Chapter 4: The Unexpected Gift

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa, mọi thứ lại trở nên im lặng. Nhi có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình...

"Ý chị là sao? Ý chị 2 gạch... là sao?" Nhi hỏi lại lần nữa trong sự hoảng sợ tột cùng của mình. Cô không muốn tin đây là sự thật "... 2 gạch gì?"

"Cái thứ mà em đang tìm... Chị thấy 2 gạch."

Nhi không thể nói lời nào, vì cô vừa thấy ước mơ của mình tan biến trước mắt như bong bóng xà phòng   Cửa nhà vệ sinh mở ra...

"Em..." Nhi khóc, cô không còn dám nhìn vào mắt chị mình nữa.

"Là cái tên đó đúng không? Cái tên đã mang em đi đêm hôm đó?" Hằng nắm cổ tay Nhi, đang cố nhìn vào mắt cô "Đi đến báo cho cảnh sát biết thôi."

"Chị à, đừng. Đó không phải hoàn toàn là sự ép buộc...." Nhi trả lời trong nước mắt. "Đó là do... thuốc."

"Vậy bây giờ em định sẽ làm gì đây? Em không thể đến Mĩ một mình với đứa bé được! Tên anh ta là gì? Và anh ta ở đâu?"

"... Em không biết."

"Bây giờ em thậm chí còn không hề biết thông tin gì về ba của đứa bé?"

"Anh ta nói em có thể đến tìm anh ta ở bệnh viện Thành Phố vì ba mẹ anh ta sở hữu nơi đó..."

"Vậy anh ta là một người giàu có? Thật là đê tiện! Chị sẽ đến đó để nói chuyện cho ra lẽ!" sau đó Hằng ra khỏi nhà và gọi taxi. "Đến bệnh viện Thành Phố ạ, cám ơn." cô nói với người tài xế.

"Chờ đã!!!" Nhi la lên khi thấy chiếc taxi chạy đi với hy vọng họ có thể nghe thấy tiếng cô nhưng nó đã đi quá xa.

"Phải làm gì bây giờ?" Cô nghĩ "Thật sự là có 1 đứa bé trong đây. Tại sao phải là mình chứ? Mình vẫn còn quá trẻ để làm mẹ. Mình vẫn còn rất nhiều ước mơ phải thực hiện. Bây giờ với đứa bé này, mình sẽ làm gì đây?" Cô đưa đôi tay không còn chút sức lực nào quệt vội giọt nước mắt trên đôi mắt mình "Mình không thể giữ đứa bé này được... ba của nó đối với mình chỉ là một người lạ... tại sao Chúa lại cho mình món quà này, vào đúng thời điểm này? Mình sợ, mình rất sợ khi phải nhận nó." Cô đặt tay lên bụng mình.   ..........

Hằng đến bệnh viện Thành Phố.

"Xin lỗi, có thể cho tôi nói chuyện với con trai của người chủ ở đây không ạ?" 

"Cô đang nói về ai ạ?" cô y tá ở quầy tiếp tân đang loay hoay với một mớ giấy tờ ngẩng lên nhìn Hằng

"Con trai của người chủ nơi này! Tôi cần nói chuyện với anh ta về 1 chuyện rất quan trọng! Gọi anh ta dùm tôi đi ạ!"

"Thưa cô, cậu chủ thường không có ở bệnh viện, nhưng tôi có thể giúp cô kết nối với điện thoại của họ. Họ có 2 người, cô mún nói chuyện với ai ạ?"

"Tôi không biết tên anh ta, nhưng tôi nghĩ anh ta khoảng 20-21 tuổi."

"Oh đó là Ông Cao Thắng, con trai út của ông bà Ông. Tôi sẽ gọi cậu ấy cho cô, xin chờ tôi một chút." Cô ý tá mỉm cười rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Thắng "Cậu Thắng, có một cô gái trẻ mún nói chuyện với cậu ạ." người y tá đưa điện thoại cho Hằng "Là cậu Thắng đấy thưa cô."

"Cám ơn." Hằng đỡ lấy cái ống nghe điện thoại.

  ------Trên điện thoại------

"Xin chào, tôi là Ông Cao Thắng và cô là ai ạ?"

"Tôi là chị của Nhi."

"Nhi là ai?"

"Đê tiện! Anh thậm chí còn không nhớ tên của em gái tôi sao?" Hằng cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Xin lỗi cô, nhưng em gái cô là ai?"

"Em ấy là người mà anh đã mang đi vào 1 buổi tối 3 tháng trước."

"... Vậy tên cô gái đó là Nhi" cậu nghĩ.

"Tôi nhớ rồi. Xin lỗi, vì tôi không biết tên em ấy nên tôi không chắc là cô đang nói về ai." Thắng bối rối xin lỗi cô.

"Anh có biết là anh đã để lại một thứ cho em ấy sau cái đêm đó không?"

"Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu gì cả?"

"Em ấy có thai rồi! Đồ ngốc!! Sao anh có thể phá hủy cuộc đời của một cô gái trẻ chỉ trong 1 đêm chứ?" Hằng bật khóc khi nói đến em gái mình.

"Em... Em ấy có thai sao? ... với chỉ... một lần thử duy nhất?" Thắng không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.

"Bây giờ em ấy đang rất khổ sở. Thấy đứa em gái của tôi như vậy làm tôi đau lắm. Sao anh có thể?" Hằng lại tiếp tục khóc.

"Cô... Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi đã không cố ý và tôi không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này... Bây giờ em cô đang ở đâu? Tôi có thể nói chuyện với em ấy chứ?"

"... Em ấy đang ở nhà..."

"Tôi vẫn nhớ nhà em ấy. Tôi sẽ đến đó ngay."

"Xin anh đừng làm tổn thương em ấy thêm nữa." Cô cầu xin.

"Tôi xin lỗi..." Thắng xin lỗi lần cuối và cúp máy. Thứ duy nhất trong đầu anh bây giờ là tìm cô gái ấy. Thắng cầm chìa khóa trên bàn lên và chạy ra xe mình.

  ---------

*Ding Dong*

"Chị về rồi à?" Nhi vội vã bước ra mở cửa "Chị..." và Nhi đã bất ngờ khi thấy người đang đứng trước mặt mình. 

  Đã ba tháng rồi kể từ lần cuối cô gặp người này, nhưng ba tháng không tạo nên sự khác biệt gì cả. Anh ta đối với cô vẫn là một người lạ.

"Chị của em đã nói chuyện với anh... Nhi." Thắng chậm rãi cất tiếng

"Anh biết tên tôi rồi à..." Nhi né ánh nhìn của anh, cô đang kiềm lại những giọt nước mắt chực chờ trào ra khỏi khóe mi.

"Gọi anh là Thắng, Ông Cao Thắng." Đôi mắt anh ẩn hiện vẻ thương xót đầy hối hận.

"Chị em nói với anh là em... đã có thai..." Anh dừng lại sau đó tiếp tục "... với em bé của anh."

"Vô lý." Cô ngay lập tức phản bác.

"Chị em đã nói cho anh nghe tất cả. Anh không phải là người không có trách nhiệm nên anh sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này... xin em hãy đồng ý..."

"Anh không cần phải làm vậy, đứa bé không còn ở đây đâu. Tôi phá thai rồi." Nhi nhìn anh một cách cay đắng. "Bây giờ anh có thể đi, anh không cần phải chịu trách nhiệm gì hết, và thêm nữa, tôi không mún thấy anh."

"... Em đã phá thai rồi sao?" Thắng bỡ ngỡ trước câu nói của Nhi. Anh là con người sống giàu tình cảm và chuyện đó đối với anh là không thể chấp nhận được, nó là con của anh mà....

"Dù gì thì tôi cũng sẽ đến Mĩ trong hai tuần nữa, tôi không thể giữ đứa bé lại được. Bây giờ nó đã không còn, tôi có thể tiếp tục với ước mơ của mình. Còn anh, Ông Cao Thắng, xin anh đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa."

"Nếu em ghét anh đến vậy... thì anh sẽ đi... nhưng đứa bé? Thật sự là em đã phá nó sao?" Anh lại tiếp tục gặng hỏi

"Đúng, bây giờ xin anh đi dùm cho!!!" Cô trả lời không hề do dự và có vẻ nó đã phát huy tác dụng, Thắng hoàn toàn tin vào những gì cô nói.

"Đừng lo, anh sẽ đi ngay, nhưng anh hi vọng 1 ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau và trở thành bạn, và quên hết tất cả những gì xảy ra đêm đó..." Thắng rời đi khỏi đó với một nỗi buồn khó tả.... ừ thì người gây ra lỗi là do anh nên anh chẳng có quyền ngăn cấm việc cô làm.    Cái cảm giác đau xót cứ dằn vặt trong anh chẳng khi nào để anh yên nhưng anh không biết phải làm gì, điều bây giờ anh có thể làm cho cô là biến mất khỏi cô mãi mãi.   Trong khi đó, Hằng đã thấy và nghe hết tất cả mọi thứ...

"Tại sao em lại nói dối chứ?" Hằng bước đến Nhi hỏi khi bóng Thắng khuất hẳn sau cánh cửa.

"Em chỉ không muốn dính dáng gì đến anh ta."

"Bây giờ em sẽ làm gì với đứa bé đây, giữ lại hay...?"

"Em không thể bỏ đứa bé này được... Nó là một sự sống... và nó là của em... Em thậm chí còn không thể nghĩ về điều đó." Nhi bật khóc nức nở, phải rồi... nó là con của cô mà. Cô không nỡ làm điều đó.

"Chị hiểu..." Hằng ôm em gái mình. "Chị sẽ lun ở bên cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc đứa bé này. Nó sẽ có một người mẹ và một người cô! Nó sẽ vẫn có thể sống hạnh phúc mà không có cha!"

"Cám ơn chị..." Nhi nở nụ cừoi gượng khi những giọt nước mắt vẫn chưa thể ngừng rơi.

"Vậy còn kế hoạch đi Mĩ của em thì sao?"

"Em nghĩ... Em sẽ để nó sang 1 bên..." Cô nói với giọng buồn bã trong khi ôm bụng mình, vì cô biết đang có một đứa bé bên trong... và lí do lớn hơn đó là cô phải bỏ ước mơ của mình lại đằng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro