Chapter 7: 5 Years Later...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhi bây giờ đã 25 tuổi, vẫn còn trẻ và xinh đẹp. Sẽ không ai tin rằng cô ấy có 1 đứa con. Còn về Bảo Ngọc, con bé bây giờ đã được 5 tuổi, và dĩ nhiên... đó ánh mặt trời trong cuộc đời Nhi.

"Bảo Ngọc!! Đi thôi!! Mẹ trễ giờ đi làm rồi!" Nhi gọi con gái mình.

Sau khi Bảo Ngọc được sinh ra, Nhi mướn một cửa hàng nhỏ gần nhà và mở một tiệm bánh. Dù nó nằm trong khu yên tĩnh, vắng vẻ, nhưng lại có rất nhiều khách hàng đến vì tài làm bánh của Nhi. Hằng thì giúp Nhi ở tiệm bánh vào buổi sáng và trở lại làm một radio DJ vào buổi tối. Cuộc sống cứ diễn ra như vậy trong 5 năm...

"Bảo Ngọc à, nhanh lên nào!"

"Con ra ngay đây!" Bảo Ngọc trả lời " Mẹ ơi
, con có cần phải đến tiệm bánh cùng mẹ nữa không?" Con bé ngước nhìn mẹ nó hỏi.

"Có chứ, con vẫn chưa đi học nên mẹ phải mang con đến tiệm." Nhi dịu dàng trả lời.

"Nhưng... ở đó chán lắm!" Bảo Ngọc bĩu môi.

"Mẹ sẽ tìm cái gì đó cho con chơi cùng nhé. Bây giờ đi thôi! Mẹ đã bảo cô Hằng đến đó trước. Mẹ cần phải bắt đầu làm bánh ngay khi đến đó, không thì đơn đặt hàng sẽ trễ mất."

Cô bế Bảo Ngọc lên rồi bước ra khỏi nhà. Bảo Ngọc nhìn thấy một chú chó chạy ngang qua...

"Mẹ!! Con chó kìa!! Nó dễ thương quá! Mẹ cho con nuôi một con chó được không ạ?" Bảo Ngọc cầu xin.

"Con không thể nuôi chó được! Con bị dị ứng với nó mà! Nhớ sinh nhật năm 4 tuổi của con không, cô Thảo, cô Quỳnh và cô My mua 1 con chó tặng con và đêm đó con đã bị sốt rất cao." 

"Nhưng... nó thật sự rất dễ thương...."

"Mẹ sẽ mua cho con 1 con chó đồ chơi, con chịu không?"

"Nhưng chó đồ chơi không cử động được." Con bé lắc đầu

"Chúng ta sẽ tìm 1 con biết cử động." Nhi cười.

Sau 5 phút đi bộ, cả hai mẹ con đến cửa tiệm. Suốt đoạn đường đi Bảo Ngọc liên tục huyên thuyên khiến cô cũng cảm thấy nhức đầu đôi chút rồi.

"Chị à, em đến rồi, khách hàng sao rồi?" Nhi hỏi Hằng khi đẩy cửa bước vào.

"Nhanh lên, rất nhiều đơn đặt hàng đang chờ em đây."

"Bảo Ngọc à, chơi xung quanh cửa tiệm nhé. Mẹ phải vào bếp làm bánh." Nhi cuối xuống nhìn con bé, khẽ mỉm cười.

"Vậy... con đến sân chơi được không ạ?" Bảo Ngọc chỉ ra ngoài chỗ sân chơi, nơi có thể nhìn thấy được từ cửa sổ của tiệm.

"Sân chơi? ... Ok, nhưng con đừng đi lâu quá nhé, quay lại sau 30 phút đấy." rồi Nhi quay qua chị mình "Chị canh chừng con bé khi nó ra ngoài đó nhé."

"Đừng lo, chị có thể thấy nó qua khung cửa sổ."

"Con đi đây." Bảo Ngọc la lên trong khi chạy ra ngoài.

"Đừng chạy nhanh quá!!! Con chơi vui nhé và nhớ là quay lại sớm đấy! Đừng nói chuyện với người lạ!" Nhi nói với theo bóng con bé nhắc nhở.
    ---------

Còn về Thắng, sau 5 năm, cậu đã sở hữu một studio. Cậu rất vui về những gì mình có, nhưng thỉnh thoảng cậu nhận ra mình vẫn còn nghĩ về cô gái đã một lần mang thai đứa con của mình.    "Mình không được nghĩ về điều đó nữa. Mình đã hứa là sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời em ấy." Thắng tự nói với mình "Nhưng mình vẫn tò mò không biết cuộc sống của em ấy đã thế nào rồi?"

*Ring...*   Tiếng chuông điện thoại reo lên kéo anh ra khỏi những suy nghĩ bâng quơ của mình.  

"Tường Vy? " Anh vội nhấc điện thoại trả lời.

"Anh có nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm hai tháng hẹn hò của chúng ta không?" bạn gái anh hỏi, rồi tiếp tục "Em đã đặt 1 cái bánh, bây giờ đến đó lấy rồi chúng ta đi chơi nhé."

"Không phải là còn quá sớm để ăn bánh sao?" Thắng than vãn.

"Tiệm bánh này rất ngon! Và rất khó để đặt hàng nên em đã đặt trước mấy ngày. Ai nói chúng ta không thể ăn bánh vào buổi sáng?" 

"Được rồi, anh sẽ đến đón em rồi chúng ta đi lấy bánh. Gặp lại em sau."

---------
  "Cái tiệm đó ở đâu?" Thắng cho xe chạy.

"Gần bệnh viện của ba mẹ anh đấy. Qua khỏi bệnh viện khoảng 7-8 phút, anh sẽ thấy 1 ngôi trường, rồi 1 sân chơi. Từ sân chơi anh có thể thấy cái tiệm ấy, kế bên 1 shop bán hoa."

"Sân chơi?" Anh nhướng mày.
"Vâng, sân chơi... thì sao?"

"Oh, không có gì..."

Họ đến sân chơi khoảng 15 phút sau đó. Ở đó không hề có ai ngoài một đứa bé, Bảo Ngọc.... Nhưng Thắng đã quá bận nhìn xung quanh.

"Đi thôi! Em thấy tiệm bánh rồi!"

"Em vào đi, anh mún đi xung quanh sân chơi này 1 lát."

"Ok, vậy anh đợi ở đây nhé. Em sẽ vào lấy bánh." bạn gái anh trả lời rồi bước vào tiệm.

"Đây là nơi đó..." Thắng thầm nghĩ. Anh đi xung quanh sân chơi, khung cảnh vào tối hôm đó hiện về trong tâm trí cậu.
  "Ouch..."   Tiếng động đã gây được sự chú ý từ Thắng. Anh nhìn xuống, một đứa bé ở trước mặt cậu.   "Chú xin lỗi, con có sao không? Để chú giúp con đứng dậy..."

"Con không sao. Mẹ bảo con không được nói chuyện với người lạ nên con không thể nói chuyện với chú đâu." Bảo Ngọc ngước lên nhìn Thắng mọt cách tự hào vì cô bé nhớ những gì mẹ đã bảo. Thắng bật cười.

"Con thật là ngoan khi biết nghe lời mẹ của con. Sao con ở đây 1 mình vậy?" Thắng hỏi lần nữa.

"Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ. Con xin lỗi!" Bảo Ngọc trả lời.   Thắng lại bật cười, và anh nghĩ đứa bé này thật đáng yêu.

"Vậy có thể cho chú biết tên con không?"

"Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ, nhưng con sẽ nói cho chú biết tên con. Con tên là Mai Bảo Ngọc. Đừng nói với mẹ là con đã nói cho chú biết tên con nhé?"

"Mai Bảo Ngọc? Thật là 1 cái tên xinh đẹp!" Thắng nói. Anh nhìn đứa bé rồi nghĩ, "Con gợi lại cho chú rất nhiều về em ấy..."

"Anh Thắng! Em xong rồi!!" bạn gái anh bước ra với cái bánh trên tay "Ai vậy?" bạn gái anh nhìn Bảo Ngọc thắc mắc.
  "Oh, chỉ là một đứa bé anh vừa gặp ở đây." Thắng cười.

"Oh rất vui được gặp con!" Vy chào con bé.

"Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ!" Bảo Ngọc nói lần nữa "Nhưng cô vừa mua cái bánh này đấy ạ?" Bảo Ngọc hỏi.

"Ừ, cô vừa mua từ trong cái tiệm bánh đó đấy." Vy chỉ vào tiệm bánh.

"Đó là tiệm bánh của mẹ con đấy ạ!! Mẹ làm bánh rất ngon!!!" Bảo Ngọc phấn khích nói.

"Con thật đáng yêu! Chú sẽ nhớ tên con, Bảo Ngọc. Dĩ nhiên chú sẽ không nói với ai là con đã nói cho chú biết tên con" Anh nở nụ cười ấm áp "Chú hi vọng được gặp con lần nữa, bây giờ con nên quay về với mẹ đi. Không tốt khi ở ngoài một mình đâu." Thắng xoa đầu con bé.

Thắng đứng nhìn Bảo Ngọc chạy vào trong tiệm bánh, cậu mỉm cười.

"Anh có vẻ như rất thích đứa bé ấy." Vy nói.

"Anh không biết, anh chỉ cảm thấy rằng anh đã gặp đứa bé ấy rồi. Con bé khá đáng yêu đấy, em không nghĩ vậy sao?" Anh cho tay vào túi quần, đưa ánh mắt nhìn cô bạn gái của mình.

"Ừ, ừ... và bây giờ chúng ta phải đi thôi, chúng ta sắp trễ giờ chiếu phim rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro