Chapter 10: Learn to Forgive

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhi khá trầm lặng vì chuyện của ngày hôm qua nên cô quyết định ở nhà cả buổi sáng này. Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài sân nhà và suy nghĩ về cái gì đó. Là một người chị tốt, Hằng để ý thấy có điều gì không ổn với Nhi. Cô ngồi xuống bên cạnh Nhi, và với giọng nói lo lắng, cô hỏi...

"Nhi, có chuyện gì không ổn vào tối qua à? Trông em không được vui lắm..."

" Bọn em lại gặp nhau lần nữa..." Nhi ngập ngừng lên tiếng

Câu nói khiến Hằng bất ngờ, chị gái cô đưa ánh mắt nhìn cô. Hoàn toàn tin tưởng, cô điều hòa nhịp thở và tiếp tục hỏi Nhi.

"Anh ta có biết gì về Bảo Ngọc không?" 

"Không... bọn em không có nói chuyện... em đã bỏ chạy."

Một khoảng lặng diễn ra, tiếng nức nở bắt đầu xuất hiện… Hằng đau lòng lắm nhưng cô phải làm gì bây giờ đây.

"Em không thể giấu chuyện này mãi được... một ngày nào đó anh ta sẽ biết... Vậy không phải là tốt hơn khi cho anh ta biết bây giờ sao, trong khi Bảo Ngọc vẫn còn nhỏ?" Cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Em không biết..." Có cái gì đó cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng Nhi khiến cô không thể thốt thành lời.

"Chị biết 5 năm trước chị đã nói với em rằng Bảo Ngọc vẫn sẽ sống tốt mà không có cha, nhưng khi nhìn con bé lớn lên, chị nhận ra hình ảnh một người cha là rất quan trọng với con bé."

"Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi em nói với anh ta về Bảo Ngọc? Chị có nghĩ là anh ta sẽ mang Bảo Ngọc rời xa em vì gia đình anh ta rất giàu không?"

"Chị không nghĩ là anh ta sẽ làm vậy. Cậu ta có vẻ là một người tốt."

Ừ, anh ta là người tốt. Hằng khẳng định vậy, mặc dù cô biết anh ta đã để lại hậu quả gì cho em gái cô sau cái đêm đó nhưng bởi lẽ tất cả chỉ là do thuốc. Em gái cô cũng thừa nhận điều đó và nếu anh ta là một kẻ tồi bại thì hắn sẽ không bốo giờ quay lại ngôi nhà ấy dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.

"Nhưng chị không bao giờ biết..." Nhi lo lắng.

"Hãy thử một lần nào..." Hằng nói, "Hay là chị sẽ đến nói chuyện với cậu ta trước để xem thế nào, rồi chúng ta sẽ quyết định có nên nói hay không."

---------

Hằng đến bệnh viện Thành Phố và hỏi xin số của Thắng. Cô gọi cho anh ấy và bảo là muốn gặp ở coffee shop gần đó. Thắng đã bất ngờ khi Hằng liên lạc với anh, và tò mò không biết lí do gì.

Anh lập tức đi ngay sau khi cuộc gọi kết thúc.

"Xin chào, xin lỗi vì đã để chị đợi."

"Đừng lo. Tôi gọi cậu ra vì tôi muốn nói chuyện với cậu."  Hằng ngập ngừng, nửa muốn nửa không….."Kể cho tôi nghe về gia đình cậu đi?" 

"Uhm... Gia đình em gồm bố mẹ và một anh trai. Bệnh viện đó thuộc về họ. Anh trai em là một doanh nhân và anh ấy thường đi công tác ở nước ngoài. Còn về em, dù em không giỏi như họ, nhưng em sở hữu một studio..."

"Ok, như thế đủ rồi. Vậy cậu nghĩ sao về em gái tôi?" Hằng hỏi với giọng nói nghiêm túc, khéo léo dò xét nét mặt của Thắng.

"Em gái chị?... Em ấy chắc chắn là một cô gái tốt... nhưng em ấy có vẻ ghét em."

"Cái đó có lí do đấy..." Hằng lầm bầm.

"Sao ạ?"

"Oh, không có gì. Ok, vậy để tôi hỏi cậu… Cậu có muốn có một mối quan hệ tốt hơn với em tôi không?"

"Bọn em vẫn chỉ là người lạ với nhau thôi... nhưng nếu em có thể làm em gái chị ít ghét em hơn, em nghĩ như vậy cũng tốt." Thắng mỉm cười.

"Cái đứa em gái này của tôi... nó hơi bướng bỉnh một chút." rồi Hằng đưa Thắng một mảnh giấy có ghi địa chỉ trên đó "Nè, đây là địa chỉ tiệm bánh của chúng tôi. Đến đó nếu cậu muốn gặp em ấy."

"... Cám ơn." Thắng nhận tờ giấy mà tim rung rung,anh không biết có nên gặp lại cô hay không.

Hằng rời khỏi và về nhà. Trên đường về, cô không thể ngừng nghĩ về cả Thắng và Noo, tự hỏi ai sẽ tốt hơn...

"Nhi có vẻ thích Noo hơn... Dù gì thì hai đứa nó cũng là bạn thời thơ ấu... và cậu ta cũng rất tốt với Bảo Ngọc." cô nghĩ... "Nhưng Thắng là bố của Bảo Ngọc và sẽ tốt hơn nếu Bảo Ngọc biết về cậu ta..."

"Ahhh cái này thật là rắc rối. Sao cũng được, mình đã cho Thắng một cơ hội rồi, đi xa hơn hay không là lựa chọn của cậu ấy. Xin Chúa giúp em gái con và để em ấy tìm được một người đàn ông tốt." Hằng chắp tay nhìn lên bầu trời, đặt cả niềm tin vào đó.

---------

Thắng vẫn còn ngồi trong tiệm coffee. Anh cầm mảnh giấy và hang loạt câu hỏi ngổn ngang hiện lên trong đầu anh. Anh đã hứa sẽ không bốo giờ xuất hiện nữa nhưng liệu việc làm này có là đúng? Cô là người đã mang đứa con của anh, và anh là người đã phá hỏng tương lai cô ấy…

"Mình có nên đến đó tìm em ấy không?"

"Nhưng em ấy không là gì của mình cả!"

"Nhưng... mình nên là một người đàn ông và đến xin lỗi em ấy..."rồi anh lấy điện thoại ra, gọi bạn gái mình và hủy cuộc hẹn của họ. Anh quyết định sẽ tìm gặp cô, dù sao né tránh cũng không phải là một cách hay.

---------

"Xin chào Nhi, hi vọng tối qua em ngủ ngon..." Noo bước vào tiệm.

"Chào anh." cô cười "Anh có muốn ăn gì không?"

"Oh không, anh no rồi. Anh đã ăn trước khi đến đây. Cứ làm việc của em đi. Mặc kệ anh. Anh sẽ chơi cùng Bảo Ngọc."

"Bảo Ngọc, bố Noo đến chơi với con nè!" Nhi gọi con gái.

"Bố Noo!!!" Bảo Ngọc từ bên trong chạy ra và ôm Noo.

"Bảo Ngọc, con thật là một cô bé dễ thương!" Noo ôm ấp con bé vào lòng "Ra ngoài sân chơi nhé, con chịu không?"

"Ra ngoài sân chơi!!" Bảo Ngọc phấn khởi.

"Anh sẽ dẫn con bé ra, bọn anh sẽ quay lại." Noo nói với Nhi.

"Cám ơn anh đã chơi cùng con bé." Nhi cười.

"Không có gì, con bé là con gái anh mà." rồi anh quay qua Bảo Ngọc "Đi thôi!" Noo ẵm Bảo Ngọc lên và mang cô bé ra ngoài sân chơi.

Nó làm Nhi vui khi thấy Bảo Ngọc vui, nụ cười của con bé ấm áp biết dường nào. Tự cười với chính mình một nụ cười lơ đãng thì đúng lúc chị cô về cũng là lúc nụ cười tắt ngúm. Thay vào đó là những cảm giác bất an, khó xử.

"Chị, chị về rồi đấy à."

"Chị vừa mới gặp cậu ta. Bố của Bảo Ngọc, Thắng."

"... Chị đã nói gì với anh ta?" Nhi hỏi và cảm thấy không thoải mái lắm.

"Chị vẫn chưa nói gì hết, chỉ đưa địa chỉ tiệm bánh thôi."

"Nhưng... chị, em vẫn còn lo lắng về chuyện đó..."

"Tất cả là vì Bảo Ngọc, con bé xứng đáng để được biết về bố của nó." Hằng đặt đôi tay lên vai Nhi như truyền cho cô một tia hy vọng nào đó.

"Em vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với anh ta lần nữa..."

"Nhi, đã 5 năm rồi. Cứ nghĩ nó như là một lỗi lầm đi. Bây giờ xóa hết tất cả những kí ức đó. Hai đứa có thể là bạn nếu em không nghĩ về chuyện của 5 năm trước đó nữa. Và, em có thể tưởng tượng được cuộc sống của em mà không có Bảo Ngọc không?"

"Có lẽ chị đúng... Em không thể sống thiếu Bảo Ngọc được. Con bé là tất cả của em."

---------

"Địa chỉ của tiệm bánh này có vẻ như là nơi mà mình với Vy đã tới..." Thắng tự nói với mình.

"Và lại là cái sân chơi đó nữa..." anh nhìn cái sân chơi qua cửa sổ xe "Oh... và đó là đứa bé lần trước... với một người con trai... có vẻ như là bố của đứa bé... Nhưng anh ta trông quen lắm..." Thắng cảm thấy kì lạ, dường như anh chàng đó anh đã gặp ở đâu rồi. 

Dập tắt cái suy nghĩ mông lung của mình, Thắng ra khỏi xe, thở một hơi thật sâu và bước vào tiệm bánh.

"X... Xin lỗi..." anh đẩy nhẹ cánh cửa, chuông gió vang len leng keng.

"Oh... vậy là cậu quyết định tới à." Hằng nói khi cô thấy Thắng.

Nhi ngước lên. Họ gặp nhau một lần nữa. Lần này, trong tiệm bánh của cô.

"... Xin chào." Thắng nói.

"... A... Anh đến à..." Nhi cố nặn một nụ cười nhìn Thắng. Đây là lần duy nhất sau 5 năm cô có thể nhìn anh trong khi nói chuyện.

"Chị của em đưa cho anh địa chỉ này..."

"Có điều gì anh muốn nói à?" Nhi chợt đi vào vấn đề một cách đột ngột, nụ cười cô méo mó trông cực kì gượng ép.

"Anh đến đây để xem em như thế nào rồi... như là một người bạn... và anh muốn xin lỗi em lần nữa..."

"Đã 5 năm rồi... mọi chuyện đã kết thúc... Không cần phải nói về nó hay xin lỗi nữa..."

"Nhưng em có vẻ như vẫn còn ghét anh..."

"... Tôi ổn... Tôi không có ghét anh..."

Cuộc nói chuyện bị cắt đoạn khi Noo và Bảo Ngọc tay trong tay bước vào tiệm bánh. Bảo Ngọc chạy đến chỗ Nhi ôm chầm lấy cô.

"Mẹ!!! Con và bố hái một bông hoa cho mẹ nè!! Bố nói mẹ trông xinh đẹp như một bông hoa vậy!" Bảo Ngọc phấn khởi đưa cho Nhi một bông hoa màu trắng. Thắng nhìn Bảo Ngọc, và nhận ra Bảo Ngọc chính là đứa bé mà anh đã từng gặp.

"... Con bé vừa gọi em là mẹ đấy à?" Thắng nhìn con bé.

Bảo Ngọc nhìn Thắng và nhận ra anh, con bé bỗng hét lên.

"Mẹ, chú ấy là người lạ mà con đã kể đấy ạ..." Bảo Ngọc nói với mẹ mình "Bố Noo cài cái hoa này lên tóc mẹ đi!" Bảo Ngọc chạy đến chỗ Noo, người vẫn còn đứng phía sau. Thắng quay lại nhìn. Anh nhận ra Noo, người mà anh đã thấy vào ngày hôm qua tại nhà hàng, cùng với Nhi... 

Anh nhìn Bảo Ngọc, Noo, rồi quay lại nhìn Nhi. Với vẻ mặt bối rối, anh hỏi...

"... Em...... đã kết hôn rồi sao?"

Hằng đứng đó không thể tin những gì cô vừa nghe thấy. Cô không nghĩ là Thắng lại có thể hỏi một câu dư thừa và hết sức ngớ ngẩn như thế. Có lẽ cô đã kỳ vọng hơi nhiều vào anh ta rồi thì phải.

"Đúng là đồ ngốc!" Cô nghĩ thầm, vẻ mặt ấm ức như thể chỉ muốn bốy đến tẩn cho cái người trước mặt cô một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro