Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mamuhi Mosuki (2)

Mamuhi Mosuki, cái tên luẩn quẩn bên tai êm dịu chèn lấp trong cái rộn ràng âm ỉ của lòng ngực, hơi thở nén chặt gấp gáp khó tin mà mất dạng, lần đầu tiên trên đời Mikey mới hiểu được rõ ràng định nghĩa cho câu nói ‘xinh đẹp’. Người thanh niên phía trước chỉ việc đứng yên đó và mọi vật xung quanh sẽ tự động biến mất, cả cái ánh nắng trưa gắt gỏng hay không khí thù định căng thẳng, chúng bóc hơi hệt chưa bao giờ tồn tại, để lại bên trong cảm xúc kỳ quặc len lỏi rói ren.

Bàn chận nện dưới đất xung phong tấn công chớp nhoáng, Mamuhi nắm chặt tay đấm thẳng, móc cầm và đánh vòng ngang liên tục, thể lực bung ra hệt con quái vật chẳng biết mệt mỏi, Mikey chật vật lui xuống giữ khoảng cách ngắn, xoay vòng tung cú đá nhào lộn trên không đáp trả, tưởng chừng đòn này sẽ thành công đá văng anh ta ra xa nhưng Mamuhi cứ thế gập vai xuống gọn gàng né tránh, đồng thời dồn lực một hướng đập mạnh vào phần bụng hở, Mikey nhận trọn lấy chật vật ôm cơn đau lui xuống.

Ánh mắt không thẹn vừa căng phẳng vừa phấn khích ngước lên, con ngươi đen âm trầm bắt gặp cặp đồng tử khao khát từ người đối diện, màu xanh thăm thẳm ẩn hiện vài tia sắc lục êm mát, tất cả bao bọc lấy chỉ phản chiếu mỗi hình bóng nhỏ bé duy nhất, hệt cậu quan trọng, thể như anh đang khao khát nhiều điều. Nó truyền đạt ý nghĩa mạnh mẽ, cơn thèm muốn nổi trội rành mạch đến mức thần kinh Mikey căng cứng xấu hổ.

Cảm giác trần chuồng phơi bày làm tâm trí bối rối khó tập trung, từng thớ cơ căng cứng đè ép kêu gọi nhiều thứ cùng lúc, xong khi đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên hờ hứng hé mở, não bộ tĩnh lặng khoảng khắc ngắn ngủi, tế bào rung chuyển kêu gào đồng thanh duy nhất ý nghĩ.

Đừng khiến anh ấy thất vọng.

Động lực tiếp xúc hai con người điên cuồng lao vào cáu xé lẫn nhau, hơi thở gấp gáp hòa quyện gần gũi tắm chung từng giọt mồ hôi rơi xuống, mắt, mũi, miệng và mọi bộ phận cơ thể chia sẻ gắn kết Mikey đến gần hơn với Mamuhi. Từng cơn đau xúc tác hệt cuộc đối thoại ngắn ngủi tìm hiểu, cái đá cái đấm là lời nói họ truyền đạt, cuộc đánh nhau vô nghĩa sớm đã kết thúc, chỉ còn lại bãi sân vui chơi hạnh phúc cho hai kẻ vốn nhàm chán trước cõi đời, thời gian gắn bó kiếm được cùng đồng loại có thể thỏa lắp niềm đam mê bên trong.

Tấm lưng đau nhức bị đè nặng lên bãi đất cứng dơ bẩn, Mamuhi nằm xuống nhìn thằng nhóc nhỏ bé ngồi đè lên người mình, điên loạn cuồng cuộn liên tiếp mà công kích. Mạch máu anh ta đã chết tiệt từ lâu rồi, chất lỏng đỏ nổi bật chảy thẳng từ mũi thể hiện đúng tâm trạng biến thái của chủ nhân nó, bờ vai rung lên, bên dưới chướng cứng đến đau nhức, Mamuhi cảm tưởng bản thân đã tìm được chân ái của cuộc đời, mặt hồng hào cảm sốt cười toe toét.

Thật đau đớn, thật mạnh mẽ, quá áp đảo để anh ta đè bẹp.

Bên trong nó vô hạn tiềm tàng ẩn chứa con số khủng khiếp, đen lấy chẳng thể thấy đáy, kinh rợn đến nỗi mang nỗi khiếp sợ phân phát đi khắp nơi.

Quái vật, thắng chó kinh tởm, nó đè bẹp tất cả những năm tập luyện sống dở chết dở ở đấu trường ngầm hệt trò đùa trẻ con dễ thương nhất, dạy cho anh thấy thế nào là thiên tài thật sự, tát thẳng vào sự tự tin vốn có mấy năm qua và rồi chà đạp lên lòng khinh thường lúc sinh thời từ bé.

Tinh thần Mamuhi bị đả kích nặng nề, cơ thể quá sức ê ẩm gằn cơ lên mà đối phó.

Tuyệt vọng làm sao.

Buồn bã làm sao.

Và cũng…sung sướng làm sao.

Mamuhi nuốt nước bọt liếm mép tươi rói.

Cây cổ thụ cao lớn hùng vĩ luôn bề cao giữa đại ngàn biển xanh cuối cùng cũng ngước lên nhìn lên phía bầu trời to lớn, nó muộn màng nhận thấy sự quan trọng của mây, mưa và ánh nắng mặt trời ban phát nuôi sống nó, sự hiểu biết đươc khai sáng, thứ nó cho là hiển nhiên quan trọng tối cao chẳng khác gì chúa ban tặng.

Bóng lớn vùi lắp phủ hết cả tầm nhìn, mái tóc vàng nhạt ẩn hiện đẹp đẽ tỏa sáng dưới làn mây óng ánh cam trưa, bề bết sữa thơm váy bẩn lên khuôn mặt chất lỏng tanh tưởi ngậy mùi, tự tay tưới nước cho cây cổ thụ, ban phát tình yêu cho nó, để nó thấy thế giới rộng lớn màu sắc đến cỡ nào.

Thật đáng yêu, thật xinh đẹp.

Mamuhi khó kìm chế bật cười khanh khách vang dội, cao vút êm tai lượn lờ cơn gió hót, tia máu hằng lên hung dữ trừng lớn đạp ngã thứ bên trên vung ra ngoài. Cơ thể đứng dậy hoàn toàn từ bỏ thế phòng thủ, tay sắc lạnh nhọn hoắt như đầu dao, chân liên thoắt dơ cao tàn nhẫn hệt búa tạ. Từ bỏ nhân tính trói buộc bấy lâu nay trở thành con thú điên cuồng kiếm ăn đói khát, anh ta lao vào chửi bới nhỏ dãi bỏ mặc hàng chục vết thương nhức nhối chỉ biết đâm đầu vào miếng thịt non mọng nước trước mặt.

Để rồi máu bắn ra tưới bãi công viên vắng lặng cằn cỗi, vài ba con người mặt mày dán keo khuôn mẫu như nhau kinh hãi mà quan sát hất tất thảy, họ vừa sợ vừa ngưỡng mộ trước sức mạnh bề trên giữa hai cá thể hùng vĩ, chăm chú hấp dẫn mà vô thức bị lôi cuốn.

Người thanh niên mỹ miều thanh tú ửng hồng một màu sắc tươi tắn xinh đẹp, nụ cười rộng hệt vùng hoa đại ngàn giữa dải rừng xanh thoáng mát, chúng tỏa sáng tự nhiên mà lại vô cùng nguy hiểm. Vì khuôn mặt anh rực rỡ trong biển đỏ tươi dính vết, mắt anh ấy điên loạn xoáy sâu hệt lóc xoáy lớn mặn mà. Chỉ có hình bóng duy nhất được phép bước chân vào đó, còn lại mọi thứ chẳng khác gì thứ kiến nhỏ bé vướng víu đầy phiền nhiễu cần biến mất đi.

Gió nóng lướt qua phủi đi chiếc lá đậu bên vai lúc nào không hay biết, cổ họng Draken khô cứng loạn nhịp run rẩy mà chết đứng. Tiếng va đập ngã mạnh dội ngược tới thực tại khó tin đang xảy ra, Mikey trắng dã mất nhận thức vùng vẫy lần cuối nấm đấm lỏng lẻo rất không muốn từ bỏ mà ngất đi, thân thể quá sức đổ rạp với hàm răng cắn chặt uất ức bực bội.

Trống rỗng đại não chân vô thức chạy tới, Draken muốn đưa Mikey về nhà và từ bỏ chấp nhận thua cuộc ngay lập tức, bàn tay dơ lên muốn nắm cổ áo lôi về cách xa người kia khỏi tầm với hết sức có thể, tuy nhiên khi đầu ngón chạm được vào vạc áo lỏng, cậu bé đã bị người khác bế đi trên vai.

Draken chẳng dám ngước lên cùng không đủ can đảm đối mặt, chỉ biết chằm chằm vào nên đất chằn chịt dấu vết, giọng điệu lo lắng kiên quyết vang lên. – Trả Mikey đây, đồ khốn!

- Thả cậu ấy xuống, nếu không thì đừng hòng bước ra khỏi đây. – Baji đứng chắn hai tay căng thẳng ghì chặt, vẻ mặt dũng cảm nghĩa khí đến trông buồn cười.

Mitsuya, Kazutora và Pah-chin đồng thời bao lấy ngăn người ở giữa bỏ đi, đối mặt với tình huống này Mamuhi chỉ im lặng vài phút, để rồi biểu cảm hung dữ tàn phai nhạt dần thoắt cái biến mất, anh ấy vui vẻ trông bình tĩnh đến bất ngờ, trước ánh nhìn cẩn trọng ngó sang, Mamuhi chậm rãi điều chỉnh sang tư thế cõng, hành động dịu dàng đến mức mọi người có thể cảm nhận được sự nuông chiều tử tế bên trong nó.

Mamuhi từ tốn, hướng về phía làn đường mờ mịt hỏi ai đó. – Nhà của thằng nhóc này ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro