Chương 4 : Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày hè trôi qua trong sự yên ả của ngôi nhà Cullen, nơi mà sự tĩnh lặng như thấm đẫm vào từng ngóc ngách. Carlisle vẫn bận rộn với công việc ở bệnh viện và các thành viên khác trong gia đình đã quay lại trường học, để lại Camellia và Esme ở nhà. Mặc dù Esme luôn hiện diện với sự dịu dàng và yêu thương, Edward không thể ngừng lo lắng rằng Camellia sẽ thấy mình lạc lõng trong sự im lặng này.

Camellia mang tâm trí ngây dại và vô định, dường như lúc nào cũng lơ lửng giữa thực tại và một thế giới mơ hồ mà chỉ cô mới hiểu. Cô lang thang khắp ngôi nhà, ngón tay chạm vào những đồ vật cũ kỹ như thể chúng có thể đáp lại sự tò mò của cô. Đôi lúc, cô dừng lại giữa chừng, như thể bị cuốn hút bởi một thứ gì đó chỉ mình cô có thể nhìn thấy. Cô cười khúc khích với không khí, trò chuyện với những chiếc lá rơi và thi thoảng lại cất lên những lời nói không đầu không cuối, như thể chúng là những mảnh ghép từ một giấc mơ vỡ nát.

Mặc dù Camellia đôi lúc trông như đang mơ màng, Edward vẫn thấy có điều gì đó trong ánh mắt lấp lánh của cô—một tia sáng, một nụ cười bí ẩn và điều này làm trái tim anh không thể yên ổn. Dù vậy, anh không thể nào hiểu nổi những suy nghĩ phức tạp và kỳ lạ của cô. Camellia là một bí ẩn mà Edward biết rằng mình không bao giờ có thể giải mã trọn vẹn, và có lẽ điều đó làm cô càng thêm hấp dẫn trong mắt anh.

Một buổi chiều, Edward quyết định mời Camellia ra ngoài sân sau. Anh nghĩ rằng việc dành thời gian bên cô sẽ giúp cô cảm thấy an toàn hơn trong thế giới kỳ lạ này. Hơn nữa, điều đó cũng giúp anh trấn áp những suy nghĩ của mình—những suy nghĩ mà anh biết không nên tồn tại khi ở gần cô.

Sân nhà ngập tràn ánh nắng, những tia sáng nhảy múa qua kẽ lá, tạo nên một khung cảnh như trong tranh vẽ. Edward chọn một chỗ dưới tán cây rộng, nơi những tia nắng len lỏi xuyên qua, chiếu sáng lên khung tranh và các dụng cụ vẽ mà anh đã chuẩn bị sẵn. Anh gọi Camellia đến ngồi xuống cạnh mình.

Camellia xuất hiện như thể cô đã lạc lối trong chính giấc mơ của mình, mắt lơ đãng nhìn khắp nơi, nhưng khi thấy Edward, cô mỉm cười, nụ cười ngây ngô mà vẫn đầy sức sống. Cô đi tới ngồi xuống, hai chân vắt vẻo trên ghế, đôi mắt chăm chú nhìn vào bộ dụng cụ vẽ, nhưng không thực sự hiểu chúng là gì.

"Em có muốn thử vẽ không?" Edward hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Camellia nhìn lên, đôi mắt to tròn nhìn anh một lúc lâu trước khi gật đầu. "Vẽ... để làm gì anh nhỉ?" Cô hỏi, giọng nói nhẹ bẫng như làn gió thoảng.

"Để em có thể kể câu chuyện của mình mà không cần lời nói." Edward đáp, cẩn thận không để cảm xúc của mình lộ ra.

Camellia không trả lời, cô chỉ nhìn vào tấm vải trắng, ngón tay cô run rẩy khi chạm vào bút vẽ mà Edward đưa cho. Cô bắt đầu vẽ, nhưng những nét bút của cô không có hình thù rõ ràng. Chúng chỉ là những đường nguệch ngoạc, một vài vệt màu sắc lộn xộn như thể một đứa trẻ mới tập vẽ.

Edward ngồi bên cạnh, yên lặng quan sát. Cảm giác khao khát và rối ren lại bùng lên trong lòng anh khi thấy Camellia dần dần thả mình vào bức tranh. Nhưng những nét vẽ ấy không phải là những bông hoa hay khung cảnh mà anh đã gợi ý. Thay vào đó, chúng là những hình ảnh rối ren, đầy mâu thuẫn, như chính tâm trí lộn xộn của cô.

"Bức tranh này thật... cảm xúc." Edward nói, cố gắng tìm lời khen ngợi khi nhìn vào những nét vẽ rối rắm của cô. "Em đang nghĩ gì khi vẽ nó?"

Camellia nghiêng đầu, ngắm nghía bức tranh với đôi mắt dường như thấy rõ điều gì đó mà Edward không thể thấy. Cô lắc đầu cười, một nụ cười ngốc nghếch. "Em chỉ vẽ thôi... Chỉ là những điều em nghĩ đến khi nghe tiếng gió." Cô đáp lại, nhưng giọng nói lại lạc lõng, như thể cô không hoàn toàn hiện diện trong khoảnh khắc này.

Edward cố nén một tiếng thở dài. Anh cảm thấy mình như đang đứng trước một vách núi, mà phía dưới là vực sâu đầy cảm xúc hỗn loạn. Những gì Camellia nói, cách cô cư xử, và cả những nét vẽ kỳ lạ kia—tất cả đều làm cho lòng anh dậy sóng.

"Camellia..." Edward khẽ gọi, cố tìm cách kéo cô lại thực tại. Nhưng dường như cô không nghe thấy anh. Đôi mắt cô nhìn xuyên qua anh, như thể đang nhìn vào một thế giới khác.

Edward chạm nhẹ vào tay cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo của làn da mềm mại dưới ngón tay mình. Nhưng thay vì phản ứng lại, Camellia chỉ cười khúc khích, như thể anh vừa kể cho cô nghe một câu chuyện vui nhộn nào đó.

“Anh biết không.” Cô thì thầm, đôi mắt nhìn lên trời. “Em luôn thấy có ai đó đang chờ đợi em ở phía xa. Nhưng em không thể nhớ ra đó là ai... chỉ là em biết họ đang chờ.”

Edward không biết phải trả lời thế nào. Anh cảm thấy như mình đang nhìn thấy một phần của Camellia mà anh chưa từng biết đến, một phần mơ hồ và xa xăm mà không ai có thể chạm tới.

Camellia cúi xuống nhìn bức tranh của mình, đôi mắt long lanh như thể cô vừa tìm ra điều gì đó quan trọng. "Chắc họ cũng thích bức tranh này, phải không anh?" Cô hỏi, giọng điệu đầy hồn nhiên.

Edward không thể ngăn mình cúi xuống, khẽ chạm môi vào trán cô—một cử chỉ dịu dàng mà anh hy vọng sẽ giúp cô cảm thấy an toàn hơn, hoặc ít nhất là đưa cô trở lại thực tại. Nhưng Camellia chỉ cười, một nụ cười ngây ngô đầy bí ẩn và tiếp tục vẽ những đường nét vô định, như thể cô đang tạo nên thế giới riêng của mình trên tấm vải trắng kia.

Những giây phút đó, Edward nhận ra rằng Camellia là một bí ẩn mà anh có thể không bao giờ giải mã được. Nhưng bất chấp sự ngây ngốc và thơ dại của cô, hay có lẽ chính vì điều đó, anh cảm thấy mình bị cuốn hút không thể cưỡng lại được. Sự hiện diện của cô trong cuộc đời anh là một điều gì đó không thể giải thích, nhưng cũng không thể phủ nhận.

"Anh sẽ bảo vệ em, Camellia." Anh biết, mặc dù biết rằng lời hứa này không thể nào giữ được cô khỏi những giấc mơ xa xăm của chính mình. Nhưng có lẽ, chỉ cần ở bên cô như thế này cũng đã đủ rồi—dù cho có phải đối mặt với sự hỗn loạn trong tâm trí mình, anh vẫn không thể rời xa cô được nữa.

Edward ngồi lặng yên bên cạnh Camellia, ánh mắt chăm chú nhìn từng đường nét lộn xộn trên tấm vải. Dù bức tranh chẳng theo một quy luật nào, nhưng lại có điều gì đó quyến rũ không thể phủ nhận, như chính tâm trí rối ren của cô gái ngồi bên anh. Trong sự lặng lẽ này, anh nhận ra một điều rằng Camellia không chỉ đơn thuần là một cô gái mộng mơ, mà còn là một bông hoa đang lạc lối giữa một khu rừng đầy bóng tối. Anh biết mình phải giúp cô, nhưng càng cố gắng, anh càng cảm thấy mình chìm sâu vào những cảm xúc phức tạp mà anh không thể kiểm soát.

“Camellia.” Edward nhẹ nhàng gọi, mắt vẫn không rời khỏi những nét vẽ lộn xộn. “Em có bao giờ cảm thấy cô đơn không?”

Cô dừng lại, tay cầm bút chì run rẩy giữa không trung. Câu hỏi của anh dường như đã chạm vào một góc khuất nào đó trong tâm hồn cô, nhưng ánh mắt cô vẫn không thể hiện rõ điều gì. “Em không biết.” Cô trả lời sau một lúc lâu. “Có lẽ là có... nhưng cũng có thể là không. Em không thực sự hiểu cảm giác đó.”

Edward gật đầu, như thể anh đã dự đoán trước câu trả lời của cô. Camellia có lẽ không biết mình cô đơn, nhưng trong tâm trí cô lại thể hiện rõ ràng điều đó. Trong mắt cô, thế giới là một nơi đầy màu sắc và âm thanh, nhưng lại thiếu đi sự kết nối mà những người khác có thể dễ dàng tìm thấy.

“Anh sẽ luôn ở bên em.” Edward nói, giọng anh chắc nịch. “Anh sẽ không để em một mình, dù cho có chuyện gì xảy ra.”

Camellia cười nhẹ, như thể lời hứa của anh chỉ là một câu nói vu vơ. “Anh tốt thật đấy.” cô nói, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của một người không hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của những gì anh vừa nói. “Nhưng anh không cần phải lo lắng cho em đâu. Em ổn mà... ít nhất là em nghĩ vậy.”

Edward không biết phải đáp lại thế nào. Sự ngây thơ và vô tư của Camellia là điều khiến cô khác biệt, nhưng đồng thời cũng là điều khiến anh lo lắng. Anh cảm thấy như mình đang nắm giữ một thứ gì đó mong manh, dễ vỡ—một thứ mà chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể làm tổn thương cô.

“Anh chỉ muốn em hạnh phúc.” Edward nói, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Dù cho thế giới của em có khác biệt thế nào, anh vẫn sẽ tìm cách để giúp em cảm thấy an toàn và được yêu thương.”

Camellia nhìn xuống tay mình trong tay anh, mắt mở to như thể đang cố gắng hiểu được cảm giác của anh. “Anh thực sự quan tâm đến em như vậy sao?” Cô hỏi, giọng nói lạc lõng nhưng lại có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Edward đáp, đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt cô. “Anh không thể giải thích được tại sao, nhưng anh biết rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ em.”

Camellia cười, nụ cười ngây ngô nhưng đầy sự hồn nhiên. “Anh đúng là người kỳ lạ.” Cô không thể giấu được sự tò mò trong giọng nói. “Nhưng em thích điều đó.”

Edward cảm thấy một nỗi buồn không tên trỗi dậy trong lòng khi nghe cô nói vậy. Anh biết rằng Camellia không hiểu hoàn toàn những gì anh cảm thấy và có lẽ cô sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn không thể ngăn mình quan tâm đến cô, không thể ngừng khao khát được ở bên cạnh cô.

“Anh sẽ luôn ở đây.” Edward nhắc lại, giọng nói của anh đầy quyết tâm. “Dù cho có chuyện gì xảy ra, em cũng không bao giờ phải cô đơn nữa.”

Camellia không trả lời. Cô chỉ cười, một nụ cười ngọt ngào nhưng cũng đầy bí ẩn, như thể cô biết điều gì đó mà anh không thể hiểu. Và trong khoảnh khắc đó, Edward nhận ra rằng mình đã hoàn toàn bị cuốn vào thế giới của cô—một thế giới đầy mộng mơ, nhưng cũng đầy nguy hiểm. Và dù anh có biết điều đó hay không, anh đã tự nguyện đặt mình vào một vị trí mà anh không thể thoát ra được nữa.

Camellia vẫn tiếp tục với những nét vẽ của mình, nhưng tâm trí cô đã lạc vào một không gian khác, nơi những suy nghĩ và cảm xúc đan xen lẫn lộn. Bức tranh trước mặt cô bắt đầu hiện lên hình ảnh không rõ ràng, một sự phản ánh mơ hồ của tâm hồn cô—một đứa trẻ lạc lối trong thế giới này, tìm kiếm một điểm tựa mà cô không thể nhận ra.

Edward ngắm nhìn Camellia, từng cử động của cô đều được anh quan sát tỉ mỉ, anh đang cố gắng đọc hiểu những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô. Cảm xúc trong anh trỗi dậy, càng ngày càng mãnh liệt hơn và anh biết rằng mình không thể tiếp tục che giấu nó nữa. Nhưng làm sao anh có thể thổ lộ với cô khi chính bản thân anh cũng bị giằng xé bởi sự mâu thuẫn này?

Không thể kìm nén lâu hơn, Edward nhẹ nhàng đặt tay lên vai Camellia, cảm nhận được hơi ấm từ làn da cô. Hành động của anh khiến cô ngước lên, đôi mắt ngây thơ nhìn vào anh với sự thắc mắc.

“Camellia.” Giọng Edward trầm lạnh, mang theo một cảm xúc mà anh không thể che giấu nữa. “Anh không thể tiếp tục giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. Anh không thể lừa dối chính mình thêm nữa.”

Cô vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng, chờ đợi những lời tiếp theo.

“Anh…” Edward tiếp tục, nhưng giọng anh trở nên khàn đi, như thể những từ ngữ đó quá nặng nề để thoát ra. “Anh không thể ngừng nghĩ về em. Anh không thể ngừng cảm nhận sự hiện diện của em trong mỗi khoảnh khắc. Anh biết mình không nên… nhưng anh không thể cưỡng lại được.”

Camellia nghiêng đầu, cô không hiểu rõ ý nghĩa của những gì anh đang nói. “Anh Edward, anh đang nói gì vậy? Em là một cô gái đơn giản, không có gì đặc biệt cả. Sao anh lại bận tâm đến em như thế?”

Edward cười buồn, biết rằng cô không thể hiểu được những gì anh đang trải qua. “Camellia, em không hiểu sao? Em đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời anh, một phần mà anh không thể từ bỏ. Anh biết điều đó là sai, nhưng anh không thể ngừng yêu em.”

Camellia ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to khi nghe thấy từ "yêu". Đối với cô, tình yêu là một khái niệm mơ hồ, một điều gì đó cô chưa từng thực sự trải nghiệm hay hiểu rõ. “Yêu sao?” Cô lặp lại, giọng cô đầy thắc mắc. “Nhưng em… em chỉ là em thôi. Em không biết yêu là như thế nào.”

Edward khẽ siết chặt tay trên vai cô, cảm nhận sự mềm mại từ làn da cô dưới lòng bàn tay mình. “Anh biết điều đó, Camellia. Em ngây thơ và anh không muốn làm tổn thương em. Nhưng anh không thể ngăn mình lại. Mỗi khi gần em, anh cảm thấy như mình đang đánh mất kiểm soát.”

Cô gái trẻ vẫn nhìn anh với đôi mắt trong veo, không nhận ra sự đau khổ và giằng xé trong lòng anh. “Anh đừng buồn nhé.” Cô nói, giọng nói của cô nhẹ nhàng, cô muốn an ủi anh. “Nếu anh yêu em, thì em cũng sẽ yêu anh, phải không?”

Câu nói của cô như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Edward. Cô quá ngây ngô, quá trong sáng để hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu và những điều anh đang phải đối mặt. Nhưng đồng thời, chính sự ngây ngô đó lại làm anh càng thêm đau khổ, bởi anh biết mình đang lợi dụng sự hồn nhiên của cô.

Edward không thể kìm nén được nữa. Anh cúi xuống, để môi mình chạm nhẹ vào má cô. Đó chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đối với anh, đó là cả một sự đầu hàng trước cám dỗ mà anh đã cố gắng kìm nén quá lâu. Cảm giác đôi môi lạnh lẽo của mình trên làn da mềm mại của cô khiến anh vừa mãn nguyện vừa tự trách.

Camellia mỉm cười, không hề nhận ra sự đấu tranh nội tâm của Edward. Đối với cô, đó chỉ là một cử chỉ ân cần của một người anh trai, một biểu hiện của tình yêu thương vô điều kiện mà cô luôn tin tưởng.

“Cảm ơn anh, Edward.” Cô nói, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào. “Em sẽ cố gắng học cách yêu anh, như anh đã yêu em.”

Những lời nói của cô khiến Edward cảm thấy như mình đang chìm sâu hơn vào bóng tối. Anh biết mình không nên tiếp tục, nhưng sự yếu lòng đã dẫn dắt anh quá xa. “Camellia, em không cần phải cố gắng gì cả.” Giọng anh đầy đau khổ. “Anh chỉ muốn em hạnh phúc và nếu em không hiểu, anh cũng không ép buộc em.”

Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. “Em hạnh phúc khi có anh bên cạnh.” cô nói, như thể mọi thứ đều đơn giản và rõ ràng. “Anh là người anh trai tốt nhất mà em có.

Edward cười khổ, biết rằng lời nói của cô chỉ làm anh thêm đau lòng. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy một sự nhẹ nhõm nhỏ nhoi trong lòng, bởi ít nhất cô vẫn tin tưởng anh, dù cho anh có đấu tranh với những cảm xúc đen tối trong mình.

“Anh sẽ luôn ở đây, Camellia.” Anh nói, giọng anh đã trở lại bình tĩnh hơn. “Anh sẽ luôn bảo vệ em, dù cho có chuyện gì xảy ra.”

Camellia mỉm cười, một nụ cười ngây thơ nhưng đầy niềm tin. Và trong khoảnh khắc đó, Edward biết rằng dù cho anh có cố gắng thế nào, anh cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ này. Nhưng anh cũng biết rằng, ít nhất, anh sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ cô khỏi chính bản thân mình.

𖧷

Xin đừng xem chùa :))
✩ Pls!
Nếu có lỗi hay chi tiết vô lý thì nhắc mình sửa luôn nhé!

3099 từ
14:05
20/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro