Chapter 11: Thang's Little Girl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Em đã kết hôn rồi sao?" Thắng hỏi.

"Anh làm ơn rời đi được không? Em ấy không muốn gặp anh!!!" Noo giận dữ, người hoàn toàn không hề thích Thắng chút nào.

"Chị bảo anh ấy đến đấy." Hằng nói, "Nên Noo, xin em đứng ngoài chuyện này đi." Hằng nhìn Noo và đề nghị anh về.

"Nhưng..." Noo đã không lường trước được chuyện này.

"Đây là chuyện của họ và họ phải tự giải quyết nó. Noo, xin em đi đi. Gặp em vào một ngày khác." Hằng hối thúc vì tốt nhất anh ấy không nên xen vào và Hằng cũng không thích điều đó.

Noo nhìn Nhi và Thắng rồi bước ra cửa tiệm với sự bất mản.

"Anh không hiểu...?" Thắng nói với đôi mắt bối rối.

"Cái đồ ngốc này!!!" Hằng hét vào mặt Thắng. "Sử dụng cái não của anhvà nghĩ về nó đi. Đứa bé này đã được 5 tuổi, và cậu đã làm gì em gái tôi 5 năm trước?"

"... 5 năm trước... ? 5... năm trước... em và em gái chị... đêm đó..."

"Vậy cậu nghĩ làm thế nào đứa bé này có ở đây ngày hôm nay?"

Thắng có thể nghe rõ nhịp tim của mình lúc này, nó đập nhanh hơn. Anh chẳng còn nghe rõ nữa, tiếng ù ù phát ra. Anh không nghe nhầm đấy chứ! Anh đã nghĩ thầm và lặp đi lặp lại câu hỏi đó không biết bốo lần.

"C... Con bé là... của em?"

"ĐÚNG!!! Con bé là của cậu, đồ ngốc!!" Hằng la lên.

"Chị!!" Nhi cũng lên tiếng, tưởng chừng như cô sẽ không chịu nổi them một phút giây nào nữa vì hai con người này.

"Nhưng điều đó là không thể được, Nhi đã nói với em vào ngày hôm đó là em ấy đã phá cái thai..." Thắng vẫn không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.

"Vậy cậu nghĩ đứa bé này từ đâu mà ra?" Hằng chán nản hạ giọng, nhướn mày nhìn anh, thật sự cô hết cách với anh.

"Em... không biết..." Thắng không biết phải nói gì.

"Chị, anh ta không muốn tin cũng không sao đâu. Em và Bảo Ngọc có thể sống tốt mà không có anh ta." Nhi lại sắp khóc mất rồi. Cô đã không nghĩ anh phản ứng thế này… là gì… thất vọng sao? Mọi thứ khiến cô bối rối và không thể hiểu nỗi nữa.

Thắng nhìn Bảo Ngọc như để khắng định một lần nữa. Anh quỳ xuống, chạm vào mặt cô bé và nhìn vào đôi mắt ấy. Anh biết lần đầu tiên anh gặp đứa bé này, anh đã cảm thấy rất gần gũi nhưng anh lại chưa bốo giờ có thể tưởng tượng được đây lại chính là con gái mình.

Bảo Ngọc hoảng sợ và trốn sau lưng Nhi. Cô bé chỉ mới gặp anh được một lần, nên dĩ nhiên Thắng vẫn chỉ là một người lạ đối với Bảo Ngọc.

"Vậy... con bé là con gái anh..." Thắng ngước lên nhìn Nhi. Cô cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng được ngày này sẽ đến, ngày mà cô để hai người họ gặp nhau. Bảo Ngọc vẫn còn rất sợ. Thắng cầm bàn tay bé nhỏ của Bảo Ngọc và cố ôm cô bé nhưng Bảo Ngọc lại né tránh nó và đi chỗ khác. Con bé không thể hiểu được những gì mà bố mẹ nói với nhau, hoàn toàn không ý thức được.

"Bảo Ngọc à... là... bố đây..." Thắng lúng túng nói với Bảo Ngọc. Cái cảm giác kì lạ xuất hiện trong anh, giọt máu của anh…

"Bảo Ngọc chỉ có bố Noo thôi! Bố Noo rất tốt! Bố của Bảo Ngọc đã không tốt với mẹ..." và rồi cô bé bật khóc. Thắng không biết phải làm gì. Con gái anh vừa nói rằng nó không hề thích anh.

"Anh nên làm gì đây?" Thắng hỏi một cách bất lực.

"Tôi nghĩ anh nên rời khỏi đây." Nhi nói.

"Thắng, có lẽ bây giờ cậu nên rời khỏi đây đi. Để Bảo Ngọc bình tĩnh lại và chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày khác. Đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi." Hằng động viên anh khi bắt gặp ánh mắt tràn ngập hy vọng ấy nhìn cô.

Thắng đứng dậy, nhìn Nhi và Bảo Ngọc, rồi quay qua Hằng nói lời cám ơn. Anh rời khỏi tiệm bánh, không thể tin được những chuyện vừa xảy ra.

"Bảo Ngọc à, không sao đâu. Người đó là... bố của Bảo Ngọc." Nhi an ủi Bảo Ngọc.

"Nhưng... mẹ đã nói bố xấu..." Bảo Ngọc thút thít.

"... Bố không còn xấu nữa... nên Bảo Ngọc, đừng sợ nhé. Bố đang cố biết thêm về con người tuyệt vời của Bảo Ngọc đấy!"

"Vậy bây giờ bố không còn xấu nữa?" Bảo Ngọc hỏi.

"Ừ." Cô miễn cưỡng trả lời.

"Bố có tốt như bố Noo không ạ? Bảo Ngọc thích bố Noo!"

"Vậy đó là quyết định của con để xem con có thích bố hay không nhé." Nhi cười.

"Chị có một đề nghị." Một tiếng ‘ keng ‘ xuất hiện trong đầu Hằng, cô chợt lên tiếng "Hay là để Bảo Ngọc ở với cậu ta trong một tuần đi?"

"Chị, nhưng như vậy làm sao được? Bảo Ngọc không thật sự biết nhiều về anh ta. Hơn nữa, anh ta có biết làm thế nào để chăm sóc một đứa trẻ không?" Nhi lập tức ngăn cản.

"Hãy thử một lần nào, đó là cách duy nhất để họ ràng buộc lại với nhau. Nếu cậu ta không biết, thì chúng ta sẽ dạy." Hằng cố thuyết phục Nhi.

"Nhưng điều đó sẽ làm em lo lắng!"

"Cậu ấy cần một cơ hội Nhi, cho cậu ấy một cơ hội đi..." Chị gái cô nài nỉ.

"Nhưng... thôi được rồi..." và điều đó khiến cô mủi lòng, Nhi cuối cùng cũng đồng ý.

---------

Sáng hôm đó, cả bố dậy thật sớm để chuẩn bị cho ‘ cơ hội ‘ nhận con gái của Thắng. Hằng đã với ngay cái điện thoại ngay khi vừa tỉnh dậy. Chẳng hiểu sao cô lại thích thú về điều này.

"Alo? Tôi là Hằng đây “ Hằng nói với Thắng trên điện thoại.

"Oh, xin chào... Sao chị lại gọi thế ạ?" Anh trả lời với cái giọng ngái ngủ.

"Bây giờ đến nhà chúng tôi và đón Bảo Ngọc đi. Con bé sẽ ở với cậu trong một tuần!"

"C... Con bé sẽ ở với em trong một tuần?" Thắng tỉnh ngủ ngay sau cái câu nói của Hằng, anh bật dậy như tên lửa lắp bắp hỏi.

"Đúng. Đến lúc để cậu học cách làm thế nào để trở thành một người cha rồi."

"Con bé có chịu như vậy không?" Thắng bối rối khi nghĩ đến Bảo Ngọc.

"Đừng lo, con bé là một đứa trẻ dễ tính. Bọn tôi đã hối lộ con bé bằng một cây kẹo và nói với nó rằng nếu nó ngoan ngoãn trong thời gian ở cùng cậu, bọn tôi sẽ mua cho nó một con chó đồ chơi." Hằng bật cười.

"... Cám ơn, chị." Thắng rất cảm kích, anh không thể giấu được sự vui mừng.

"Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Bây giờ tất cả là tùy anhđấy. Nhưng hãy thành thật với tôi, cậu có thích em gái tôi không? Hay ít nhất là một chút cảm giác với nó?"

"... Em không biết." 

"Cậu phải trả lời như một người đàn ông chứ!!"

"Em đoán... Em nghĩ... là một chút... em ấy là một cô gái dễ thương." Thắng ngượng ngùng nói.

"Em gái tôi... nó rất quý giá với tôi... và cháu gái tôi cũng vậy... nên đối xử với họ cho tốt đấy. Tôi sẽ chờ tin tốt từ cậu. Bây giờ đến đây nhanh lên. Tôi sẽ nhắn số địa chỉ qua điện thoại cho." 

"Cám ơn chị." Thắng cúp máy.

Từ hôm qua, anh vẫn chưa thể tin được mình có một đứa con gái. Anh hoàn toàn chưa chuẩn bị gì để làm một người cha, nhưng anh đã cảm thấy rất hạnh phúc khi biết cô bé đáng yêu mà anh đã gặp ở sân chơi chính là con gái mình. Và cũng bằng cách nào đó, Thắng cũng có thể cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn khi Hằng hỏi về cảm giác của anh dành cho Nhi. Thắng tự hỏi liệu đứa bé này có thể đưa mối quan hệ của họ đi xa hơn không?

---------

*Ding Dong*

"Đến ngay đây." Hằng nói "Oh Thắng! Cậu đến rồi à!" Hằng nở nụ cười hài lòng.

“ Vâng ạ ." Thắng trả lời. Anh nhìn vào bên trong nhà và thấy Bảo Ngọc đã chuẩn bị xong.

"Bảo Ngọc đến với bố đi." Nhi bảo Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc từ từ bước đến chỗ Thắng, với đôi mắt tò mò.

"Đây là bố của Bảo Ngọc. Chào bố đi con." Hằng nói, nhưng Bảo Ngọc lại không chịu gọi anh là "bố".

"Sẽ mất một chút thời gian, đừng lo." Hằng thì thầm với Thắng khi thấy vẻ mặt bối rối ấy. Nói sao nhỉ? Thắng tự hỏi làm sao mà chị gái Nhi lại có thể như đọc được suy nghĩ của anh vậy.

Nhi bước đến chỗ Thắng và đưa cho anh cái túi của Bảo Ngọc. Nhi nói với anh rằng bên trong có vài quyển sách yêu thích của Bảo Ngọc, anh phải đọc cho Bảo Ngọc nghe trước khi cô bé đi ngủ, và một vài bộ quần áo.

"Cám ơn... Anh sẽ chăm sóc con bé cẩn thận." Thắng nói cho Nhi yên lòng.

Bốn người bước ra xe của Thắng. Nhi tạm biệt Bảo Ngọc và bảo cô bé phải là một đứa trẻ ngoan. Dù Bảo Ngọc có hơi buồn và không thoải mái một chút, nhưng cô bé vẫn nhớ là mẹ mình và cô Hằng đã hứa sẽ mua một con chó đồ chơi cho cô. Nhi hôn lên má Bảo Ngọc, và rồi Thắng lái xe đi.

"Em hi vọng mọi chuyện sẽ ổn..." Nhi nói với giọng lo lắng.

"Với chị... Chị mừng khi thấy ngày này cuối cùng cũng đến..." Hằng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro