Chapter 5: Moving Away

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tháng trôi qua, đứa bé ngày càng lớn hơn. Cái bụng cũng lớn hơn, Nhi đã có thể cảm nhận được đứa bé của mình.

"Cám ơn con vì đã rất ngoan trong suốt thời gian này, hẹn gặp con trong ba tháng nữa nhé!" Nhi nói chuyện với cái bụng của mình rồi mỉm cười.

"Chị ơi, em về rồi đây!!" Nhi mở cửa ra "Bác sĩ nói đứa bé vẫn hoàn toàn khỏe mạnh!"

"Thật sao? Vậy thì tốt rồi! Còn giới tính thì sao?" Hằng tò mò hỏi.

"Là con gái, như chúng ta đã đoán." Cô cười.

"LÀ CON GÁI!!! YES!!! Chị đã bí mật mua rất nhiều đồ của baby girl vì chúng thật sự rất đáng yêu " Hằng mừng rỡ " bây giờ chị không thể chờ để được thấy cháu gái chị mặc chúng!" Hằng phấn khích nói.

"Vì chỉ còn ba tháng nữa thôi... chúng ta phải nên làm gì nếu anh ta quay lại và biết được đứa bé?" Nhi hỏi.

"Hay là chúng ta chuyển đến nhà khác nếu như em sợ anh ta sẽ biết được chuyện này?"

Thật ra Nhi không bao giờ mún chuyển đi. Cô đã lớn lên trong ngôi nhà này, từ khi cô được mẹ nuôi mang về từ cô nhi viện. Cô yêu ngôi nhà này và tất cả mọi thứ về nó. Cô yêu cánh cổng trước nhà với một vườn hoa hồng xung quanh. Cô yêu cái sân sau nhà, nơi mà cô và chị gái thường vui đùa cùng nhau trong khi mẹ nhìn họ qua khung cửa sổ ở nhà bếp. Cô yêu tất cả những kỉ niệm ấy.

"Chị có chắc không? Đây là nhà của mẹ..." Cô ngập ngừng

"Mẹ sẽ hiểu. Mẹ cũng mún em được hạnh phúc mà." Hằng xoa đầu Nhi khẽ cừoi, đối với cô thì Nhi vẫn mãi là đứa em bé bỏng cần sự chăm sóc.   ....

Họ bán ngôi nhà đó và đã chuyển đến một ngôi nhà mới một tuần sau đó. Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm ở nơi yên tĩnh, có trường học và sân chơi khá gần nhà.

  "Em có thích nhà mới của chúng ta không?" Hằng hỏi.

"Nó rất đẹp... nhưng cái sân chơi đó..."

"Cái sân chơi đó thì sao?"

"Không... Không có gì... Mang đồ vào trong nhà nào." Nhi vội xua tay.

---------

"Chúc mừng nhé!!" bạn của Hằng la lên khi họ vừa bước vào ngôi nhà mới.

"Nhi! Em khỏe không? Oh my, bụng em ngày càng to rồi! Khi nào thì đến ngày sinh?" Thanh áp tai mình vào bụng Nhi, hỏi vẻ thích thú như một đứa trẻ.

"Em khỏe. Còn ba tháng nữa ạ."

"Bố của đứa bé có đến thăm em không?" Sam bất ngờ hỏi

"Sam... Đừng nhắc đến anh ta trước mặt em tớ." Hằng vội khều cô, ra hiệu cho cô im lặng.

"Oh, chị xin lỗi... Vậy thì ăn thôi... Bọn chị đã mua rất nhiều thức ăn nè!"

"Các chị ăn đi, em no rồi... Em lên phòng đọc sách 1 chút..." Nhi trả lời rồi bước lên phòng.

Nhi ngồi trên giường đặt tay lên bụng. Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ. Cô nhìn ra bên ngoài, phía bên phải, cô có thể nhìn thấy cái sân chơi đó. Đột nhiên tất cả những kí ức đau đớn chợt ùa về.

"Mẹ xin lỗi... vì mẹ thật vô ích và để con phải sinh ra mà không có bố." Những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi trên gưong mặt người con gái ấy "Con gái à, tha lỗi cho mẹ nhé. Thỉnh thoảng.... mẹ cũng muốn tìm anh ta, nhưng lại không thể làm được. Mẹ chỉ ghét khi phải đối mặt với anh ta." Cô tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười vô nghĩa "... nhưng nếu trong tương lai con muốn tìm anh ta, mẹ sẽ không cản con đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro