Chapter 9: The First Meeting After 5 Years

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Noo rời đi, Hằng và Nhi có vài cuộc trò chuyện khá là nghiêm túc. Nhưng sự hứng thú thì có lẽ chỉ ở phía của chị gái cô. Tất nhiên là vui rồi vì Nhi đã phải cô đơn quá lâu rồi nên và chị gái cô thực sự muốn cô hẹn hò.

"Nhi, em không nghĩ là Noo thích em sao?" Hằng hỏi.

"Chị! Chị đang nói gì vậy! Bọn em chỉ là bạn thôi!" Nhi xua tay.

"Nhưng chị có thể thấy đó, qua ánh mắt của anh ấy. Chị có thể thấy anh ấy muốn tiến xa hơn với em nữa." Hằng nói với giọng như thể mình là một chuyên gia.

"Em chỉ xem anh ấy là bạn thôi... Chị đừng nghĩ nhiều quá."

"Em sẽ thấy. Còn vài ngày nữa là sinh nhật em rồi. Chị chắc là anh ấy sẽ đến và làm gì đó. Lúc nãy ăn tối, Noo nói anh ấy thường tặng em một bông hoa mỗi năm trong ngày sinh nhật em. Năm nay, có lẽ là anh ấy sẽ làm giống như vậy." Hằng cười.

"Chị, đi ngủ thôi!" mặt Nhi ửng đỏ lên. "Đi thôi Bảo Ngọc, mẹ sẽ đọc truyện cho con trước khi đi ngủ."

"Chúc ngủ ngon, cô Hằng."

"Chúc con ngủ ngon, Bảo Ngọc, sweet dream."

---------

Vài ngày sau...

*Ding Dong*

"Ai vậy?" Nhi hỏi.

"Nhi, là anh, Noo đây."

"Oh Noo, chờ một chút, em ra mở cửa ngay đây." Nhi đứng dậy và ra mở cửa.

"Xin chào Nhi, em khỏe không?" 

"Em khỏe! Điều gì làm anh đến thăm hôm nay vậy?" Nhi nhướng mày, trông anh có vẻ có điều gì đó khá bí mật.

"Happy birthday!" Noo tặng Nhi một bó hoa mà anh đã giấu sau lưng từ nãy giờ.

"Anh… còn nhớ sao?" Nhi rất bất ngờ vì thực sự…. cô không nghĩ là đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ như thế. Ngay cả cô đôi khi còn không thể nhớ.

"Dĩ nhiên anh nhớ chứ. Mỗi năm vào ngày sinh nhật của em, anh tặng em một bông hoa từ vườn hoa ở cô nhi viện. Trong 18 năm qua anh đã không thể tặng em bông hoa nào, nên hôm nay anh tặng em cả 18 bông hoa." Noo mỉm cười "Em sẽ đi chơi với anh tối nay chứ?" Anh nhẹ nhàng mở lời hỏi Nhi.

"Em... nhưng em phải ở nhà với Bảo Ngọc. Tối nay Hằng chị đến studio rồi."

"Đừng lo Nhi, đi với anh ấy đi, chị sẽ chăm sóc cho Bảo Ngọc." Hằng và Bảo Ngọc đứng từ trong nhà, hai người đang nắm tay nhau.

"Chị."

"Chị sẽ mang Bảo Ngọc đến studio cùng chị." Hằng liền chặn câu nói của Nhi bằng cái nụ cười ‘ đáng yêu ‘ hết mức.

"Nhưng con bé sẽ quấy rầy những người xung quanh." Nhi lo lắng.

"Bảo Ngọc hứa sẽ là một đứa trẻ ngoan mà, phải không?" Hằng nhìn Bảo Ngọc.

"Mẹ, con sẽ là một đứa trẻ ngoan." Bảo Ngọc cũng hùa theo.

"Vậy..."

"Chấp nhận lời mời của anh đi." Noo nói.

"Vậy chị, giúp em canh chừng Bảo Ngọc nhé." Nhi toan từ chối nhưng không hiểu sao cuối cùng cô lại chấp nhận lời mời nữa.

"Chị biết rồi." Hằng nói "Bây giờ em cần phải thay đồ đi!"

"Anh đã mua đồ cho em rồi này, hi vọng là nó vừa với em." Noo đưa cho Nhi một cái túi.

"Nhưng..."

"Cứ xem nó là một món quà khác anh tặng em đi." anh cười.

Nhi cầm cái túi rồi đi vào phòng. Năm phút sau, Nhi bước ra với chiếc đầm màu trắng dài gần đến đầu gối, cùng một đôi giày cao gót. Dù không hề trang điểm gì, cô vẫn hoàn toàn xinh đẹp. Noo thực sự hồi hộp khi ngắm nhìn người mình yêu trong bộ dạng này, đúng là cái tình  yêu đầu nó luôn thực sự đặc biệt với con người ta như thế.

"Nhi, trông em xinh đẹp lắm. Anh nghĩ anh cũng không tệ trong việc đoán size." anh bật cười.

"Chị chưa bốo giờ thấy em gái chị xinh đẹp đến thế này bốo giờ. Hôm nay thật là một ngày đặc biệt nhỉ!" Hằng nói.

"Mẹ của Bảo Ngọc đẹp quá!!" Bảo Ngọc phấn khích vỗ tay chan chat.

"Em không thấy thoải mái lắm trong kiểu trang phục như thế này..." Cô e dè vì bộ trang phục.

"Nhưng trông em tuyệt lắm! Bây giờ đi thôi, anh sẽ đưa em đến salon để làm tóc và trang điểm!"

"Em nghĩ như thế này là ổn rồi..." Nhi ngượng ngùng.

"Hôm nay là sinh nhật của em mà, và anh nghĩ em xứng đáng để được trông xinh đẹp." Noo mỉm cười "Đi thôi!" Noo cầm tay Nhi và đưa cô ra xe mình.

"Bảo Ngọc nghe lời cô Hằng nhé!! Đừng gây ra rắc rối gì! Mẹ sẽ về sớm!" Nhi nói với Bảo Ngọc

trong khi bước ra xe của Noo.

"Bảo Ngọc biết rồi, tạm biệt mẹ." Bảo Ngọc vẫy tay chào mẹ.

Sau khi Noo và Nhi rời khỏi, Hằng đã nhìn Bảo Ngọc rồi hỏi cô bé vài điều. Tất nhiên là con bé rất nhiệt tình để trả lời những câu hỏi từ cô.

"Bảo Ngọc có thích bố Noo không?"

"Con thích bố Noo!" Con bé không hề do dự.

"Vậy Bảo Ngọc có muốn bố Noo ở cùng Bảo Ngọc và mẹ không?"

"Con muốn bố Noo ở cùng ạ!" Bảo Ngọc cười.

"Con có vẻ thích anh ta rất nhiều! Đó là một dấu hiệu tốt!" Hằng nở nụ cười hài lòng "Ok, bây giờ chúng ta phải đến studio thôi!."

"Chúng ta sẽ đến studio!!!" Bảo Ngọc phấn khởi nói.

---------

Trong khi đó, Thắng và bạn gái anh đang trên đường đến một nhà hàng để ăn tối, anh đã có một cuộc hẹn với bạn và hôm nay là ngày để họ giới thiệu bạn gái mình đến mọi người. Khi cuộc nói chuyện của cả hai bắt đầu dừng lại và không gian trở nên im ắng thì Thắng với tay bật radio.

"Để anh mở radio lên." Thắng nói.

...

"Xin chào. Bây giờ là 9pm, cám ơn vì đã lắng nghe MiHa radio của Hằng. Đây là Minh Hằng. Các bạn thế nào rồi? Trước hết, hôm nay là sinh nhật của em gái tôi nên tôi muốn chúc mừng em ấy. Và con gái em ấy hôm nay cũng ở đây với tôi và cô bé muốn nói gì đó với mẹ mình..."

"Mẹ à~~ Mẹ Đông Nhi của con… chúc mừng sinh nhật của mẹ. Bảo Ngọc yêu mẹ nhiều lắm. Bảo Ngọc hi vọng rằng mẹ sẽ luôn xinh đẹp như ngày hôm nay. Mẹ đi chơi vui vẻ với bố Noo nhé! Con yêu mẹ!"

"Ah lời nhắn của con thật đáng yêu, Bảo Ngọc. Đây là DJ Hằng và chúng ta sẽ bắt đầu với phần đầu của MiHa radio..."

...

"Bảo Ngọc? Và Đông Nhi?" Thắng nghĩ trong đầu.. "Thật là một sự trùng hợp." anh lẩm bẩm.

"Trùng hợp gì?" Vy hỏi.

"Oh, không có gì. Chúng ta sắp đến rồi." Anh toan lắc đầu.

---------

Không lâu sau đó, anh và Vy đã đến được điểm hẹn. Đó là một nhà hang sang trọng nằm ở trung tâm Thành Phố. Tìm một chỗ đậu xe thích hợp rồi Vy khoác tay anh tiến vào bên trong nhà hang.

"Hey Thắng! Bên này nè!!" Huy gọi.

"Hey!! Wow, lâu lắm rồi không gặp đấy." Thắng đánh vào lưng người bạn của mình.

"Chúng ta đã rất bận rộn với cuộc sống! Đây là bạn gái anh đấy à?" Hải bắt tay với Vy, người đang nở nụ cười ngượng ngùng bên cạnh Thắng.

"Ừ, để tớ giới thiệu, đây là Vy."

"Xin chào." Vy mỉm cười.

"Rất vui được gặp em." các chàng trai lịch sự đáp.

"Nhưng tớ vẫn nghĩ cái cô gái 5 năm trước dễ thương hơn." Huỳnh Anh trêu chọc.

"Này, đừng có nói những cái thứ đó trước mặt bạn gái tớ." Thắng nhăn mặt.

"Ok, ok tớ chỉ đùa thôi mà! Đừng có nghiêm trọng như vậy!" Huỳnh Anh xoay xoay đôi đũa trong tay mình nở nụ cười giả lã.

Thật sự thì cái ký ức về cô gái năm xưa không chỉ để lại dấu ấn khó phai trong Thắng mà còn cả lũ bạn của anh. Đôi lúc  anh thực sự khá tức giận về những gì bạn anh làm nhưng nghĩ lại thì lỗi của anh vẫn nhiều hơn nên anh lại chọn cách im lặng, sống cùng nỗi day dứt ấy.

---------

"Noo, em không cảm thấy thoải mái lắm... Em chưa bao giờ trang điểm nhiều như thế này, và em không quen với mái tóc gợn sóng này nữa... tóc em thường chỉ thẳng suôn thôi..."

"Đừng lo, trông em xinh lắm! Nhìn mọi người xung quanh kìa, họ không thể rời mắt khỏi em!" Noo cười.

Nhưng đó là sự thật. Lúc Nhi vừa xuống xe và bước vào nhà hàng, tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cô. Nếu không ai nói cô ấy có một đứa con, thì sẽ chẳng ai biết. Cô vẫn trông như một thiếu nữ tràn đầy sức sống không chút vướng bận gì trên cuộc sống này.

"Thưa anh, mấy người ạ?" người tiếp tân hỏi.

"Cho tôi một bàn hai người nhé, cám ơn!"

Người tiếp tân dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ. Cái mà Nhi không để ý đó là bàn của Thắng và bạn anh cũng ở gần đó, chỉ cách nhau một bức tường. Hoàn toàn có khả năng để diễn ra cuộc gặp đầu tiên của họ sau 5 năm diễn ra ngay tại nhà hàng này, vào đúng sinh nhật Nhi.

"Em muốn ăn gì?" Noo hỏi.

"Em không biết... thức ăn ở đây đắt quá!!" Nhi thì thầm.

"Là anh đãi mà! Cứ gọi bất cứ cái gì em muốn!" Noo bật cười.

"Vậy anh gọi đi, em thật sự không biết. Tất cả những món ăn này đều rất lạ với em." Nhi nói "Em vào nhà vệ sinh một lát nhé."

---------

"Tớ vào nhà vệ sinh một lát, sẽ trở lại ngay." Thắng nói.

Thắng đứng dậy và đi thẳng đến nhà vệ sinh. Phía bên kia, Nhi cũng đang đến nhà vệ sinh. Có lẽ đó là số phận, họ đụng vào nhau. Nhi mất thăng bằng vì đôi cao gót cô đang mang.

"Cô có sao không ạ? Tôi rất xin lỗi!" Thắng nói trong khi nắm cánh tay Nhi lại.

"Tôi không sao, cám ơn rất..." Nhi vẫn chưa kết thúc câu nói của mình thì mắt họ đã gặp nhau. Cả hai nhìn nhau một hồi lâu...

"E... Em... là... Nhi?" Thắng lắp bắp.

"Xin lỗi, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi." Nhi cúi đầu xuống và cố bỏ đi. Thắng nắm cổ tay cô lại.

"Anh biết đó là em. Là giọng nói của em!" Thắng nói lớn. Làm sao mà anh có thể quên cô được, thậm chí anh còn nhớ rất rõ mà.

"Không, anh thật sự là nhận lầm người rồi. Làm ơn bỏ tôi ra!" Nhi né ánh nhìn từ anh.

"Em nghĩ anh có thể quên được em sau 5 năm sao? Em có thể trông khác đi một chút nhưng anh vẫn có thể nhận ra em!" Thắng vẫn nắm chặt cổ tay Nhi.

"... Bỏ tôi ra. Tôi không phải là người mà anh đang nói đến..."

"Nhi, là em! Dù chúng ta không có nhiều thời gian ở cạnh nhau nhưng đêm đó..." Thắng vẫn

chưa kịp nói hết câu thì Nhi đã tát vào mặt anh.

"... Anh dám nhắc đến nó sao?" Nhi giận dữ nói.

"... Anh..."

Vào lúc đó, bạn của Thắng và Noo đều chạy ra xem có chuyện gì khi họ nghe tiếng ồn ào phát ra từ phía sảnh đi vào nhà vệ sinh.

"Chúa ơi, là em ấy..." Bố chàng trai bất ngờ thốt lên, trong khi bạn gái Thắng vẫn không hiểu gì.

"Chuyện gì vậy Nhi?" Noo lo lắng hỏi.

"Noo, đi thôi. Em không muốn ở đây nữa." Nhi bỗng bật khóc nức nở.

"Người này đã làm gì em à?" Noo nhìn Thắng chằm chằm.

"Không, đi thôi!" rồi cô chạy ra khỏi nhà hàng.

"Nhi, chờ đã!!" Noo nhìn Thắng lần cuối rồi chạy theo Nhi.

"Em ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn 5 năm trước nữa." Hải khoanh tay khen ngợi.

"Này, anh có sao không?" Huy lay lay người Thắng, anh đã gần bất động sau cái tát ấy.

"Tớ không sao, tớ nghĩ em ấy vẫn còn ghét tớ lắm." Thắng nhìn ra phía bên ngoài nhà hàng.

"Anh, cô ấy là ai vậy!!!" Vy nóng ruột hỏi cho ra lẽ…..

"Không ai hết."

"Cô ấy không thể là 'không ai hết'!! Em đã thấy anh nắm cổ tay cô ấy!!!"

"Anh đã nói là không ai hết!!!" anh la lên. "Anh xin lỗi. Anh nghĩ chúng ta nên quay lại chỗ ngồi thôi." …… nhưng có lẽ bây giờ không phải lúc.

---------

Noo đã phải dùng hết tốc lực của mình để đi theo Nhi, mặc dù cô mang giày cao gót nhưng phải công nhận là cô chạy mau thật.

"Chờ đã, Nhi! Chờ đã!!" Noo nhảy cẫng lên vẫy vẫy tay để cho Nhi dừng lại "Người đó là ai vậy?" anh tò mò hỏi khi đã bắt kịp cô ấy.

"Em không muốn nói về anh ta." Nhi vẫn khóc.

"... Anh ta là bố của Bảo Ngọc phải không?" Noo ậm ừ rồi lên tiếng, con tim khẽ nhói đau. Noo thầm trách tại sao anh ta lại xuất hiện vào đúng lúc này. Vào cái ngày mà anh mong chờ sau bốo năm tìm kiếm cô. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa…..

Nhi áp hai tay vào mặt và khóc.

"Anh xin lỗi vì em phải gặp anh ta trong ngày sinh nhật. Anh xin lỗi..." rồi Noo ôm lấy Nhi.

"Đưa em về nhà thôi. Anh không nghĩ là em muốn đi chơi nữa rồi." Nhi nhìn Noo và gật đầu. Họ vào xe và Noo chở Nhi về nhà.

---------

Suốt đoạn đường đi chỉ có sự im lặng và im lặng. Nhi có vẻ vẫn còn khá sock sau cuộc gặp mặt bất ngờ khi nãy. Đúng là anh… nhưng làm sao mà anh có thể nhắc đến chuyện của năm đó như vậy chứ. Thật sự là cô chẳng muốn gặp anh ta chút nào.

"Cám ơn anh, em có thể tự vào trong một mình." 

"Vậy anh sẽ đi. Chúc mừng sinh nhật, và chúc em ngủ ngon." Anh nói tựa đang thì thầm.

"Cám ơn anh vì hôm nay, chúc anh ngủ ngon!" rồi cô bước vào nhà, khẽ nở nụ cười buồn.

Hằng và Bảo Ngọc đã ngủ say khi Nhi về đến nhà. Cô bước lên phòng Bảo Ngọc và ngồi bên

cạnh giường cô bé. Cô nhìn đứa con gái mình đang ngủ rất say, và nhẹ nhàng hôn lên trán con bé.

"Bảo Ngọc à... hôm nay mẹ lại gặp bố của Bảo Ngọc..." Cô nói nhỏ sợ rằng sẽ đánh thức con bé "Bố của Bảo Ngọc vẫn làm cho mẹ khóc... Mẹ sợ rằng một ngày nào đó bố của Bảo Ngọc sẽ biết được bí mật này..." và rồi những giọt nước mắt ấy lại lăn dài. Cô mệt mỏi thiếp đi với hai hang nước mắt. Một giấc ngủ ướt đẫm….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro