Chapter 8: Childhood's friend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ~~~~" Bảo Ngọc chạy vào trong tiệm bánh và gọi Nhi.

"Bảo Ngọc?"

"Mẹ biết gì không? Một người lạ vừa nói chuyện với con, một người lạ! Nhưng con nhớ những gì mẹ bảo con và con đã không nói chuyện với chú ấy." Bảo Ngọc nhanh nhảu khoe về thành tích của mình.

"Mẹ tự hào về con lắm!" Nhi cười. "Bây giờ ra đằng trước ăn cái gì đó đi, con vẫn chưa ăn sáng đấy."

"Con mún bánh kếp hình chuột mickey!"

"Được rồi, ngồi vào bàn đi rồi mẹ làm cho con nhé." Nhi hôn lên má con bé.

Bây giờ là khoảng 10 giờ vào buổi sáng, không có nhiều khách hàng lắm nên Nhi đã hoàn thành xong tất cả các đơn đặt hàng. Đột nhiên tiếng chuông gió vang lên, một chàng trai trẻ bước vào cửa tiệm.

"Chào buổi sáng! Tôi có thể giúp gì cho anh hôm nay?" Hằng hỏi.

"Oh, tôi chỉ mún một cái bánh. Còn cái nào không ạ?" chàng trai hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, chúng tôi luôn có bánh cho khách hàng cả ngày." Hằng mời anh chàng nọ ngồi vào bàn "Đây là thực đơn ạ." Cô đưa thực đơn cho anh ta.   "Có thể cho tôi một cái chocolate cheesecake không? Đó là loại yêu thích của tôi. Cám ơn." 

"Xin anh đợi cho 1 lát, bánh của anh sẽ có ngay!"

Trong khi ngồi đợi, chàng trai trẻ để ý thấy Bảo Ngọc đang ngồi ở bàn kế bên cậu.

"Xin chào, sao con ở đây một mình vậy? Ba mẹ con đâu rồi?" cậu hỏi.

"Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ..." Bảo Ngọc trả lời ( câu nói muôn đời của má nó dạy =]] )

"Con chắc là một cô bé rất ngoan ngoãn đây!" chàng trai bật cười.

Không lâu sau đó, Hằng trở lại với một chiếc bánh trên tay, cô đưa bánh cho chàng trai.

"Hi vọng anh thích chiếc bánh!" Hằng đặt chiếc bánh xuống bàn.

Chàng trai ăn thử một miếng, rồi cậu mỉm cười. Cậu quay qua Hằng và nói    "Cô có thể gọi người làm bánh ra đây gặp tôi được không ạ?"   "Tại sao? Có cái gì không ổn với chiếc bánh à?" Hằng nhìn chiếc bánh.

"Không có gì, thực tế thì nó rất ngon. Tôi chỉ mún gặp người đã làm chiếc bánh này thôi."

"Em gái tôi đã làm nó. Tôi sẽ gọi em ấy." Rồi Hằng vào bếp "Nhi, một khách hàng mún gặp em này!"

  "Em ra ngay đây!!"

Khi Nhi bước ra, chàng trai ngước lên nhìn và nở một nụ cười thật tươi. Mắt cậu long lanh trong sự vui sướng.

"Xin chào! Tôi hi vọng anh thích chiếc bánh! Nghe nói là anh mún gặp tôi?"

"Em không nhớ anh sao?" chàng trai hỏi lại.

"Tôi xin lỗi, nhưng anh là...?" Nhi đã bất ngờ vì câu hỏi của cậu ta.

"Em không nhận ra anh cũng không sao đâu, đã lâu lắm rồi chúng ta không  gặp nhau. Để xem... 18 năm? Thời gian trôi nhanh nhỉ!" cậu bật cười.

"18 năm? 18 năm trước tôi vẫn còn trong cô nhi viện... cô nhi viện... anh là??" Nhi nhìn chàng trai và cố nhớ ra anh ta là ai. Thật sự thì, nụ cười ấy đối với cô trông khá là quen thuộc... chỉ là cô không thể nhớ mình đã gặp ở đâu.

"Anh là Noo, Noo Phước Thịnh, bạn của em trong cô nhi viện. Chúng ta luôn ngồi cạnh nhau trong giờ ăn trưa và ăn tối, em nhớ chứ? Và bất cứ khi nào ba mẹ nuôi của anh đến thăm và cho bánh, anh luôn đưa chúng cho em. Bây giờ em nhớ chưa?" chàng trai nói.

"N...Noo? Oh lạy Chúa!! Anh thế nào rồi? Em nhớ anh đã đi sang nước ngòai và đó là lần cuối chúng ta gặp nhau!" Nhi bất ngờ thốt lên.

"Ừ..." cậu bật cười "Và cái ngày đó anh đã hứa với em rằng anh sẽ quay lại tìm em! Bây giờ anh ở đây để thực hiện lời hứa đó đây!" Noo nhún vai.

"Ba mẹ nuôi của anh đã mang anh đi đâu vậy?" 

"Họ mang anh đến Mĩ. Anh đã khóc cả tuần vì không còn được gặp em nữa!" cậu bật cười lần nữa, "Còn em thì sao? Đã có gia đình nào nhận nuôi em chưa?"

"Vâng, đây là chị nuôi của em." Nhi kéo tay Hằng tới và giới thiệu cho anh "Mẹ nuôi nhận em sau một tháng anh rời đi."

  "Thật là mừng, anh đã lo lắng rằng em sẽ cô đơn, vì chúng ta là hai đứa trẻ duy nhất dưới 10 tuổi ở đó!"

Bảo Ngọc đứng dậy và đi ra đằng sau lưng mẹ mình. Cô bé lắc nhẹ tay Nhi và thì thầm...

  "Mẹ, con tưởng mẹ nói là không được nói chuyện với người lạ!" cô bé nhìn mẹ mình.

"Đừng lo, chú ấy không phải là người lạ đâu, chú ấy là bạn của mẹ." và Nhi tiếp tục "Chào chú đi con!"

"C... Chào chú..." Bảo Ngọc nói rồi trốn sau lưng Nhi.

"Cô bé này là ai vậy? Anh thấy nó ngồi ở đây 1 hồi lâu..." Noo tò mò hỏi.

"Con bé là của em. Là con gái em, Bảo Ngọc."

"Con gái... em? Em đã kết hôn rồi sao?" Noo mở to mắt. Tim cậu đột nhiên nhói lên.

"Em vẫn còn độc thân... nhưng con bé là con gái em." Cô khẽ cười gượng.

Cửa tiệm trở nên im lặng đi. Noo nhìn Bảo Ngọc rồi Nhi, cậu có thể thấy nỗi buồn trong đôi mắt cô ấy...

"Anh xin lỗi vì đã hỏi về chuyện đó." Noo nói "Nhưng con gái của em đáng yêu lắm!"

"Cám ơn anh."

"Anh có thể ăn tối ở nhà em hôm nay được không? Anh mún biết em sống ở đâu."

"Dĩ nhiên là được chứ! Vậy hôm nay bọn em sẽ đóng cửa tiệm sớm." Nhi cố lấy lại vẻ bình thường, cười vui vẻ.

---------

Nhi và Hằng đóng cửa tiệm vào lúc 4 giờ chiều. Họ vào bếp nấu ăn ngay khi vừa về đến nhà. Bảo Ngọc bé bỏng chỉ ngồi im lặng một chỗ và nhìn người bạn mới của mẹ mình.

  "Bảo Ngọc" Noo đột nhiên lên tiếng.

"D... Dạ..." Bảo Ngọc trả lời nhỏ nhẹ.

"Chú hỏi con cái này được không? Về bố của con..."

"Mẹ không thích nói về bố!" Con bé chau mày lại.

"Nhưng tại sao? Bảo Ngọc đã bao giờ gặp bố chưa?"   "Mẹ nói bố xấu! Bố đã không tốt với mẹ!" Con bé trả lời rành mạch.

"Bảo Ngọc có mún gặp bố không?"

"Con không mún gặp bố, vì mẹ không thích như vậy. Mẹ sẽ buồn lắm." Bảo Ngọc do dự một chút nhưng cuối cùng câu trả lời của con bé vẫn là không.

"Vậy thì một người bố mới cho Bảo Ngọc thì sao nè? Con có thể gọi chú bố Noo!" Anh mỉm cười với con bé.

"Thật sao? Bảo Ngọc có thể có một người bố mới sao? Bố Noo?" Bảo Ngọc ngây thơ hỏi.

"Ừ, chú sẽ là bố mới của con! Bố Noo!" Anh tiếp tục lặp lại cái từ ấy với vẻ rất thích thú.

"Bố Noo có tốt không? Bố Noo có tốt với mẹ không?"

"Bố sẽ làm cho Bảo Ngọc và mẹ hạnh phúc!"

Bảo Ngọc chạy vào nhà bếp một cách phấn khởi và nói với Nhi rằng cô bé đã có bố mới. Nhi có vẻ như không hề hiểu gì với những lời mà con bé nói. Còn Bảo Ngọc thì không quan tâm mẹ nó có hiểu gì hay nghĩ gì không và cứ tiếp tục hò hét.

"Mẹ, Bảo Ngọc đã có bố mới rồi! Bố Noo!!" Bảo Ngọc la lên. Nhi nhìn Noo với đôi mắt bối rối khi anh đi vào bếp theo con bé.

"Oh chỉ là con bé dễ thương quá, nên anh mún làm bố nuôi của nó." Anh cười.

"Thật sao?" Nhi như hiểu ra vấn đề, cô vỗ tay một cái ' chát ' rồi nhìn con gái mình "Bảo Ngọc, con thật may mắn khi có người bố đẹp trai như vậy đấy!" cô nói đùa.

"Bố Noo!!' Bảo Ngọc la lớn, có vẻ con bé rất vui về điều này.

---------

Sau khi ăn tối xong, Noo để lại số điện thoại và thông tin của mình, nói rằng anh sẽ ở lại Thành Phố thời gian dài, và Nhi có thể tìm anh bất cứ lúc nào nếu cô cần sự giúp đỡ.

"Chúc con ngủ ngon, Bảo Ngọc." Noo nói.

"Chúc ngủ ngon, bố Noo."

"Chúc em ngủ ngon, Nhi. Anh rất vui vì được gặp lại em."

"Em cũng vậy, rất vui. Chúc anh ngủ ngon!" Nhi vẫy tay chào tạm biệt anh.

Noo bước ra xe mình với một nụ cười tươi. Anh bước vào xe và không thể  ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

"Cậu chủ, cậu đã tìm được cô ấy rồi à?" tài xế của Noo hỏi.

"Ừ, tôi tìm được em ấy rồi. Tôi đã tìm được tình yêu đầu tiên của tôi rồi." Noo trả lời, cảm giác của anh bây giờ phải gọi là cực kì hạnh phúc. Người anh yêu đã tìm được và thậm chí cô ấy còn đẹp dịu dàng hơn xưa. Từ bây giờ anh sẽ quyết tâm để không vụt mất cái tình yêu này thêm lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro