Chương 7: Có chết cũng không quên được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mọi người tỉnh dậy, có địch.”

Trong đêm tối, Đới Mộc Bạch la lên thất thanh, Hoài Niệm cũng cảm nhận được ngay sau đó, một nguồn nhiệt hỏa đang tiến gần đến nàng. 

Thời điểm cái cây bị nhiễm lửa mà bốc cháy, Hoài Niệm bóng dáng cũng đã biến mất, nàng xuất hiện bên dưới một con hồn thú chủng loại bọ cạp đạng vươn người lên kia, nắm đấm tích điện mạnh mẽ dộng thẳng lên, đánh bật nó lên trên không trung. 

Có trời mới biết, giữa rừng cây cùng một mồi lửa đủ khiến nàng tức giận đến mức nào.

Thân ảnh một lần nữa biến mất, lại hiện ra phía đỉnh đầu, từng tia sấm chớp chạy dọc cánh tay, một đấm này, nàng là muốn đấm mù một mắt nó.

Nhưng đấm còn chưa kịp hạ xuống, một đạo thân ảnh đã vụt qua, bắt lấy cánh tay nàng muốn ném xuống dưới đất, Hoài Niệm dãy ra, lại bị một cảnh khác làm cho ngạc nhiên.

Cùng với âm thanh hô lớn “Xích Long chân thân.” Hoài Niệm rốt cuộc không phản kháng nữa, chân đáp xuống nền đất rồi theo quán tính lùi về sau một đoạn.

Lúc này, Sử Lai Khắc vừa vặn ra tới, Tiểu Vũ cũng đến bên cạnh Hoài Niệm. 

“A tỷ, đó là cái gì? Võ hồn kia?”

“Là võ hồn của Nhị Long sư phụ, Lam Điện Bá Vương Long.”

“Rất mạnh đúng không, Lam Điện Bá vương long là đệ nhất thú vũ hồn trên địa lục.”

“Niệm Niệm, có vấn đề gì sao?”

Lam Điện Bá Vương Long, cô từng nghe qua nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến.

Võ hồn là di truyền…

Hoài Niệm ngây ngốc một lúc, lại mạnh mẽ lắc đầu.

Cùng cô không liên quan, từ đầu đến cuối cô đều do mẫu thân một tay chăm sóc, người kia chưa một lần xuất hiện. Phụ thân như vậy, cô không cần cũng được, không cần thiết phải hồi hộp run rẩy, cũng không cần thiết phải hiểu rõ tận tình.

“Không có gì, không hệ trọng.”

“Mọi người cẩn thận!” Đới Mộc Bạch lại kêu lên, chỉ thấy Đại địa chi vương hồn thú bị Liễu Nhị Long bắt lấy cái đuôi quay một vòng, lửa từ miệng nó bắn ra cũng vì thế mà di chuyển về phía bọn họ.

Hoài Niệm không nghĩ nhiều, lập tức túm lấy tay của Tiểu Vũ thoắt biến đi, ngọn lửa vừa lướt qua liền quay về trở lại, ai cũng đều vội vã cúi xuống, hoàn toàn không để ý đến thao tác của Hoài Niệm.

Chỉ có Mã Hồng Tuấn hắn tự kiêu, ưỡn ngực vỗ tay bảo bản thân là hỏa hệ hồn sư, nhưng thời điểm ngọn lửa lướt qua, mặt liền bị hơ thành cái lò than.

Liễu Nhị Long ra chiêu, hoàn toàn là dùng thực lực của một hồn thánh, hồn kĩ vì cơn tức giận mà không chút nào tiết chế, chân thân xích long bay lượn trên không trung, nàng một đạp liền thẳng thừng đạp đến vỡ nát phần giáp bên trên, một tay bắt lấy đuôi cũng mạnh mẽ áp chết đến mức chút hỏa độc cũng không cần dùng đến.

Đại địa chi vương bị đánh đến thảm, thời điểm bị đánh ngã xuống đất, Hoài Niệm có thể thấy rõ được, toàn thân nó chỗ nào cũng đều phế, ý chí sống là bị đánh đến khô hạn.

Cả đám đều bị cảnh tượng bạo lực dọa đến toàn thân run rẩy, một trận bạo lực lại không khiến nàng ta nguôi giận, một đòn cuối cùng đáp lên thân đại địa chi vương khiến âm thanh gào rú của nó la lên thất thanh, thừa sống thiếu chết.

Trong không gian, có một luồng sóng đã được truyền đi.

“Béo, cho ngươi.” Nàng chỉ vào Mã Hồng Tuấn, ném cho hắn một con dao, lại trước mặt mọi người đi về phía Hoài Niệm.

“Ngươi là hồn tôn?”

“Đúng vậy.” Hoài Niệm mắt đối mắt trả lời nàng ta, không run rẩy, cũng không giấu giếm.

“Bụng nó nội tạng đều nát, lực đạo rất tốt.” Liễu Nhị Long gật đầu một cái, không nói nhiều hơn, nàng sắc mặt hầm hầm quay trở về lều trại.

“Niệm Niệm, muội là hồn tôn?” Tiểu Vũ không nhịn được ngạc nhiên.

“Ừm, sao thế?”

“Là khó tin đi.” Đới Mộc Bạch lên tiếng.

“Thời điểm muội tiếp cận, trong chúng ta không ai phát giác được.”

“Ta là hồn tôn, không sai đâu.” Hoài Niệm khẽ cười một cái, lời họ nói đối với cô chính là chuyện tốt.

Tiểu Vũ thấy tâm trạng của nàng vui vẻ, tâm trạng cũng thoải mái.

Đới Mộc Bạch lại là lần đầu tiên thấy nàng đối bọn họ cười, cảm giác có chút vi diệu. Mặt bánh bao cười lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu muốn mệnh. Tiểu Vũ nhịn không được giơ tay véo một phen.

Tiểu muội muội này cũng không khó gần lắm.

….

“Lão đại, nữ nhân tính khí đều thất thường như vậy sao?” Tiểu áo sáp sáp lại người Đới Mộc Bạch.

“Rõ ràng là thất thường.” Đới Mộc Bạch gật gù.

“Rõ ràng là tối qua còn thấy tiểu muội muội này cười, sáng sớm liền làm mặt lạnh.”

“Đới lão đại, tiểu muội muội cười là cười với các ngươi, nàng nhân lúc ta hấp thụ hồn hoàn liền cười, rốt cuộc người duy nhất nàng không có hảo cảm lại là ta.” Mã Hồng Tuấn ủ rũ thành một đoàn.

“Các ngươi còn nói là rất dễ thương, cái gò má non nớt như búng ra sữa kia, cười lên còn có thể không dễ thương sao? Thật bất công.” Hắn vừa nói, vừa ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy nàng một chút cũng không quan tâm hắn đã là buồn rầu, nhìn đến Liễu Nhị Long mặt so với khối băng còn muốn lạnh hơn càng muốn sụp đổ.

Nữ nhân đều khó hiểu!

“Cẩn thận! Mau, Tiểu áo, xúc xích giải độc.” Phất Lan Đức kêu lên một tiếng, Áo tư tạp lập tức nghe theo, mỗi người một cái xúc xích, thời điểm đưa đến cho Hoài Niệm lại nhận lại một cái ánh mắt khó hiểu.

“Tiểu muội muội, đây là hồn kỹ của ta, có chức năng giải độc.” Áo Tư Tạp giải thích.

“Ta không sợ độc.”

“Niệm Niệm, đồ ăn ngon!” Tiểu Vũ lập tức chen vào, còn nháy mắt với áo tư tạp một cái.

Muội muội nàng, nàng hiểu nhất.

Áo Tư Tạp xúc xích trong tay bị cầm lấy, tam quan dường như có chút bất ổn, chức năng giải độc thậm chí còn không bằng ba chữ “đồ ăn ngon!”

Đợi bọn họ đem xúc xích đều ăn hết, một làn sương màu hồng phấn đều đã vây lấy bọn họ, tầm nhìn hoàn toàn bị cản trở.

“Là Nữ Lang Hồng Phấn!” Đường Tam dùng đến Tử Cực Ma đồng, quan sát hết một lượt, sắc mặt của hắn lập tức kém.

“Hơn nữa số lượng rất lớn, không dưới một ngàn con.”

“Một ngàn con! Làm sao lại là một ngàn con!” Đại sư nháy mắt tái mét.

Hồng Phấn Nữ Lang tộc đàn trước giờ nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm.

“Tuy rằng nhiều, nhưng tu vi đều rất kém. Mục đích, hẳn là để báo thù.” Hoài Niệm nhàn nhạt nói.

Đám người nhìn đến đều chỉ thấy nàng nhìn chăm chăm về một hướng trong làn độc vụ.

“Gần bốn ngàn năm tu vi”

“Hoài Niệm, làm sao ngươi biết?” Đại sư có chút nôn nóng, còn xen lẫn chút mừng rỡ.

Tu vi như vậy, chẳng phải là thích hợp nhất với bọn họ.

“Đoán”

“...” có cần nói chắc nịch như vậy không?

“Sư phụ, thật sự là gần bốn ngàn năm tu vi.” Đường Tam theo hướng nhìn của Hoài Niệm cũng kích phát Tử cực ma đồng ra tới, rồi dựa vào kích thước mà khẳng định.

Nhưng tiểu muội muội này, không hề tu luyện nhãn thuật gì, làm sao lại có thể thông qua độc vụ mà nhìn thấy, chẳng lẽ nói, thật sự là đoán?

“Rất tốt.” Ngọc Tiểu Cương đối một nụ cười, lại đột nhiên thu lại.

“Một ngàn con, số lượng vẫn là quá lớn.” 

“Lão sư, chúng ta trước tiên thoát ra khỏi độc vụ. Hồng Phấn nữ lang tộc đàn, chỉ cần diệt được hồng phấn hoàng hậu, còn lại đều sẽ tự giác tan.”

Ngọc Tiểu Cương vừa nghe liền hiểu, dưới tình huống độc vụ lan rộng như vậy, cách thức duy nhất để tránh khỏi, chính là trên không trung.

“Tiểu Áo, xúc xích phi hành ngươi có thể tạo ra nhiều nhất bao nhiêu.”

“Ta dùng toàn bộ hồn lực, có thể tạo nhiều nhất mười cái.”

Mười cái, ngoại trừ Phất Lan Đức tự thân võ hồn là phi hành, không cần đến. Nhưng lẻ ra một người, chính là Hoài Niệm.

“Ta không…” Hoài Niệm đang muốn nói nàng không cần, lại bị Đường Tam chặn lại.

“Nàng dáng người không nặng, lam ngân thảo có thể mang theo nàng.”

“Tốt!”

Mọi người đều đã nhất trí, Hoài Niệm cũng không nói gì nữa, chỉ là ánh nhìn đối Đường Tam càng thêm kém.

Tên khó ưa!

Mấy cây xúc xích tạo ra, Hoài Niệm liền được chứng kiến cảnh tượng sau lưng mỗi người đều mọc ra một đôi cánh mỏng, vút một cái liền bay thẳng lên trên, hoàn toàn thoát khỏi độc vụ.

Lam ngân thảo cứ thế quấn eo Hoài Niệm bay lên, từ trên không nhìn xuống, bọn họ rốt cuộc hiểu độc thế nào là độc vụ tạo ra bởi hơn ngàn con nữ lang hồng phấn, gần như là bao phủ tầm mắt của bọn họ.

“Ngươi muốn giám sát ta?” Hoài Niệm đối Đường Tam một cái ánh mắt lạnh nhạt.

 Hắn không trả lời, Hoài Niệm cũng không nghĩ đến nể mặt hắn, không gian xung quanh lặng lẽ vặn vẹo, lại không hề tạo ra dấu vết gì, thoắt một cái, thân ảnh Hoài Niệm liền biến mất trước mặt Đường Tam. 

Đến một tia khí tức cũng không lưu lại.

Đường Tam căn bản không nghĩ đến nàng lại có thuấn di kĩ năng, đối mặt với nụ cười tự hào của Tiểu Vũ đang nhìn đến, hắn lại không biết làm sao.

“Ca ca, huynh thua rồi.”

Tiểu Vũ vui vẻ lượn quanh người Đường Tam, lại lặng lẽ nhìn xuống làn độc vụ đầy thâm ý.

Niệm Niệm, phải nắm bắt cơ hội đột phá đó!

Phía trên, Liễu Nhị Long chịu không nổi cơn tức giận nữa, nàng nhổ một ngụm nước bọt, lực lượng cường đại đấm xuống nền đất.

Thuộc tính hỏa long chưa đáp hoàn toàn xuống nền đất đã bùng lên một ngọn lửa, phần nào đốt cháy độc vụ xung quanh.

“Nhị Long, không nên lạm sát!” Đại Sư quát lớn, hắn tâm trạng trở nên rối bời.

Liễu Nhị Long ở trạng thái đại nộ, nàng lấy hồn thú xả giận, nhưng thật lòng vẫn là tôn trọng lời nói của Ngọc Tiểu Cương, hồn thú bị nàng đánh tới, mặc dù là bị đánh đến dã man nhưng đều sẽ chừa lại một hơi thở.

Bên kia, Hoài Niệm đang đứng cùng Nữ Lang Hồng Phấn hoàng hậu, đôi mắt cô hoàn toàn thay đổi, đôi con ngươi chuyển thành màu lục, đồng tử bên trong trở nên nhọn hoắc, tám cái chân nhện lục sắc giang rộng bao trùm lấy phần đầu của nó.

Độc vụ màu hồng xung quanh, hầu như đều bị những luồng khí tức lục sắc thay thế.

Nữ lang hồng phấn đáy mắt cứng đờ, tinh thần vặn vẹo như đang có gì đó rất mật thiết bị rút ra.

Nữ lang hồng phấn khi đạt đến danh xưng hoàng hậu, người chết trong độc vụ của nó chắc chắn không ít, linh hồn bị nó chuyển hóa nhiều vô số, đối với Hoài Niệm mà nói, chính là một món ăn cực kì bổ dưỡng.

Cho nên tối qua sau khi thăm dò theo luồng tin tức Đại Địa Chi Vương nhả ra, cô không hề có ý định ngăn cản.

Hấp thụ đến được hết hồn phách quấn quanh cùng với bản thể nó một hồn một phách, Hoài Niệm động tác đột nhiên dừng lại, tám cái chân nhả ra lực hút, đôi mắt của hung thú quay trở lại màu sắc tím khói, nàng về phía cánh tay trái, bên kia âm thanh xung đột không ngừng áp sát, hơi lửa truyền đến càng lúc càng gần, lửa này, cùng với Liễu Nhị Long đêm hôm qua thời điểm bùng nổ là cùng một chủng loại. Thần thức cô đảo một lượt, nhớ đến biểu cảm hồi hộp của Ngọc Tiểu Cương khi biết đến hồn thú Nữ Lang Hồng Phấn là gần bốn vạn năm tu vi, liền không khó để nhận ra, hồn thú này đồng thời cũng là mục tiêu của người khác.

Người lấy lực lượng tu vi, cô lấy lực lượng linh hồn, mâu thuẫn không lớn, lại nghĩ đến một cây xúc xích cùng hai bữa cá nướng, Hoài Niệm liền quyết định dừng tay.

 Đợi Liễu Nhị Long đánh đến, Hoài Niệm đã sớm rời khỏi, Hồng Phấn hoàng hậu cũng từ mê man khôi phục trở lại. 

Hồn thú dưới vạn năm tu vi, còn chưa ý thức được sự tồn tại của hồn phách. Đối Liễu Nhị Long chiêu thức, nó liền theo bản năng phản kháng nhưng phản kháng rõ ràng rất yếu ớt, miệng nó phun ra một luồng độc vụ khiến nàng cảm thấy nguy hiểm mà bật lùi lại.

Nhưng Liễu Nhị Long vẫn là Liễu Nhị Long, hồn thánh mang thuộc tính võ hồn tính hỏa, còn là thú võ hồn đỉnh cấp đại lục, nàng đối với độc vụ ảnh hưởng không lớn, chỉ bị mê man một lúc, sau khi bạo thêm vài chiêu xả giận, rốt cuộc nghe lời Ngọc Tiểu Cương lui lại.

Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam là thay chân nàng đánh, qua cửa tử của Liễu Nhị Long, Hồng Phấn hoàng hậu căn bản chẳng còn được bao nhiêu sức lực, toàn thân vỡ nát đến một nửa, nhưng trước kẻ kẻ muốn giết nó, dù liệt cả tám chân cũng phải chạy.

Chỉ tiếc, Đường Tam vừa xuất chiêu đã là Chu Võng thúc phược, hồn kỹ thứ ba hấp thụ từ Nhân Diện Ma Chu ngàn năm tu vi, cũng chính là thiên địch của nó, một cái chu võng lam ngân thảo đè ép xuống mặt đất, cảm nhận đừng đạo hơi thở của Nhân Diện Ma Chu, Hồng phấn nữ lang kháng cự càng trở nên cực kì mong manh.

Chủ yếu còn có một luồng khí tức khác, nếu nói Nhân Diện Ma Chu là thiên địch của tộc đàn Nữ Lang Hồng Phấn, luồng khí tức kia chính là khắc chế hoàn toàn trùng tộc, độc tộc. Mã Hồng Tuấn một thân lao đến, men theo âm thanh hô hoán của hắn.

Hồn Kỹ thứ tư, Phượng Hoàng Khiếu Thiên!

Không gian xung quanh liền trở nên nóng bỏng đến vặn vẹo, đến Lam Ngân Thảo của Đường Tam dù thu lại kịp thèo cũng bị cháy xém một chút. Hồng Phấn Nữ Lang muốn chạy, hiển nhiên lại chạy không kịp. Một cột dung nham từ dưới đất bùng lên, đâm thẳng lên cao đến năm thước, hoàn toàn bao trùm Hồng phấn hoàng hậu bên trong. 

Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, cùng với vẻ mặt đắc ý của Phất Lan Đức, Mã Hồng Tuấn tiêu soái đáp xuống, còn tự tin vuốt tóc một cái.

“Tiểu Áo, mau lên, bằng không sinh mệnh nó cũng sẽ cạn kiệt.” Ngọc Tiểu Cương phản ứng lại trước tiên.

“Vâng!” Áo Tư Tạp liền cầm một cái chủy thủ đi đến, nhắm vào mắt nó mà đâm xuống, hoàn toàn kết thúc một cái sinh mệnh ra sự bạo lực của rất nhiều người. Một cái hồn hoàn màu tím liền hiện ra tới.

“Ế! Tiểu muội muội đâu rồi?” Hắn nuối tiếc kêu một tiếng, làm hắn vừa nãy còn một thân công phu đều thể hiện hết sạch sẽ, chín phần hồn lực đều tiêu tốn hết, rốt cuộc người ta lại chẳng thấy đâu.

“Còn không mau ngồi xuống khôi phục hồn lực. Ra oai cái gì?”

Phất Lan Đức đánh mạnh vào cổ hắn một cái, Mã Hồng Tuấn liền là ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hắn luyến tiếc Hoài Niệm không thấy hắn trổ tài, Hoài Niệm lại là thấy không sót một cảnh, cô đứng cách đó không xa, lửa thậm chí còn len lỏi tới.

Nhìn ngọn cỏ nhiễm một tầng lửa không bao lâu liền bị đốt thành tro, sắc mặt cô lạnh, ánh mắt cô lạnh, thậm chí tâm cũng là lạnh.

Ngọn lửa này, sức nóng này, Hoài Niệm cô có chết cũng không quên được.

Tìm được ngươi rồi.

Mã Hồng Tuấn!

____

*Góc của MissA: đang cày cảnh đánh nhau, mệt tym ác (×﹏×)





























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro