Chapter 6: Her Name is Mai Bao Ngoc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng sau...

"Chị à... Chị...!!" Nhi gọi Hằng vào lúc nửa đêm "Em nghĩ... đứa bé mún ra rồi..." Tiếng nói của Nhi bị đứt quãng bởi hơi thở cô ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Hằng chạy đến và thấy Nhi đang nằm dưới sàn và ôm bụng.

"Chuyện gì vậy? Không phải là em vẫn còn một tháng nữa sao?"

"Em không biết... Em chỉ cảm thấy rất đau cứ mỗi năm phút. Nó đã đau được hơn giờ rồi... Em nghĩ đứa bé sẽ ra sớm thôi..." Nhi cắn môi và cố chịu đựng nỗi đau.

"Đi thôi, đến bệnh viện thôi!!" Hằng đỡ Nhi dậy, hai người ra khỏi nhà và gọi taxi. "Đưa chúng tôi đến bệnh viện nhanh nhất có thể nhé! Em tôi sắp sinh rồi!" Hằng hối người tài xế.

"Bệnh viện gần nhất ở đây là bệnh viện Thành Phố. May mắn cho hai cô, đó là bệnh viện lớn nhất và họ có khoa sản."

"Bệnh viện T...Thành Phố?? ... Xin... đừng... đừng đến bệnh viện đó... chúng tôi không thể đến đó..." Nhi nói, người đang thở rất nặng nề.

"Chở chúng tôi đến bệnh viện khác đi ạ, đừng đến bệnh viện Thành Phố. Xin nhanh lên dùm!" Hằng chợt nhớ ra điều mà em gái cô vừa nói. Cô liền yêu cầu người tài xế đến một bệnh viện khác.

"Được rồi, vậy tôi sẽ chở đến nơi khác, đến đó mất khoảng 15 phút đấy... Ráng lên nhé, đừng sinh con trong xe của tôi!"

---------

"Chúng ta có 1 bệnh nhân sắp sinh!!! Đưa cô ấy đến phòng sinh ngay!" bác sĩ la lên.

"Chị à... nó... đau quá..." Nhi khóc, từ bé đến giờ, chưa từng có nỗi đau thể xác nào cô cảm nhận được như lúc này. Nó thật sự là quá sức với cô.

"Đừng lo, chị ở đây nè, chị ở đây nè. Nắm tay chị đi!" Hằng lo lắng.

"Em... nghĩ em... sẽ... chết mất."

"Này, làm gì đó đi, em gái tôi đang đau lắm!" Hằng nóng ruột, cô hét lên.

"Cô, chúng tôi đang rất cố gắng đây, xin hãy kiên nhẫn 1 chút. Tất cả phụ nữ sắp sinh đều đau đớn như vậy!" bác sĩ phải lên tiếng để trấn an Hằng.

Sau đó họ mang Nhi vào phòng sinh.  Hằng được cho phép vào bên trong vì cô là người thân duy nhất của Nhi.

    ---------   "Hít vào... thở ra... khi tôi đếm đến 3, cô bắt đầu đẩy nhé!" bác sĩ nói "1... 2... 3... đẩy!!"

"Uhggg~~~" Nhi nhắm chặt đôi mắt rồi dùng toàn bộ sức lực.

"Một lần nữa, 1 2 3, đẩy!!"

"Arhhh~~~"

"Làm tốt lắm! Bây giờ đẩy 1 lần nữa! Tôi thấy cái đầu của đứa bé rồi!" Vị bác sĩ nói lớn, cố động viên Nhi

"Con gái à... ra nhanh đi..." Nhi nghĩ.

"1 2 3, đẩy!! Tốt! Cái đầu ra rồi... lần này mạnh hơn nhé!!" 

Nhi nắm chặt tay chị mình. "Con gái... ra đi..."

"Sắp được rồi, sắp được rồi... Làm tốt lắm!! 1 lần cuối cùng!!"

......

  "Và chúng ta đã có 1 bé gái rất xinh đẹp!!! Chúc mừng!!!" bác sĩ tháo khẩu trang nở nụ cười hiền, ông hài lòng với những gì mình vừa làm cho một sinh linh bé nhỏ.   Các y tá hút chất lỏng từ miệng và mũi của em bé. Họ kẹp dây rốn ở hai nơi và sau đó cắt giữa hai kẹp. Họ quấn bé trong một chiếc khăn tắm, đội cho bé một cái mũ sau đó đặt bé vào vòng tay của Nhi.

Hằng nhìn em gái mình và đứa bé    "Đứa bé thật dễ thương!"

Nước mắt Nhi lăn dài trên má.

"Tên cô là gì ạ?" y tá hỏi.

"Tên tôi là Mai Đông Nhi."

"Còn người cha?"

  Nhi nhìn chị mình, không biết nên làm gì.

"Cứ nói cho họ biết tên anh ta đi, em không mún tên của cha đứa bé chỉ là một ô trống trong giấy khai sinh, phải không." 

"Tên của cha đứa bé là gì ạ?" ý tá hỏi lần nữa.

"T... Thắng... Ông Cao Thắng." Cô buồn bã trả lời.

"Cô đã quyết định đặt tên gì cho đứa bé chưa?"

"Vâng... Mai Bảo Ngọc, tên đứa bé là Mai Bảo Ngọc " Nhi đáp, giọng nhẹ tênh.    "Tôi sẽ đưa em bé đi cân và làm một số kiểm tra. Một lần nữa, chúc mừng cô có một bé gái rất xinh đẹp!" y tá nói.

"Cám ơn."

Sau khi cô y tá rời khỏi đó cùng con của Nhi. Hằng tiến đến cạnh em gái mình và nở nụ cười hạnh phúc.    "Nhi, chị nghĩ nó giống em nhiều lắm đó!" Hằng cười tươi "Và Bảo Ngọc cũng là 1 cái tên rất đẹp!"

"Chị không nhớ là mẹ thường gọi em bằng cái tên đó trong mấy tháng đầu mẹ đến thăm em ở cô nhi viện sao?" Nhi bật cười khi nhớ về cái kỷ niệm của mình.

"Oh, chị mém quên mất! Chị nhớ chứ! Mẹ rất thích cái tên đó đến nỗi mún đổi tên của em lun!" Hằng lấy tay che miệng cười khúc khích.

"Em không biết sẽ khó khăn như thế nào... vào những năm tháng tiếp theo..." Nhi đột nhiên hạ giọng.

"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua." Hằng an ủi Nhi "Chúng ta là một gia đình mà."

---------

Y tá mang đứa bé đến cho Nhi nửa giờ sau đó...

"Đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh, chúc mừng cô!" cô y tá nói rồi đưa đứa bé cho Nhi. Cô nhìn con gái mình bây giờ đã có một cái tên, Mai Bảo Ngọc. Một bé gái xinh đẹp rất giống Nhi.

"Dù chúng ta không thấy được đứa bé trong tương lai sẽ như thế nào vì nó vẫn còn rất nhỏ, nhưng chị đã có thể thấy em trong đưa bé rồi đấy." Hằng nhìn đứa cháu gái của mình mà không thể rời mắt "Cám ơn Chúa đứa bé không giống anh ta..."

"Bảo Ngọc, cám ơn con vì đã đến với mẹ." Nhi hôn lên má con gái mình "Mẹ hứa sẽ làm một người mẹ tốt và cho con một cuộc sống hạnh phúc."   Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của chị em Nhi sau những tháng ngày mệt mỏi vừa qua, có lẽ từ bây giờ. Họ sẽ chôn vùi tất cả để bắt đầu cho một tương lai tươi sáng cho Bảo Ngọc và cho cả họ.  

'Hôm qua là quá khứ... Ngày mai là một điều bí ẩn... Nhưng Hôm Nay lại là một món quà mà chúng ta gọi là hiện tại'    

---------

  Mỗi năm trôi qua, Bảo Ngọc cũng ngày càng lớn lên, con bé ngày càng giống Nhi hơn. Mọi người luôn khen ngợi vẻ đáng yêu của Bảo Ngọc. Khi họ hỏi Nhi về cha của Bảo Ngọc, cô sẽ mỉm cười và trả lời    "Bảo Ngọc là món quà bất ngờ mà Chúa đã tặng tôi."

Và rồi 5 năm sau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro