Chương 5 : Mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Camellia bước chậm rãi trên con đường mòn, rừng cây xung quanh bao phủ bởi màn sương mờ ảo, từng lớp sương mỏng như sợi tơ giăng mắc giữa những tán lá xám xịt. Bầu trời u ám, không rõ ngày hay đêm, tạo nên một bầu không khí khó chịu. Những cành cây khô khốc vươn lên như những bàn tay gầy guộc, khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ.

Cô cảm thấy mình như đang bị dẫn dắt bởi một thế lực vô hình, đôi chân cứ bước đi mà không biết đích đến của mình. Lòng cô rối bời, những ký ức mơ hồ thoáng qua trong tâm trí, rồi biến mất như hơi sương. Cô cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở đây, nhưng tất cả chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Tiếng lá xào xạc dưới chân vang lên, hòa lẫn với tiếng thở nhẹ của cô. Camellia cảm thấy lạ lẫm, nhưng không hề sợ hãi. Cô chỉ có một cảm giác thôi thúc phải tiến về phía trước, như thể có một điều gì đó đang chờ đợi cô ở cuối con đường này.

Rồi, giữa màn sương trắng xóa, cô nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo. Người đó đứng lặng lẽ, mái tóc trắng bạc phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa, tạo nên một hào quang kỳ lạ xung quanh. Cảm giác kì lạ bất chợt hiện lên trong lòng Camellia, nhưng cô không thể nhớ ra người đó là ai. Chỉ biết rằng, hình bóng ấy toát lên sự lạnh lùng, đầy quyền uy, khiến cô không thể rời mắt.

Cô tiến lại gần hơn, từng bước chân trở nên nặng nề như thể đôi giày đang bị kéo xuống bởi một sức nặng vô hình. Khi khoảng cách chỉ còn vài bước chân, người đó quay lại, ánh mắt lạnh băng chạm vào đôi mắt của Camellia. Ánh nhìn ấy không mang chút cảm xúc nào, nhưng lại làm cô cảm thấy rùng mình.

Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm và cổ điển, trên người khoác một chiếc áo choàng màu đen dài tới chạm đất. Những đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc từ đá cẩm thạch, sắc sảo nhưng cũng đầy u tối. Đôi mắt đỏ một màu máu lấp lánh trong bóng tối, mang theo sự bí ẩn và nguy hiểm.

Cảm giác hoang mang ập đến, nhưng Camellia không thể cất lời, giọng nói đã bị khô hạn trong cổ họng. Người đàn ông lặng lẽ quan sát cô, rồi khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười mơ hồ, khó đoán.

Anh ta bước một bước về phía cô, ngay lập tức, Camellia cảm thấy không khí xung quanh như bị hút cạn, khiến cô ngạt thở. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực, từng nhịp đập như muốn xé toang cả cơ thể. Nhưng thay vì sợ hãi, cô lại cảm thấy một sự thu hút kỳ lạ từ người đàn ông ấy, một sự thôi thúc không thể giải thích.

"Em là ai?" Giọng nói trầm vang lên. Camellia mở miệng, cố gắng trả lời, nhưng lại không thể thốt nên lời. Cô chỉ có thể nhìn đối phương, đôi mắt đầy hoang mang.

Người đàn ông ấy dường như nhận ra sự bối rối của cô, anh ta bước tới gần hơn, chỉ còn cách cô một cánh tay. Mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương và hương thảo phảng phất xung quanh, như một ám ảnh len lỏi vào từng thớ thịt, từng sợi dây thần kinh của cô.

"Em không nhớ sao?" Một lời thì thầm, nhưng lại vang lên rõ ràng trong đầu Camellia. Những từ ngữ ấy xoáy sâu vào tâm trí cô, khuấy động những ký ức mà cô đã lãng quên từ lâu.

Cô khẽ lắc đầu, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Người đàn ông ấy dường như biết tất cả về cô, về quá khứ mà cô không tài nào nhớ nổi. Anh ta cúi xuống, đôi mắt đỏ như đang dò xét từng ý nghĩ trong đầu cô. Camellia cảm thấy như đang bị thôi miên, không thể thoát ra khỏi ánh nhìn ấy.

"Em không cần phải sợ." Người đàn ông bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô. Ngay lúc đó, một dòng điện lạnh chạy dọc sống lưng Camellia, khiến cô rùng mình. Bàn tay ấy không mang lại sự ấm áp, nhưng lại có một sự an ủi, khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn.

Camellia nhắm mắt, cố gắng lục soát lại những mảnh ký ức đã mất. Cô nhớ lại những khuôn mặt mờ nhạt của người thân, những nụ cười và những giọt nước mắt. Nhưng càng cố gắng, tất cả chỉ càng trở nên mơ hồ hơn. Cô cảm thấy như mình đang chìm vào một cơn mê, không biết đâu là thực, đâu là ảo.

Người đàn ông ấy khẽ thở dài, rồi bất chợt kéo cô vào lòng. Hơi lạnh từ cơ thể ông lan tỏa khắp người Camellia, nhưng cô lại không cảm thấy ghê sợ. Trái lại, cô cảm thấy như mình đang được bảo vệ, dù cảm giác này có chút bất thường.

Cô mở mắt, lần này, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Họ đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, trang trí lộng lẫy với những bức tranh cổ điển và những chiếc đèn chùm lấp lánh. Ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu trên các bức tường vàng son, tạo nên một không gian ấm áp nhưng cũng đầy huyền bí.

Người đàn ông ấy vẫn nắm lấy tay cô, dẫn cô đi qua những hành lang dài đầy hoa văn tinh xảo. Tiếng bước chân vang vọng trong không gian, tạo nên một nhịp điệu đều đặn, tựa hồ như tiếng đồng hồ tích tắc trong một thế giới mà thời gian đã ngừng trôi.

"Em sẽ không phải lo lắng gì nữa." Giọng anh ta nhẹ nhàng vang lên, trấn an cô gái nhỏ tay trong tay. Nhưng trong lòng Camellia, những câu hỏi không ngừng xoáy sâu. Người đàn ông này là ai? Tại sao có thể ra vẻ như biết quá nhiều về cô? Tại sao cô lại cảm thấy quá quen thuộc với nơi này, dù đã chắc chắn rằng mình chưa từng đặt chân đến đây? Và lo lắng ở đây là ý gì?

Cô không biết mình đã đi bao lâu, đôi chân ngắn đã bắt đầu có dấu hiệu mỏi nhừ, nhưng cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng gỗ, được điêu khắc tỉ mỉ với những hoạ tiết kỳ lạ. Người đàn ông ấy quay lại nhìn cô, đôi mắt đỏ như ngọn nến sáng trong bóng tối.

"Em đã từng thuộc về nơi này." Anh ta nói, giọng nói đượm buồn. "Nhưng bây giờ, em không còn nhớ nữa."

Camellia cảm thấy có chút hụt hẫng trong đó. Cô không hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó, nhưng cô biết rằng chúng rất quan trọng. Cô muốn hỏi thêm, muốn hiểu rõ hơn về tất cả những điều này, nhưng giọng nói như bị kìm nén, không thể thoát ra.

Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, trước mắt Camellia hiện ra một căn phòng lớn, với những bức tường phủ đầy màn nhung đen. Giữa phòng là một chiếc giường lớn, phủ kín bởi những tấm vải trắng tinh khiết. Không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

"Em nên nghỉ ngơi." Ánh mắt anh ta dịu dàng hơn. "Tất cả chỉ là một giấc mơ. Khi em tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như cũ."

Camellia muốn phản đối, muốn nói rằng cô không muốn ngủ, rằng cô muốn biết thêm về người đàn ông bí ẩn này và tại sao đối phương lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. Nhưng cơ thể phản chủ đã quá mệt mỏi và đôi mắt cô dần dần nhắm lại, không thể chống lại.

Cô cảm nhận được bàn tay lạnh ân cần đỡ cô nằm xuống chiếc giường mềm mại. Hơi lạnh của ông ta phả lên tóc cô, lạnh như gió mùa đông. Cô muốn mở mắt ra một lần nữa, muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta rõ ràng hơn, nhưng tất cả mọi thứ như bị mờ dần, tan biến vào hư không. Giấc ngủ cuốn lấy cô, kéo cô vào một cơn mê sâu không đáy.

𖧷

Camellia choàng tỉnh giữa màn đêm đen đặc, nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực. Cô vẫn nằm trên giường, nhưng đây không phải là căn phòng lộng lẫy mà cô vừa thấy. Cô nhận ra trần nhà quen thuộc của căn phòng mà Carlisle và Esme đã chuẩn bị cho cô ở nhà Cullen. Mọi thứ yên bình đến lạ, không còn tiếng bước chân vang vọng, không còn hành lang dài bất tận, không còn người đàn ông bí ẩn với sự ân cần nhẹ nhàng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ của mình, chỉ để chắc rằng mình không vì bệnh mà sảng quá mức. "Chỉ là một giấc mơ..."

Nhưng dù đã tỉnh dậy, cảm giác về giấc mơ ấy vẫn còn quá rõ ràng, như thể nó đã thực sự xảy ra. Mùi hương của gỗ đàn hương và hương thảo vẫn lảng vảng trong không khí, và hình ảnh bóng dáng người đàn ông đó vẫn hiện lên trong tâm trí cô, rõ ràng đến mức cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo ấy một lần nữa.

Cô ngồi dậy, cố gắng suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ này. Những mảnh ký ức dần dần ùa về, và cô bắt đầu nhớ lại từng chi tiết trong giấc mơ: cảm giác mờ mịt khi đi qua khu rừng, sự thôi thúc không thể giải thích để gặp người đàn ông đó và cuối cùng là căn phòng lộng lẫy với những bức tường nhung đen.

Cô cảm thấy như mình đang bị kéo vào một trò chơi tâm lý mà mình không thể nắm bắt, như thể giấc mơ đó không chỉ là một giấc mơ, mà là một phần nhỏ của một câu chuyện lớn mà cô chưa từng biết đến.

Camellia lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đôi chân trần của cô khẽ chạm xuống sàn gỗ lạnh cứng. Cô đi dọc hành lang, cảm nhận sự tĩnh lặng của căn nhà. Cô dừng lại trước cánh cửa dẫn ra ban công, mở cửa và bước ra ngoài. Không khí lạnh của buổi đêm ùa vào, mơn man trên da thịt. Bầu trời đêm phủ kín bởi những đám mây dày đặc, chỉ để lộ một vài ngôi sao yếu ớt. Cô ngước nhìn lên, tự hỏi liệu giấc mơ kia có phải là một điềm báo, hay chỉ đơn giản là sự phản chiếu của những gì cô đã trải qua trong thời gian gần đây.

Trong lúc đó, mang theo linh cảm, Camellia quay lại, nhìn thấy Edward đang đứng ở cửa từ lúc nào, ánh mắt anh lo lắng nhìn cô.

"Em không ngủ được à?"

Camellia khẽ lắc đầu, quay lại nhìn bầu trời đêm. "Em vừa có một giấc mơ.. hơi kì cục."

Edward bước đến gần hơn, đôi mắt anh dò xét biểu cảm trên gương mặt cô. "Em muốn nói về nó không?"

Cô im lặng một lúc, suy nghĩ xem liệu có nên kể cho anh nghe về giấc mơ đó hay không. Nhưng cô quyết định giữ lại những chi tiết quan trọng, chỉ kể về những gì cô thấy và cảm nhận. "Em gặp một người đàn ông... Em không biết đó là ai, nhưng lại trông rất quen thuộc. Người đó nói những điều kỳ lạ... như thể em đã thuộc về một nơi nào đó mà em đã vô tình quên đi."

Edward nhíu mày, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Em có chắc là chỉ là một giấc mơ không, Camellia?"

Cô nhìn vào đôi mắt vàng ấm áp, cảm thấy một sự an ủi lạ thường. "Em không biết nữa, Edward. Có lẽ chỉ là do trí tưởng tượng của em thôi. Nhưng nó quá thực, như thể... em thực sự đã gặp ông ấy."

Edward lặng lẽ đặt tay lên vai cô, sự dịu dàng và quan tâm của anh làm cô cảm thấy an toàn hơn. "Dù giấc mơ đó là gì, nó cũng không thể làm hại em. Em đang an toàn ở đây, với mọi người."

Camellia gật đầu, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ rối ren ra khỏi đầu. Cô biết Edward đang cố gắng trấn an cô, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác rằng giấc mơ đó không phải chỉ là một giấc mơ đơn thuần.

"Em có cảm giác... chính mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng."

Edward siết nhẹ vai cô, kéo cô lại gần hơn. "Em không cần phải lo lắng về quá khứ, Camellia. Mọi người ở đây là để giúp em tìm lại chính mình. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Camellia nhắm mắt, dù những lời nói của anh đang cố xoa dịu nỗi băn khoăn không nên có của Camellia, nhưng cảm giác bất an vẫn còn đó, như một cái bóng luôn đeo bám.

"Cảm ơn anh, Edward." Cô biết rằng, dù giấc mơ có đáng sợ đến đâu, thì khi tỉnh dậy, mọi thứ vẫn sẽ trở lại bình thường.

Nhưng ngay khi cô tự nhắc điều đó, một làn gió lạnh bất ngờ thổi qua, khiến cô cảm thấy rùng mình. Cô quay lại nhìn vào khoảng không trước mặt, nhưng không thấy gì ngoài bóng đêm mịt mù.

"Anh có cảm thấy gì không?"

Edward ngước mắt lên "Không có gì đâu, Camellia. Chỉ là gió thôi. Anh không cho rằng em lại sợ một cơn gió đâu?"

Nhưng trong lòng Camellia, nỗi lo lắng càng lớn dần. Cô không thể quên được đôi mắt đỏ trong giấc mơ ấy, ánh nhìn đầy quyền lực. Và dù Edward có ở đây, cô vẫn cảm thấy như mình đang bị theo dõi, có ai đó đang quan sát cô từ bóng tối.

Cô quyết định gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cố gắng tận hưởng sự yên bình mà Edward mang lại. Dù gì đi nữa, cô biết rằng mình đang ở nơi an toàn nhất, được bao bọc bởi những người luôn sẵn sàng bảo vệ cô.

Khi đêm càng thêm sâu, Camellia dựa vào lòng Edward, để mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Nhưng lần này, cô không biết có nên hy vọng gặp lại người đàn ông bí ẩn ấy, dù trong giấc mơ hay ngoài đời thực. Dẫu sao đằng ấy cũng không gây hại mà còn rất nhẹ nhàng với Camellia.

Edward ôm chặt cô trong vòng tay, ánh mắt anh xa xăm nhìn về phía chân trời đang sáng dần. Không cần phải nói ra, anh cũng cảm nhận được một điều gì đó khác thường, một sự hiện diện mơ hồ đang lẩn khuất trong bóng tối. Nhưng anh quyết định giữ im lặng, không để Camellia phải lo lắng thêm.

Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây, bảo đạm cho sự an toàn của Camellia. Dù cho giấc mơ ấy có là điềm báo hay chỉ là một thoáng qua của trí tưởng tượng, anh sẽ không để bất kỳ ai hay điều gì làm tổn thương đến người nhỏ trong lòng.

𖧷

"Sắp hết thời hạn tự do của người tình nhỏ."

"Cậu vẫn mong con người lẳng lơ đó trở lại?"

"Một con chó ngoan sẽ không cắn chính chủ nhân của nó."

𖧷

Các bạn không biết là tui đã đổi tình tiết chương này 5-6 lần rồi đâu :))) Tại tui bị thiếu chính kiến á. Cảm ơn mọi người luôn chờ đợi.

Xin đừng xem chùa :))
✩ pls!
Nếu có lỗi hay chi tiết vô lý thì nhắc mình sửa luôn nhé!

2713 từ
13:41
4/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro