Chương 9: Tha?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thật cố chấp”

Giữa một vùng trời mây đen giăng kín, sấm chớp nhá xuống liên tục không ngừng, dưới chân tựa hồ cái gì cũng không có, chỉ có một màu đen vô hạn, chú ý kĩ một chút, rõ ràng tất cả đều là không gian vô hạn, mây đen cũng chỉ là tồn tại được kéo đến vào trong không gian.

Lên tiếng là một nam nhân, một thần thoại, cơ thể như từ ba cái cơ thể khác nhau gộp lại, ba đầu sáu tay, khí phách trầm thấp nặng nề, mây đen cũng là hắn kéo tới.

Trước mặt hắn còn có một nữ nhân, nữ nhân lục bào, toàn thân nhiễm từng dòng từng dòng thiên lôi tím pha lẫn kim sắc. Miện cắn chặt răng, khóe môi dần kéo ra một đường máu màu lục.

“Ngươi chuyển thế một lần, không tu luyện cho tốt, còn dám thách thức đạo trời. Ngươi cho rằng, ngươi có thể bảo vệ nữ hài kia toàn vẹn sao?”

“Miện, hay là ta nên gọi ngươi La Sát Thần tiền nhiệm?” Tu La Thần ngữ khí thập phần lạnh, như thể hắn đang nói chuyện với một cái đồ vật.

Miện nghe đến từng lời hắn nói, thần sắc cũng không giấu giếm nữa, nàng nuốt xuống một ngụm huyết trong khoang miệng rồi cười lớn, từng thớ cơ thể mặt đều căng chặt lộ vẻ độc ác, đôi mắt gợn sóng từng tia hận thù, căm ghét,...phẫn uất.

“Ngươi còn muốn một lần nữa giết chết nó? Tu La, ngươi không hỏi lại lòng mình sao? Đạo trời, ta khinh!” Miện hét lớn, nói đoạn còn khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt.

Tu La Thần từ đầu đến cuối sắc mặt một chút cũng không đổi, Miện không cách nào nắm bắt được biến hóa của hắn, nhưng càng là như vậy, nàng càng muốn phát điên.

“Đạo trời? Nghịch thiên? ta chính là đã nghịch thiên. Tu La, ta không sợ một lần nữa chết đi, ta là sợ, sợ ngươi sẽ có một ngày phải nhún nhường đối ta tạ lỗi.” Miện như phát điên lên, những điều nàng nói ra, rốt cuộc khiến tu la thần động mắt.

Lần này, cơ thể sừng sững như pho tượng của hắn động, cánh tay hắn giơ lên cao, bàn tay duỗi thẳng ra, một cảnh sau đó đến thiên lôi cũng phải sợ hãi tan biến, mây đen nhiễm nặng một tầng huyết sắc, từng tầng mây đều bị sức mạnh khủng khiếm làm cho chấn động, không gian cũng muốn nứt toạc ra. Từ giữa những đám mây, một con mắt khổng lồ xuất hiện, con ngươi đỏ chót đảo một vòng, sau khi xác định Miện làm mục tiêu liền nhưng động, ẩn ẩn một tầng huyết quang tụ lại rồi tiêu tán. 

Huyết quang kia tỏa ra, Miện đều phải vào tư thế thủ, cả người hóa thành một cái hình nhện khổng lồ, đôi mắt xanh sẫm điên cuồng nhìn đến con mắt kia.

Lại là nó, một đời trước dù là nàng hay nàng nhi nữ đều là chế dưới chiêu thức này của hắn.

Lần thứ nhất là như vậy, lần thứ hai cũng sẽ như vậy, Miện không hề tỏa ra sợ hãi, tám cái chân nhện mở rộng, từng cái mũi chân nhọn hoắt đến muốn mệnh, không gian xung quanh nàng nháy mắt trở nên vặn vẹo, Miện thoắt biến đến đối diện con mắt đỏ sẫm, tám cái chân nhện tụ lại thành một cỗ lực lượng hồng hoang, trước mặt nàng, một đóa hoa màu tím ngưng kết, mỗi một lần cách hoa rung động, không gian đều như muốn bị nàng tranh đoạt.

Thế cục rõ ràng từ Tu La Thần một thân trấn thủ, nháy mắt trở thành giằng co.

Đến tu la thần cũng thoáng không tin được nhìn lấy đóa hoa kia. Nàng ta vậy mà lấy thân mình làm vật dẫn, nhưng trú định là, hôm nay dù nàng là cái thân phận gì, tai kiếp đều phải đón lấy.

Con mắt đỏ sẫm trừng lớn, ngay giữa con ngươi, một thanh kiếm nhọn hoắt cắt xé không gian mà đâm ra.

“Tu La, Thẩm Phán.”

“Thời Không, Nộ.”

……

“Ngọc Tiểu Cương, ngươi theo ta.”

Đường Tam rời đi hấp thụ hồn hoàn, Tiểu Vũ khỏe mạnh bình an, còn có một cái kinh hỉnh nhận Liễu Nhị Long làm mẹ nuôi, nhìn đến Ngọc Tiểu Cương nhìn nàng ngốc ngốc còn trộm cong khóe môi, Phất Lan Đức không im lặng nữa, hắn biết, đây rõ ràng là thời cơ thích hợp nhất.

“Ân?” Ngọc Tiểu Cương còn chưa kịp thu lại biểu tình liền bị Phất Lan Đức phóng ra cánh miêu ưng lôi đến một nơi.

“Chuyện gì?”

“Ngươi không tính cùng Liễu Nhị Long hòa hoãn?” Phất Lan Đức hỏi một câu, đôi mắt Miêu Ưng trực chờ bắt lấy từng chi tiết.

Ngọc Tiểu Cương im lặng, hắn không đáp, nhưng nắm tay hắn nắm chặt lại biểu hiện rõ nội tâm hắn.

“Ngươi e ngại cái gì? Tuổi tác, thực lực, chuyện cũ?”

“Nàng là ta biểu muội.” Ngọc Tiểu Cương Cắn răng, hắn mất thật nhiều sức mới dám kêu hai tiếng biều muội.

Liễu Nhị Long chính là hắn biểu muội, là trong thời khắc hôn lễ đơn giản của nàng cùng hắn sắp hoàn thành hắn biết được.

“Cho nên, ngươi sợ người đời đàm tiếu sao?”

“Ta không sợ, ta một cái tu vi kém cỏi, danh tiếng ba cọc ba đồng cần thiết sợ hãi đàm tiếu? Nhưng nàng, nàng sẽ bị ảnh hưởng.”

Đối với nàng, đều là tiêu cực đàm tiếu.

“Ngọc Tiểu Cương, ngươi còn không rõ sao? Liễu Nhị Long nàng trốn khỏi Lam Điện Bá Vương Long, tâm tâm niệm niệm chờ ngươi bao nhiêu năm, ngươi còn cho rằng nàng sợ sao?”

“Tiểu Cương, ngươi biết rõ, đối với nàng ngươi mới là quan trọng nhất. Đàm tiếu cái gì, miệng lưỡi thiên hạ cái gì? Ngươi để nàng cứ thế cô độc đến già sao?’

“Tiểu Cương, ta biết, ngươi cũng muốn ở cạnh nàng, bù đắp cho nàng. Tại sao không bất chấp một lần, các ngươi đều như vậy đều không sợ gì cả, đều muốn ở bên nhau.”

Ngọc Tiểu Cương tim run lên từng hồi mãnh liệt, hắn rõ, hắn biết, hắn sợ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn nàng đau khổ, nhìn nàng buồn tuổi, hắn cũng đều chịu không nổi nữa.

Thân phận gì đó, hắn cũng không muốn quản, cũng không quản nổi nữa.

“Phất Lan Đức, đa tạ!” Ngọc Tiểu Cương rốt cuộc buông lỏng hai tay, hắn chạy đi, chạy về hướng Liễu Nhị Long, lúc nàng còn đang ngơ ngác, hắn liền ôm nàng thật chặt, hai dòng nước mắt lăn dài theo gò mắt rơi xuống bả vai nàng.

Liễu Nhị Long nàng cũng khóc, cảm nhận được hơi ấm của người đang ôm nàng vào lòng, nàng dì tâm tính cứng rắn cũng phải mềm xuống, đôi mắt thâm trầm lửa giận cũng sẽ rơi lệ.

“Ngươi vì cái gì, vì cái gì để ta đợi thật lâu. Tiểu Cương, ta đợi thật lâu.”

“Thật xin lỗi, Nhị Long, là ta không tốt.”

Ánh chiều tà ngả xuống, từng chiếu lá chậm rãi rơi, những người ở đây đều vui mừng, Phất Lan Đức xa xa đáy mắt phức tạp rốt cuộc nhàn nhạt một tia ý cười.

Chỉ có cô trơ trọi một chỗ.

Hoài Niệm qua đi, chậm rãi bước đi.

Nơi này không thuộc về cô.

….

Đường Tam giữa đêm liền xong, hắn trở về đầu tiên nhìn đến vẫn là Tiểu Vũ.

Tin mừng, niềm vui đối với bọn họ kéo đến liên tục. Nhưng vẫn nên đến lúc dứt.

“Lão sư, vì sao không thấy tên béo?”

….

Gió thổi xào xạc, Mã Hồng Tuấn hắn đi sau nàng mấy canh giờ liền, hiện tại mới nhận ra có điểm không thích hợp.

Bọn họ đều luôn đi trong rừng rậm nhưng vì sao phần rừng này có điểm lạ.

Cây cối, thoạt nhìn tuổi đời không cao.

“Cảm giác quen không?” nữ hài bước chân dừng lại, nàng sờ lấy một cái cây bên cạnh, nâng niu từng chút một.

“So với Lạc Nhật Sâm Lâm hay phần còn lại của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, phần cây ở đây đều rất non nớt.”

“Cái đó, tiểu muội muội, phần còn lại của Tinh Đấu Đại Sâm lâm?”

“Đây là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.”

“Cái gì?” Mã Hồng Tuấn ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn là không tin.

“Không thể nào, giữa Tinh Đấu với Lạc Nhật cách nhau rất xa, lại không có cánh rừng liên thông, từ đầu đến cuối chúng ta đi đều là rừng, muội không cần trêu chọc ta ngu ngốc.”

Hoài Niệm cười khẽ, tiếng cười rất nhẹ, nhưng lại cùng gió đêm giống nhau, là lạnh.

“Phải không?”

“Tám năm trước, ở đâu từng xảy ra hai vụ cháy. Mỗi một vụ đều rất đáng sợ, cây ở đây, mãi đến ba năm trước mới có thể phát triển trở lại.”

“Trước kia, ở đây có một nữ hài thường xuyên lui đến, nàng học võ, học khinh công, săn thú, đánh nhau, đều là được mẫu thân nàng chỉ điểm ở đây. Cũng bởi vì đường dẫn đến rất ngoằn nghèo cho nên nữ hài ngây thơ rất thích thú, nàng ở nơi này liền xem thành căn cứ bí mật của mình.”

“Nữ hài kia rất thích nơi này.” Mã Hồng Tuấn cảm khái.

“Phải, nhưng cũng từ tám năm trước, nàng vô thức sợ hãi nơi này. Nàng cùng nàng a tỷ xem chơi đùa một chút, không khống chế được liền kích phát kĩ năng, thuấn di đến đây.”

“Thuấn di một khoảng cách xa, lại thêm nữ hài chỉ mới có được kĩ năng cách đó một hôm, căn bản chưa hề dùng đến, cho nên liền theo kí ức mà biến đến đây. Đến được, hồn lực ít ỏi trong cơ thể cũng muốn cạn, đầu óc vì tác dụng phụ mà trở nên choáng váng, nàng không đi được vài bước, liền nghĩ ngồi xuống nghỉ ngơi.”

“Nàng ngây thơ cho rằng, nơi đây là nàng bí mật, người biết đến ngoại trừ mẫu thân cũng chỉ có a tỷ, a di. Cho nên nàng chợp mắt đợi a tỷ đến đón.”

“Nhưng là, a tỷ còn chưa đến, người kia đã đến.”

Hoài Niệm trầm hẳn đi, nàng dời tầm mắt khỏi lá cây, trực tiếp nhìn đến Mã Hồng Tuấn.

Hắn cũng bị nhìn đến rợn lên một lớp da, cảm giác bất an không yên.

Hắn tựa hồ đoán được, nữ hài kia cùng tiểu muội muội trước mặt hắn là cùng một người.

“Người kia, mang một thân hỏa cháy rực, đốt hết cây cỏ xung quanh, chỉ cần là bị lửa hắn đốt đến, đều không thánh thoát được mà bị thiêu rụi.”

“Nữ hài trời sinh võ hồn trùng tộc, sợ hãi hắn, cũng sợ hãi lửa của hắn, vì thế sức lực khôi phục chẳng được bao nhiêu cũng phải liều mạng mà chạy.”

“Nhưng là, nàng căn bản không chạy nổi, nàng bị hắn bắt lấy, bị hắn đè ép, làm những chuyện vốn không nên xảy ra với một cái nữ hài.”

“Nàng sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, xin đến cổ họng cũng muốn rách cũng không nhận được chút nào thương xót từ nam tử.”

“Nàng suýt nữa là chết.” Hoài Niệm giọng nghẹn lại, tơ máu dần chằng chịt trong mắt.

Nàng ban đầu nói thực nhẹ nhàng, nhưng sau đó, mỗi một chữ đều mang theo hận.

Mã Hồng Tuấn hóa đá, hắn thở cũng không nghĩ thở.

Nếu nữ hài kia là tiểu muội muội vậy thì nói, nam tử kia cùng hắn thời điểm đó không sai biệt lắm.

Tám năm trước, hắn đột phá mười cấp hồn lực đầu tiên.

“Quen không?”

“Tiểu muội muội, ta…” Mã Hồng Tuấn hắn nói cũng đều không ra hơi.

“Ta đã kể lại cho ngươi nghe chuyện đã xảy ra. Ngươi cũng đã minh bạch, cho nên, cũng đến lúc ngươi phải trả lại cho ta rồi.”

“Trả lại cho ta những cảm xúc tuyệt vọng thời điểm đó. Dùng mệnh của ngươi mà trả.”

Hoài Niệm gằn lấy từng chữ, nhánh cây trên tay đều bị nàng nắm gãy. 

Nắm tay nắm chặt lại, từng dòng điện lưu chạy dọc khắp cánh tay, Hoài niệm không nói hai lời liền hướng hắn đấm xuống, Mã Hồng Tuấn vì phản ứng bất ngờ của nàng mà theo bản năng né đi, nhưng sau khi định thần lại, liền không né nữa.

Nhưng hắn né một lần, cũng đã đủ khiến Hoài Niệm càng thêm phẫn nộ, đấm thứ hai nàng đấm xuống, không ngần ngại là đấm xuống mặt hắn, đấm đến mặt mũi be bét máu.

Nàng phát điên, nàng muốn hắn mệnh, muốn hắn phải chịu lấy đau đớn của nàng ngày đó cả gốc lẫn lãi, cho nên, đấm liền mười đấm, xương sườn hắn đều gãy, mặt mũi đều vẹo, nàng lại không nghĩ tha.

Tha? hắn chưa từng tha qua nàng!

Ma Hồng Tuấn nằm vật vã dưới đất, nhìn Hoài Niệm đứng ngược với ánh trăng, nhìn nàng hạ từng đấm tức giận rồi lại từ trên cao vô tình nhìn hắn.

Hắn thực đau, nhưng là hắn đáng.

Hoài Niệm đánh đến cánh tay mỏi nhừ liền không nghĩ đánh nữa, nàng nắm đấm thu lại, cầm lấy cổ áo hắn ném lên trên cao, thân nàng cũng thoát biến lên trên, ánh trăng sáng tỏ, nữ hài tử ánh mắt lãnh đạm, tám cái chân nhện Phệ Hồn Ma Chu từ sau lưng nàng mọc ra, chia nhau xuyên vào cánh tay bắp chân của hắn, khiến Mã Hồng Tuấn đau đớn nhăn chặt mày, cánh môi cắn đến bật cả máu, cũng đều kìm nén không kêu lên.

“Phệ Hồn Ma Chu đệ nhất hồn kĩ, Phệ!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro