Tạ Liên vừa nghe, quả nhiên, tỳ bà nữ thay đổi giai điệu đàn, lời ca trong miệng cũng đổi thành: "Cảnh Xuân Sơn đẹp đến nhường nào, đẹp như Thanh Thu được hay sao, hết thảy phong tình, lay động tâm Băng Hà mất rồi......"


Ca từ so với vừa rồi, càng thêm triền miên lộ liễu, mà chung quanh thuyền hoa đều là một mảnh reo hò trầm trồ khen ngợi, hoàn toàn không ai chú ý người trong khúc là ai. Nhưng bốn người lỗ tai rất thính, đột nhiên nghe được trong đám âm thanh ủng hộ hỗn loạn, lẫn vào một tiếng ' phụt ', ngay sau đó đó là một trận ho khan, thanh âm kia nghe giống như vừa bị sặc mà phun hết trà vừa cho vào miệng.


Ngụy Vô Tiện vén rèm lên, nhìn thấy trong thuyền hoa bên cạnh lộ ra một góc áo xanh, cùng với bộ dáng khẩn trương cuống quít lôi kéo của một người mặc hắc y. Hắn câu môi cười, nhìn Tạ Liên cùng Hoa Thành nói: "Ngươi xem, người gặp hoàn cảnh giống các ngươi cũng ở đây kìa? Ta dám cam đoan, khúc này là ngày hôm nay lần đầu tiên ta nghe thấy, trước giờ chưa từng nghe qua."


Tạ Liên ngưng thần lắng nghe, loáng thoáng nghe thấy thuyền hoa bên cạnh nhắc tới cái gì ' Xuân Sơn Hận ', ngữ khí kia rất là kinh ngạc, như là không nghĩ tới sẽ ở nơi này nghe thấy khúc ca này. Trong một mảnh tiếng reo hò khen ngợi, phản ứng như vậy thực sự khiến người chú ý. Tạ Liên có chút tò mò, vốn định đáp lời hai người ở thuyền hoa bên cạnh, nhưng bàn tay hắn đang đỡ ở trên vách thuyền hoa bắt đầu có chút trong suốt lại cho hắn thấy, đây là thời điểm phải trở về.


Ngụy Vô Tiện chú ý tới thân ảnh Tạ Liên cùng Hoa Thành đang dần dần trong suốt, rất là tiếc hận mà mở miệng nói: "Xem ra thời điểm tới rồi."


Một ngày dạo chơi du ngoạn, bốn người đều chơi đến cực kỳ tận hứng, hiện giờ phải chia tay, không khỏi có vài phần tiếc nuối: "Ngụy tiền bối nói không tồi, Cô Tô thật sự là một nơi rất đẹp, ta cùng với Tam Lang không uổng công chuyến này. Nếu thời gian đã đến, chúng ta cũng không thể nán lại, đành phải đi trước một bước."


Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hướng bọn họ gật đầu đáp lễ, nói: "Hy vọng có duyên gặp lại."


Đợi sau khi thân ảnh Tạ Liên cùng Hoa Thành hoàn toàn biến mất, Ngụy Vô Tiện chọc chọc bả vai Lam Vong Cơ, lại giật nhẹ ống tay áo hắn, nháo loạn một hồi, thẳng đến khi Lam Vong Cơ cầm tay hắn lại mới ngừng, nói: "Hai người kia tu thành chính quả."


Lam Vong Cơ đáy mắt nổi lên một ít ý cười, tiếc chữ như vàng mà đáp: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, tựa hồ đối với câu trả lời có mỗi một chữ của Lam Vong Cơ không được vừa lòng. Hắn cả người cực kỳ không nghiêm chỉnh mà ngồi lên đùi Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca nha, Tiện Tiện có việc muốn làm, ngươi có muốn giúp ta không?"


"Có." Lam Vong Cơ như cũ tiếc chữ như vàng, chỉ đáp một chữ. Nhưng Ngụy Vô Tiện có được đáp án mình muốn, không hề dây dưa. Hắn hướng tới đôi môi mềm mại của Lam Vong Cơ hôn hôn vài cái, ngay sau đó đứng dậy cầm cây gậy trúc bên cạnh, dẫn thuyền mình hướng gần tới thuyền hoa bên cạnh.


Cuộc đời ngắn như vậy, nhìn thấy chuyện thú vị mà không làm, chẳng phải là quá lãng phí thời gian sao?


Ngụy Vô Tiện nghĩ ra cái lý do đứng đắn ' như vậy để tới gần thuyền hoa kia, mà vị nam tử áo xanh Thẩm Thanh Thu trong thuyền lại đột nhiên nổi lên dự cảm không tốt trong lòng, nhịn không được hắt xì một cái, nói với Lạc Băng Hà: "Ta không biết sao đột nhiên có dự cảm không tốt?"


Lạc Băng Hà chưa trả lời, chỉ kêu một tiếng ' Sư tôn', liền nghe được thanh âm của người không mời mà đến bên ngoài: "Hai vị đạo hữu, có muốn ăn đài sen không?" 


Lần hội ngộ này ước chừng, cũng coi như là sự bắt đầu của một tình hữu nghị mới. 

--------------------------------------------------------

Cảm ơn chị Hường đã giúp em làm chap này ạ :3

Mai có chap mới luôn nha <3 sắp 10k view rồi hú hú <3

Ai thấy có lỗi sai hay tối nghĩa, khó hiểu gì thì góp ý ngay cho mình nha <3 yêu các bạn nhiều :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro